Nửa tháng qua đi, đám đệ tử nội tông nhận nhiệm vụ xuống núi lục tục trở về núi. Nhân số trên Triêu Dương phong cũng trở lại lúc cao nhất. Hiển nhiên là luận kiếm cuối năm có ý nghĩa hết sức quan trọng đối với mọi người. Nó không chỉ mang ý nghĩa danh dự mà còn có thể có được một số sự tôn kính trên Triêu Dương cung và một số đặc quyền.
Hơn nữa, để chuẩn bị cho đại hội luận kiếm vào năm năm nữa, việc này có liên quan đến một suất đi vào kiếm trì. Chuyện này bất cứ người nào cũng đều hiểu trong lòng. Vì vậy mà nhất thời không khí trên Triêu Dương cung hết sức khẩn trương. Ai cũng đều cố gắng tu luyện. Trong một tháng này, có không ít đệ tử cũng đến Triêu Dương động để bế quan. Dưới áp lực quá lớn, không ít người cảm nhận được có sự đột phá.
Vì vậy mà mọi người vào đây do cảm nhận được áp lực mà phải khổ tu. Đồng thời, thời gian đại hội cũng từ từ đến dần.
Nửa tháng sau....
Trên Triêu Dương đại điện, ngoại trừ mấy ngoài phải thủ ở những nơi quan trọng ra, toàn bộ hộ pháp của Triêu Dương phong đều tập trung đầy đủ. Tổng cộng có tất cả bốn người. Trong bốn người thì có ba người đều ở độ tuổi trung niên, còn người cuối cùng là một lão già không hề có râu tóc. Chỉ có điều, hai đôi lông mày của lão nhân rất dài, xuống tận gò má. Bốn người chia làm hai bên để ngồi, còn Huyền Thanh thì ngồi phía trên.
Lão đưa mắt liếc nhìn bốn người. Cả bốn đều cung kính khiến cho Huyền Thanh cảm thấy hài lòng mà vuốt chòm râu, nói:
- Chư vị xem đại hội lần này có gì thay đổi hay không?
Bốn người đang ngồi nhìn nhau, rồi lão già có đôi mày dài mở miệng, nói:
- Theo thuộc hạ thấy thì người dẫn đầu chắc chắn là Nhiếp Thanh Thiên. Còn về phần nhưng người khác thì hơn kém nhau không nhiều nên không thể đoán trước được.
- Ha ha! Các ngươi tin tưởng Nhiếp Thanh Thiên vậy hay sao?
Nghe Huyền Thanh hỏi vậy lão nhân có chút dở khóc, dở cười nói:
- Ta muốn không tin cũng không được. Thật sự phong chủ đã dồn rất nhiều tâm tư cho hắn. Với thực lực Kiếm Sư tiểu thiên vị của hắn và lĩnh ngộ tuyệt vời về kiếm pháp, cho dù không hoàn thành thí luyện mà lên thẳng chức vị hộ pháp, ta cũng không hề có ý kiến.
Lắc đầu, Huyền Thanh vẫn thản nhiên, nói:
- Các ngươi rất coi trọng hắn. Chuyện này cũng không muốn kết luận quá sớm. Nếu không đến thời điểm cuối cùng, tất cả chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Bốn người vừa nghe thấy vậy đều sửng sốt, không hiểu ý tứ của Huyền Thanh ra sao. Chẳng lẽ còn có chuyện gì xấu? Tuy nhiên, tất cả cùng đáp:
- Phong chủ đã nói, chúng ta cứ chờ xem là được.
Ngoài đại điện, hơn hai trăm đệ tử ngoại môn cùng với hơn năm mươi đệ tử nội môn đều trình diện. Vào lúc này, mặt trời cũng vừa mới chui lên được một chút, thời gian hãy còn sớm. Tuy vậy nhưng trong đám đệ tử nội tông đã có rất nhiều người nóng lòng muốn thử. Bên ngoài, đám đệ tử ngoại môn ngoại trừ một số bị gọi ra ngoài, tất cả những người còn lại đều hưng phấn mà quây thành một vòng, đợi chờ nhân vật trong lòng của mình xuất hiện.
Đồng thời, đại hội luận kiếm nửa năm một lần trên núi này đối với đám đệ tử ngoại môn rất ít được chỉ điểm mà nói thì đây là cơ hội rất quý. Quan sát đám đệ tử nội tông chiến đấu có thể đem những gì mà ngày thường mình không hiểu để so sánh. Phần lớn thì đại đa số tất cả đều hài lòng. Cho dù nhất thời cũng không thể giải quyết ngay, nhưng cũng có được sự trợ giúp rất lớn. Dù sao thì đệ tử ngoại môn cơ bản cũng dừng lại ở giai đoạn Kiếm Thị. Vì vậy mà cấp bậc Kiếm Giả chiến đấu có rất điều giúp bọn họ lĩnh ngộ.
