- Kiếm khí dị chủng? - Dư Cập Hóa kinh ngạc, nói:
- Đây là cơ duyên trăm năm khó gặp. Đến đây! Chúng ta thử một chút, cho ta chứng kiến uy lực Tử Điện kiếm khí của ngươi.
Nói xong, Dư Cập Hóa giơ ngón tay, nhất thời xuất hiện một đạo Húc Nhật kiếm khí dài ba tấc. Ánh mắt của Lục Thanh hết sức tập trung. Từ kiếm khí của đối phương hắn cảm thấy có một luồng nhỏ, mặc dù không mạnh, nhưng với thần thức ngày càng mạnh của bản thân, hắn cũng cảm giác được rõ hơn.
Cũng đồng dạng giơ ngón tay, Tử Điện kiếm khí dài ba tấc chợt lóe lên rồi biến mất. Kiếm khí trên ngón tay của Dư Cập Hóa hơi run rẩy rồi biến mất. Dư Cập Hóa kinh ngạc, nói:
- A! Tử Điện kiếm khí của của ngươi ẩn chứa lôi điện tinh thuần rất mạnh. Ta áp chế Húc Nhật kiếm khí ở tu vi Kiếm Giả tiểu thiên vị mà chút nữa bị đánh cho xơ xác. Không ngờ sau khi tu luyện, mức độ tinh thuần của nó còn hơn của Húc Nhật kiếm khí.
Lục Thanh nghe thấy vậy cũng sửng sốt. Hắn không ngờ bản thân đã đánh giá thấp uy lực của kiếm khí khác lạ đó. Nhưng ngay lập tức, hắn cũng cảm thấy thoải mái. Mạo hiểm cả sinh tử để đổi lấy mà không được một cái gì thì đã chẳng khiến cho hắn quyết tâm đến vậy. Dù sao thì thời gian của hắn cũng chẳng còn nhiều. Bất cứ phương pháp nào có thể tăng tu vi của bản thân đều có thể thử, thậm chí đánh cược cả mạng sống của mình cũng không sao.
Dừng lại một chút, Dư Cập Hóa nói tiếp:
- Mặc dù sau khi Kiếm Giả tăng tiến sẽ đạt tới Kiếm Khách. Khi đó hấp thu nguyên khí của thiên địa, trong kiếm khí sẽ từ từ sinh ra một loại trong ngũ hành hoặc là một thứ lực lượng kỳ dị gì đó. Thứ lực lượng đó cứ tích lũy đến Kiếm Sư mới có thể ngưng kết, tạo thành kiếm pháp đặc biệt của bản thân. Đồng thời, cũng đến lúc đó, thứ lực lượng kỳ dị đó mới có thể phát ra.
- Vì vậy mà... Lục Thanh! Nếu sau này sư phụ có hỏi, ngươi nên nói thế nào cho tốt. Tử Điện kiếm khí có thể mang tới cho ngươi có được thứ lực lượng sớm như thế này, thậm chí còn giúp ngươi sau này lĩnh ngộ Kiếm Khách sẽ bớt đi một số sự khó khăn, khó tránh khỏi khiến cho sư phụ có chút suy nghĩ. Ngươi phải cố gắng nắm nó cho thật tốt. - Yên lặng gật đầu, Lục Thanh nói:
- Chuyện này ta biết. Ta sẽ chú ý.
- Lục Thanh...
- Ơ? - Lục Thanh nghe thấy vậy sửng sốt mà quay đầu nhìn Triệu Thiên Diệp. Đây là lần đầu tiên, Triệu Thiên Diệp gọi tên của hắn. Mà đối với Triệu Thiên Diệp, từ sau khi Lục Thanh có được sự lột xác về tâm cảnh, chút khúc mắc trong lòng đã tan thành mây khói.
- Sau khi ngươi tiến lên Kiếm Khách không nên tới lầu hai của Tàng Thư các để lựa chọn kiếm pháp.
- Tại sao? - Lục Thanh sửng sốt.
