(Quá khứ)
“Đi về nhà đi, em trai.”
Chủ tiệm đi tới vỗ vỗ bả vai của tôi. “Bên ngoài loạn như thế, người nhà cậu nhất định đang tìm cậu khắp nơi, đừng làm họ lo lắng.” Ánh mắt thiện ý làm tôi không nói được gì.
Tôi biết là dù nói cái gì, hắn cũng sẽ không tin tưởng.
Không biết là lần thứ mấy ra ngoài tìm việc, phía sau lại có người nói: “Ai, mấy đứa trẻ bây giờ…”
Người nhà… Mẹ nuôi cùng anh trai em gái đến bên kia đại dương, chắc giờ đã bắt đầu cuộc sống mới.
Cũng đã sớm quên tôi.
Đi qua nhà cũ, đã có người khác vào ở, nhìn trên ban công phơi quần áo xa lạ, đa phần đều là sắc hồng.
Tôi không nhịn được bước chân lên cầu thang, mùi ẩm mốc quen thuộc, mùi sơn quen thuộc từ cánh cửa. Cũng đã sống mười năm, mỗi một góc đều quen thuộc như thế.
Tôi lặng lẽ ngồi xuống đối diện cầu thang.
Thật nhớ chiếc giường của mình.
Mềm mại, ấm áp, mùi thơm xà phòng nhàn nhạt, sau mỗi ngày được leo lên giường ôm chăn, hít thật sâu một hơi, là chuyện thật hạnh phúc.
Cuối cùng tìm được một công việc ở bãi rửa xe, mặc dù chỉ có thể nhận một nửa tiền lương. Tôi không đủ mười tám tuổi, sức lực cũng không nhiều. Công việc mỗi ngày cũng không phải là quá cực khổ, nếu đi làm trong một tháng, tôi liền có tiền mua một đôi giày mới.
Áo đồng phục trước ngực có in một dòng số, thật dày và ấm áp. Tương lai có như thế nào, cũng đã có cơ hội mà suy ngẫm. Lúc nhàn nhã không có việc tôi liền một mình ngồi ngây ngô, tôi lúc còn trẻ tuổi, hoàn toàn không có hi vọng xa vời.
Đáng tiếc chỉ có một tuần lễ, những ngày vô ưu cũng kết thúc.
Mạnh Đình tìm thấy tôi.
Tôi chỉ cúi đầu, theo đúng trình tự rửa xe cho hắn. Mạnh Đình nhận ra tôi. “Nhân Nhân, thế nhưng lại trốn ở đây, tôi tìm cậu đã lâu.”
Tôi tránh hắn, lặng lẽ nhặt khăn lên tiếp tục máy móc lau xe, xe sạch sẽ như mới.
Mạnh Đình dùng sức kéo tôi về phía trước. “Nhân Nhân, được bao nhiêu tiền, lại làm công việc bẩn thỉu này.
Tôi lặng lẽ trốn tránh, sức lực Mạnh Đình lớn đến kinh người, xương tựa hồ bị hắn bóp vỡ. Ánh mắt của hắn càng lúc càng thâm trầm, tôi quay mặt, không nhìn tới.
Hắn vặn tay tôi ra sau lưng, tôi đau đến cơ hồ bật khóc, cả người bị hắn ôm vào: “Càng lúc càng không ngoan, cậu rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì? Nhân Nhân, khắp mình đều là mùi hôi thối, thật không thích.”
Cằm cũng bị hắn nâng lên, nhẹ nhàng hôn môi tôi: “Thật là nhớ mùi vị của Nhân Nhân. Đêm hôm đó cậu chạy đi đâu? Tôi tìm không được cậu. Cậu hình như đã gầy đi, thật nghèo khổ.”
Tôi nghiêng đầu né tránh nụ hôn của hắn. “Thả…thả tôi ra.”
Mạnh Đình vẫn mang bộ dáng trêu đùa. “Sợ cái gì, dù sao Nhân Nhân cũng không làm ở đây nữa.”