Trong lúc mọi người ở đây đang nôn nóng, cánh cửa đại điện chầm chậm mở ra. Huyền Thanh và bốn vị hộ pháp từ từ đi ra. Vòng người đang vây quanh trước đại điện liền chủ động tách ra một con đường dẫn tới trung tâm khoảng đất. Ở đó có đặt ba cái sọt kiếm. Trong mỗi cái sọt có khoảng trăm thanh Hắc thiết kiếm. Huyền Thanh chỉ tay phải một cái, ba cái sọt kiếm liền cũng nhau rung rung. Thân kiếm va chạm với nhau phát ra những tiếng leng keng.
- Lên... - Huyền Thanh quát lên một tiếng, gần ba trăm thanh Hắc Thiết kiếm giống như bị một bàn tay vô hình nắm lấy mà bay lên trời. Trong nháy mắt, bay lên hơn mười trượng trên bầu trời của sân.
- Phân!
- Xuống!
Hai tiếng quát khẽ vang lên, mấy trăm thanh Hắc Thiết kiếm chợt phân tán ra hơn mười trượng, rít lên mà bay xuống đất. "Phập...phập" những tiếng động gần như cùng lúc vang lên, gần ba trăm thanh Hắc Thiết kiếm cùng cắm vào lớp đá dưới sân khoảng ba tấc. Khoảng cách giữa mỗi thanh kiếm cơ bản là giống nhau, tạo thành một cái hình tròn khoảng hai mươi trượng. Nguồn truyện: Truyện FULL
Biến hóa trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó hiển nhiên mọi người đã quen nên không có người nào có chút ngạc nhiên hay kinh hãi. Chi có điều, trong ánh mắt mỗi người đều có thể thấy được sự hâm mộ và kính ngưỡng.
Huyền Thanh bình thản đưa mắt nhìn bốn phía. Tuy nhiên, ánh mắt của lão lại khiến cho mọi người cảm thấy một sự uy nghiêm. Ngay cả đám đệ tử nội tông đang sử dụng kiếm khí mà va chạm với nhau cũng không do dự ngừng lại. Nhất thời, không khí hoàn toàn yên tĩnh.
- Ta cũng không cần phải nhắc lại quy định nhiều nữa. Đây là luận kiếm cuối cùng trong năm, khảo nghiệm xem trong nửa năm qua các ngươi có sự tiến bộ gì hay không. Đồng thời, cũng là để sắp xếp vị trí trong số các sư huynh đệ các ngươi. Trên Triêu Dương phong chúng ta mà ngay cả Tử Hà phong không hề có người nào là sư đệ hay sư huynh vĩnh viễn. Tất cả đều phải nhìn xem các ngươi như thế nào.
Dừng lại một chút, Huyền Thanh nói tiếp:
- Lần này do Trường Mi hộ pháp đảm nhiệm, giám sát. Người thua cuộc mất đi một vòng tư cách khiêu chiến. Các ngươi còn có ý kiến gì không?
Không hề có người nào lên tiếng trả lời, mà Huyền Thanh cũng biết rõ kết quả như vậy. Lão khoát tay áo, lão già được gọi là Trường Mi hộ pháp tiến lên vài bước, tới phía trước vòng tròn do kiếm tạo nên. Trên tay lão cầm một miếng bạch ngọc, bên trên có khắc tất cả tên của đệ tử nội tông. Mà Lục Thanh được khắc vào vị trí cuối cùng, số năm mươi bốn.
Vào lúc này, đám đệ tử nội tông cùng với đám đệ tử ngoại tông vẫn vây quanh vị trí thần luyện còn thiếu hai người. Một người chính là đại sư huynh Nhiếp Thanh Thiên. Người còn lại chính là người thứ nhất muốn tiến hành khiêu chiến, Lục Thanh. Sự trùng hợp như thế khiến cho đám đệ tử ngoại môn đang quan khán cảm thấy nghi hoặc mà cách đó không xa, Huyền Thanh và ba gã hộ pháp thì nhíu mày.
Trong đội ngũ Đoạn Thanh Vân đang mặc một bộ võ phục chỉnh tề màu đen cảm thấy lo lắng. Đôi mắt của hắn đảo liên tục nhìn xung quanh, trong lòng thầm mắng:
- Tiểu tử này! Đáng lẽ không nên bế quan vào thời gian này chứ?