- Ý ngươi là.... - Dư Cập Hóa hơi kinh ngạc nhìn Triệu Thiên Diệp nhưng rồi mỉm cười nói:
- Ngươi nói đúng. Nghĩ kỹ thì hắn thích hợp với thứ kiếm pháp mà không có người thứ hai sử dụng.
- Chẳng lẽ, ý các ngươi là... - Lúc này, mép miệng Đoạn Thanh Vân vẫn đang còn dính mỡ của con gà. Cũng may, Kiếm Giả tu luyện không cần phải ăn chay. Nếu không thì bây giờ trên bàn cũng không có nhiều đồ mặn đến vậy.
Gật đầu, Dư Cập Hóa nói với Lục Thanh:
- Đến lúc đó, ngươi sẽ biết. Bây giờ, tu vi của ngươi vẫn còn thấp, điều quan trọng nhất là phải tạo được căn cơ vững chắc. Không nên quá mức liều lĩnh.
Nghe Dư Cập Hóa nói vậy, Lục Thanh cũng không hỏi nhiều. Bốn người đối ẩm đến rạng sáng mới trở về phòng. Ba người Dư Cập Hóa thì đi thần luyện còn Lục Thanh thì lại tiến vào Tàng Thư các. Lần này, hắn cũng không đứng ở lầu một mà tiến thẳng lên lầu hai.
So với ở lầu một thì người canh gác ở lầu hai nghiêm cẩn hơn rất nhiều. Tại lối vào của lầu hai có một gã hộ pháp ngồi bên một chiếc bàn gỗ, ánh mắt thi thoảng lại quan sát đám đệ tử.
Ngoại trừ các vị trưởng lão, tông chủ và các vị chấp sự giải quyết những việc hàng ngày ra thì Hộ pháp bình thường đều do đệ tử nội tông của năm chủ phong đảm nhiệm. Tu vi của hộ pháp yêu cầu thấp nhất phải là Kiếm Sư. Ngoại trừ một số vẫn ở trên núi ra, thì phần lớn là bị phái sang trấn thủ các ngọn núi khác. Ở bên ngoài mọi người thường gọi họ là trấn phong.
Còn chấp sự thì cũng đều do đệ tử nội tông đảm nhiệm, nhưng tu vi cũng chỉ yêu cầu tới Kiếm Khách là được. Bình thường phụ trách chấp pháp ở trên núi, quản lý mọi chuyện... Vị trí đó luôn được đám đệ tử nội tông cạnh tranh với nhau.
Hôm nay, người trấn thủ lầu hai chính là một gã hộ pháp, trên ngực có thêu kiếm ấn hộ pháp màu bác. Lục Thanh đoán người này chắc cũng phải tới sáu mươi tuổi, hiển nhiên là đồng lứa với sư phụ Huyền Thanh. Vì vậy mà hắn cung kính thi lễ rồi lấy yêu bài ra một lần nữa.
- Ngươi chính là Lục Thanh? - Thấy phía sau yêu bài có khắc hai chữ Lục Thanh, gã hộ pháp liền ngẩng đầu nhìn Lục Thanh một cái.
- Vâng! - Lục Thanh bình tĩnh đáp, tuy nhiên trong lòng lại cảm thấy ngạc nhiên khi lão biết mình.
Cúi đầu ghi chép tên Lục Thanh lên cuốn sách trên án thư, lão già cũng chẳng ngầng đầu lên mà đưa yêu bài cho Lục Thanh, nói:
- Đúng rồi! Già mất rồi. Đi thôi.