“Cái, cái gì?” Tôi kinh ngạc nhìn hắn, quên mất cả tránh né.
“Đừng vớ vẩn nữa.” Đỗ Cơ không kiên nhẫn kéo tôi ra khỏi Mạnh Đình, đè tôi vào đuôi xe, cánh tay lạnh và cứng ép lên tôi. Thân thể bị giữ cong người về phía sau, dính bọt xà phòng lạnh ngắt. Tư thế khó khăn đó, như con bướm đang bị ép khô trong sách.
Một chân bị nâng lên ép vào xe, tay của Đỗ Cơ ác ý cọ sát nơi đó, vừa đau vừa xấu hổ, tôi cắn môi nhẫn nại, không dám phát ra thanh âm.
Cuối cùng được thả ra, tôi vô thanh trượt dài xuống đất.
Bọn họ lôi kéo đầu tôi, tôi ngẩng đầu, nước mắt rơi xuống: “Không muốn ở đây… van cầu các cậu.”
“Chỉ cần không phải ở đây, tôi cái gì cũng đáp ứng…”
“Tốt lắm, buổi tối đến biệt thự của Mạnh Đình, ngoan ngoãn nghe lời, nếu không ngày mai chúng tôi lại đến đây.” Đỗ Cơ uy hiếp vỗ vỗ mặt tôi.
Mạnh Đình rút khăn tay ra, một tay bóp cằm tôi, một tay giúp tôi lau nước mắt trên mặt. “Luôn luôn khóc, Nhân Nhân, đừng quên tối nay 9 giờ.” Nói xong liền huýt sáo lái chiếc xe ra khỏi bãi rửa xe.
Tôi bò đứng dậy, dùng tay áo lau đi dấu vết trên mặt. Có đồng nghiệp dẫn một chiếc xe tiến vào, hỏi tôi: “Thế nào rồi, Viên Nhân?”
Tôi lắc đầu, cúi người nhặt khăn lau lên.
Thời gian ăn trưa, đã có người to nhỏ thầm thì:
“Nhìn cậu ta dáng vẻ dễ thương khéo léo, không ngờ lại làm loại chuyện đó…”
“Nam sinh cũng bán thân? Thật không biết xấu hổ.”
“Còn chưa đủ mười tám tuổi.”
Tôi cầm hộp cơm, tránh xa một chút, từ từ nuốt. Mặt trời buổi trưa, rất ấm áp.
Đại khái là Mạnh Đình và Đỗ Cơ cố ý tiết lộ chuyện gì, những người kia bình thường hay cười cười với tôi, giờ cũng không như vậy nữa.
Lúc tan việc, tôi một mình ở phòng tắm thay áo quần.
Thân thể gầy gò, không biết khi nào mới có thể cường tráng như bọn họ.
Một đám đồng nghiệp không quen biết chợt tiến vào, khoá cửa lại, bao quanh tôi. Hiểu được chuyện gì đang phát sinh, tôi yên lặng ôm đầu ngồi xuống.
Không biết là giày của ai đá lên người tôi, bọn họ ghét tôi.
“Khôn ngoan thì cút con mẹ cậu đi! Chúng tôi không muốn làm việc cùng một người không sạch sẽ, không biết có dính bệnh AISD hay không, đồ mại *** không biết xấu hổ.”
“Đàng ***.” Người cuối cùng rời khỏi nhổ một ngụm nước miếng vào người tôi.
Cửa “bang” đóng lại, bốn phía an tĩnh như lúc đầu, dường như mọi thứ chỉ là một cơn ác mộng.
Qua thật lâu mới có thể đứng dậy.
Đi đến biệt thự của Mạnh Đình, cũng không biết đã là lúc nào.
Giày nhặt được có chút nhỏ, đi không thoải mái, mỗi một bước đều đau. Tôi dứt khoát cởi ra cầm trong tay.
Chân trần đi trên đất cỏ, nguyên lai rất thoải mái.
Chẳng qua là có điểm lạnh.
Thật hi vọng một đường có thể đi mãi, không muốn tối nay, cũng không cần ngày mai.