- Trận đầu! Xếp thứ năm mươi bốn, đệ tử mới nhập môn Lục Thanh tu vi Kiếm Thị, khiêu chiến số năm mươi ba - Thúc Vũ, tu vi Kiếm Giả tiểu thiên vị.
- Trận đầu! Xếp thứ năm mươi bốn, đệ tử mới nhập môn Lục Thanh tu vi Kiếm Thị, khiêu chiến số năm mươi ba - Thúc Vũ, tu vi Kiếm Giả tiểu thiên vị.
Thanh âm được lão già mi dài sử dụng Kiếm Nguyên lực thâm hậu truyền ra, vang vọng khắp mọi ngõ ngách. Liên tục hai tiếng, nhưng không có bất cứ người nào đáp lại.
- Tên tiểu tử này sợ bị thua rồi hay sao?
- Ừ! Cũng khó trách. Chưa tới mười ba tuổi, một kẻ Kiếm Thị nho nhỏ sao dám so sánh với Kiếm Giả đã Trúc Cơ tụ nguyên rồi cơ thế? Chẳng phải là muốn chết hay sao?
- Chắc chắn là như vậy. Thật buồn cười, trước đó ta còn hết sức coi trọng hắn. Nghe nói trước đó, hắn cùng với tiểu công chúa Minh Tuyết Nhi đã đầu ngang tay, hình như còn có được sự lĩnh ngộ.
- Buồn cười! Làm sao có thể như vậy. Người ta mới mười ba tuổi đã là thiên tài Trúc Cơ tụ nguyên trong thiên hạ. Đó cũng là do người ta không muốn bắt nạt hắn nên áp chế tu vi mà thôi.
- Thì ra là như vậy. Hằng ngày vẫn thấy hắn đeo một thanh kiếm nặng, cứ tưởng là hắn tu luyện khắc khổ chẳng ngờ bây giờ ngay cả chút dũng khí xuất hiện cũng không có. Hừ! Thực sự là một kẻ nhu nhược.
Trường Mi hộ pháp cau mày. Đây là tình huống đầu tiên mà hắn gặp phải. Mắt thấy những tiếng bàn tán xung quanh đang tăng dần, hắn vội vẫn khởi Kiếm Nguyên lực, ho hai tiếng, nói:
- Có thể do có nguyên nhân nào đó mà đệ tử được gọi không có mặt. Như vậy, ta tuyên bố, đệ tử mới nhập môn Lục Thanh...
- Chờ một chút! Đừng nóng vội. Chẳng phải chúng ta đang tới hay sao?
Ngay lúc lão già tuyên bố kết quả, một thanh âm lười biếng từ ngoài vọng vào.
- Là đại sư huynh...
- Hả! Cuối cùng thì đại sư huynh cũng đã tới.
Trong đám người nhanh chóng xất hiện một con đường nhỏ. Hai bóng người sóng vai đi tới. Trong đó một người hơi cao đúng là người được đám hộ pháp coi trọng - Nhiếp Thanh Thiên. Trên tay hắn cầm một cái bầu rượu bằng bạch ngọc, mái tóc dài xõa trên vai. Thân hình hắn uể oải, đôi mắt hơi díp lại, thi thoảng lại dốc bầu rượu vào miệng. Tuy nhiên, đám đệ tử không hề có bất cứ một lời bàn luận, giống như trời sinh hắn đã như vậy.
Mà người đi bên cạnh đúng là Lục Thanh đã bế quan trong nửa tháng. Lúc này, hắn mặc một bộ võ phục màu đen, tuy nhiên do vội vàng nên đai lưng cũng không thèm buộc. Mái tóc cũng chỉ kịp bó lại qua loa, nhìn trong có phần giống như Nhiếp Thanh Thiên. Trên tay hắn cũng có một bầu rượu, sau lưng đeo Luyện Tâm kiếm. Hai người nhìn nhau mỉm cười rồi uống nốt một ngụm rượu cuối cùng.
- Tiểu đệ đi trước một bước. - Sau tiếng bầu rượu vỡ nát vang lên, Lục Thanh giống như một cánh chim to bay lên cao. Trong nháy mắt, hắn đã vượt qua khoảng cách năm trượng trên đầu đám đệ tử nội tông mà rơi xuống Kiếm đài. Hắc thiết kiếm dưới chân rung lên nhè nhẹ rồi trở lại bình thường. Hắn đưa mắt nhìn về phía trường mi hộ pháp nói:
- Đệ tử xuất quan đến muộn. Xin hộ pháp thứ lỗi. Bây giờ có thể bắt đầu được không?