Mặc dù không hiểu, nhưng Lục Thanh cũng chẳng để ý đến. Trên lầu hai cũng không có nhiều giá sách, khoảng hơn mười cái mà thôi. Ngoại trừ hai loại kiếm pháp cơ bản là Triêu Dương thất thức và Đằng Vân cửu kiếm ra còn có Húc Nhật thập tam kiếm mà sau khi đạt tới Kiếm Giả mới có thể tu luyện. Các loại khác thì phải sau khi tiến vào cảnh giới Kiếm Nguyên mới có thể tu luyện. Có điều, những loại kiếm pháp đó rất quý. Tuy chúng được đặt trên giá sách nhưng lại được bao bởi một thứ kiếm trận. Thứ nhất là để phòng ngừa có người ăn trộm. Thứ hai là để phòng ngừa đệ tử có tu vi không đủ cố gắng lĩnh ngộ dẫn đến việc tẩu hỏa nhập ma.
Nhìn kiếm khí tóa ra những tia sắc bén, Lục Thanh chẳng hề uy lực của chúng. Với tu vi của hắn bây giờ, nó hoàn toàn có thể khiến cho hắn tan xương nát thịt. Thậm chí là cả tro bụi cũng không còn.
Trên một số các giá sách khác thì đều là một số kinh nghiệm của các vị tiền bối đối với kiếm đạo hoặc là những gì mà họ lĩnh ngộ với kiếm pháp đã lưu lại. Có thể nói chúng vô cùng quý giá. Một số quyển ghi lại sự lĩnh ngộ với kiếm pháp thâm ảo cũng bị một số kiếm trận bảo vệ.
Lúc này, đệ tử ở tầng hai cũng không nhiều. Ngoại trừ hai , ba đệ tử nội tông ra còn có bốn đến năm người ước chừng hơn ba mươi tuổi là đệ tử ngoại tông. Thần thức của Lục Thanh có thể cảm giác được bọn họ đều có tu vi Kiếm Giả. Do tư chất tiên thiên không đủ nên không được thu vào nội tông.
Sau đó, Lục Thanh liền lấy một bản viết tay của Húc Nhật thập tam kiếm, cùng với một bản lý giải về kiếm pháp. Sau khi đăng ký với hộ pháp liền trở về Triêu Dương cung. Đối với Triêu Dương động thì theo lời Dư Cập Hóa nói nó chính là nơi tổ sư và các vị tiền bối của Triêu Dương phong phát hiện ra. Ở đây có linh mạch của thiên địa, nó có tác dụng thu hút nguyên khí trong thiên địa rất tốt. Vì vậy đây chính là một nơi bế quan tu luyện tuyệt vời cho đệ tử nội tông.
Sau khi đi ngang qua phòng để Chú Kiếm, Lục Thanh suy nghĩ một chút rồi quay về lấy khối huyền thiết mà Đoạn Thanh Vân đã tặng tới đây. Sau khi tiến vào bên trong, trước mặt hắn vẫn là cái lò dùng cho chú tạo màu tím. Vào lúc này, hiển nhiên là Hoàng lão đang chú kiếm. Sau khi nhìn thấy Lục Thanh tiến vào, lão đầu liền giơ đại chùy đánh vài cái lên kiếm phôi trong lò rồi dùng kiếm đặt vào trong thùng nước suối Bích Hàn đàm.
"Xèo" một tiếng, một làn khói trắng mù mịt bốc lên, nhanh cóng ngưng kết thành hai đóa hoa sen màu trắng. Một lát sau, chúng tản ra ngoài. Sau đó, lão đầu liền ném chúng vào trong cái thùng đựng kiếm rồi xoay người, cười với Lục Thanh, nói:
- Tiểu tử may mắn! Thanh hắc thiết kiếm của ta vốn là nhất phẩm không ngờ lại có thể ngưng kết ra hai đóa kiếm liên. Chẳng lẽ ngươi lại là phúc tinh của ta... Nói đi, có chuyện gì? Lại tới chú kiếm?
- Khoan đã.... - Ánh mắt lão đầu nhìn chăm chú Lục Thanh từ đầu tới chân.
- Hắc hắc... Hảo tiểu tử! Không ngờ đã Trúc Cơ. Tư chất tốt đấy. Tuổi còn trẻ như vậy mà đã Trúc Cơ thì sau này có rất nhiều tiền đồ đây.
- Tiền bối khen nhầm rồi. Lục Thanh không dám nhận. Lần này đến đây là muốn nhờ tiền bối đúc lại Luyện Tâm kiếm cho ta một chút. - Nói xong, Lục Thanh liền giơ Luyện Tâm kiếm và khối huyền thiết ra.
- Ừm! Đồ vật cũng không tệ lắm. Tuy nhiên vẫn cần phải tinh luyện một chút, khu trừ tạp chất. - Lão đầu liếc mắt nhìn qua khối quặng huyền thiết trên tay Lục Thanh rồi nói:
- Nhưng ngươi cũng biết cho dù là đệ tử nội tông hay ngoại tông muốn tới nhờ ta chú kiếm cũng đều phải đổi bằng một số tích lũy của ngoại sự đường.
Lục Thanh nghe vậy mà sửng sốt. Lần trước, hắn tự mình chú kiếm nên Đoạn Thanh Vân cũng không nhắc nhở hắn. Mà lúc này, hắn cũng chẳng có sự tích lũy nào hết. Mà vào lúc này, hắn không muốn lãng phí thời gian tu luyện để đột phá trung thiên vị. Vì vậy mà hắn muốn để cho tinh thần hăng hái, không để cho nó có chút dao động.
Có điều, Hoàng lão như hiểu được suy nghĩ trong lòng Lục Thanh:
- Khụ...khụ... Như thế này đi. Hoàng lão ta rất thích ngươi nên sẽ phá lệ giúp ngươi một lần. Chỉ cần khi ngươi về nhà thì tới Triêu Dương thành mang cho ta một thứ đồ vật là được.
- Chỉ vậy thôi sao? - Lục Thanh suy nghĩ một chút rồi đồng ý.
Triêu Dương động cách cửa sau cả Triêu Dương không xa. Nơi đây là một cái động lớn trên vách núi. Sau khi Lục Thanh ra khỏi phòng Chú Kiếm liền chẳng mất nhiều thời gian đã tới được đây. Phía trên động có tiền bối cao nhân sử dụng kiếm khí mà đề chữ. Có thể do tu vi của người đó cao hơn Lục Thanh nhiều lắm nên khiến cho sau khi nhìn vào đó mấy lần, tinh thần của hắn liền chấn động.
Canh gác ở đây cũng là một gã hộ pháp của Triêu Dương cung. Có điều người này vẫn còn trẻ, nhìn qua mới chỉ trung niên mà thôi. Khí thế toàn thân của người đó hết sức uy nghiêm. Tuy vậy, khi nhìn thấy Lục Thanh còn trẻ như vậy hắn cũng cảm thấy nghi hoặc. Tuy nhiên, sau khi quan sát kỹ một lúc, ánh mắt hắn có sự kinh ngạc. Nguồn: https://truyenfull.vn
Sau khi xem xét yêu bài của Lục Thanh, trung niên hộ pháp cũng không nói gì thêm, chỉ đưa cho hắn một cái ngọc bài có viết số ba mươi sáu.
Vừa bước chân vào Triêu Dương động, Lục Thanh cảm nhận được một luồng nguyên khí đậm gấp mấy lần bên ngoài bao phủ quanh người. Dưới sự vận chuyển của Kiếm Nguyên trong cơ thể, nó từ từ chui vào qua da thịt khiến cho toàn thân có cảm giác dễ chịu.
Triêu Dương động gần như sâu vào đến lòng núi, chu vi của nó rất rộng. Bên trong phân ra rất nhiều động nhỏ. Sau khi đi tới một cái động có đánh số ba mươi sáu, hắn đưa tay ấn vào cơ quan bên cạnh. Nhất thời, cánh cửa đá từ từ mở ra.
Sau khi bước vào, Lục Thanh lại ấn nhẹ vào quả cầu đóng cửa. Cánh cửa đá lại một lần nữa, ầm ầm đóng lại. Đến lúc này, từ sau khi Lục Thanh tới Triêu Dương cung mới bắt đầu bế quan lần đầu tiên.