(Hiện tại)
Về đến nhà, xe của Thư Dương đã đậu trong sân.
Tôi sợ run đứng ở cửa, không dám khẳng định có phải do lời nói của mình, làm cậu ta không muốn rời đi nữa hay không.
Chẳng qua lại không nghĩ cậu ta quay lại sớm như vậy.
Đèn hành lang sáng rực, rèm cửa trắng buông xuống, ôm lấy bóng dáng của hai người.
Tôi lặng lẽ đứng ở cửa, lòng có hơi đau.
Không rời được tầm mắt.
Vẫn cho là một chữ “yêu”, tôi cũng có thể có.
Vậy mà khi đã gần chạm vào được, thì lại không thể cảm nhận được nó.
Hai cái bóng trong bóng tối, đã không còn là hình bóng quen thuộc. Hơi thở, ngữ điệu, hắn tức tối và vui vẻ, hắn thân thiết cùng sức mạnh, hắn dịu dàng lại độc ác.
Tình yêu thật buồn cười.
Tôi chỉ có tuyết lạnh, lạnh lẽo thấm sâu.
Hắn bóp cổ tôi, cười lạnh: “Nhìn vào gương đi Nhân Nhân, cậu dựa vào cái gì để yêu?”
Tuyết rơi vương vào quần áo và tóc, chợt cảm thấy lạnh quá.
Nghĩ rằng sáng sớm mai liền rời đi, chỉ cần qua đêm nay, hoặc lúc tuyết ngừng rơi. Chẳng qua cũng có gì khác biệt đâu, đều là lạnh lẽo như nhau. Tôi lặng lẽ đi vào cửa bên, dọn dẹp hành lý đơn giản. Thật ra cũng chỉ có một lọ thuốc mà thôi.
Trong phòng khách, Thư Dương pha cà phê cho Mạnh Đình, khí nóng bốc lên, hắn dựa trên sô pha, đắp một chiếc chăn lông nhỏ. Ly cà phê tỏa ra hơi nóng, làm đêm tuyết ngược lại trở nên ấm áp.
Tôi đứng xa một chút, tránh làm phiền thế giới của hai người. “Mạnh tiên sinh, Thư tiên sinh, tôi đi đây. Chìa khoá tôi đặt trên bàn ăn.” Nói xong nhẹ nhàng cúi người chào, tận lực nhẹ bước chân, đi ra khỏi cửa.
“Nhân Nhân, qua đây.” Mạnh Đình gọi tôi lại.
Tôi ngẩn ra, Thư Dương đang ở trong nhà vệ sinh, tôi không thể làm gì khác hơn là đến trước mặt Mạnh Đình.
“Trên tay cậu cầm cái gì?” Không chờ tôi trả lời, túi trong tay đã bị Mạnh Đình đoạt đi, ánh mắt hoài nghi làm tôi đau đớn.
Túi bị lộn ngược, bình thuốc rơi trên bàn cà phê, lăn xuống đất vỡ tan, thuốc cũng rơi rớt khắp sàn nhà.
“Đây là thuốc gì?” Mạnh Đình tựa hồ có chút ngạc nhiên.
“… Thuốc giảm đau. Lúc nằm viện, bác sĩ đưa cho tôi… Xin thứ lỗi, tôi cho rằng thuốc này vẫn còn dùng được, cho nên… cho nên…”
Mạnh Đình không kiên nhẫn cắt ngang lời tôi. “Cậu qua đây.”
Tôi cắn cắn môi, bước gần đến tay hắn. Mạnh Đình lục lọi ở trên người tôi, túi áo đồng phục cũng bị lật lên, xoay người tôi, trước sau đều xem xét một lần.
“Tiền cậu đâu?”
Tôi không nhịn được nước mắt. “Tôi không có tiền.”
Mạnh Đình cư nhiên hoài nghi tôi. Tiền của hắn sẽ không để lung tung, mà Thư Dương đôi lúc cũng ném một ít tiền lẻ vào ngăn kéo, nhưng tôi chưa từng đụng đến một đồng.
Tiền lương hai tuần lễ, trực tiếp bị trung tâm môi giới nhận lấy như phí hoa hồng, tôi một phần cũng không lấy được.
Thư Dương quay lại, tôi thấp đầu bước lui hai bước. Mạnh Đình cũng thu tay về, ngữ khí lạnh lùng: “Dọn thuốc lại rồi cút đi.”
Tôi cuống quýt cúi người, dọn thuốc và mảnh vỡ trên sàn lại rồi cho vào túi.
Bên ngoài cửa, gió thổi tuyết phả vào mặt. Nước mắt cũng bị đóng băng.
Đèn đường ảm đạm, giống như hình ảnh một đoàn bóng ma. Trên đường nửa tuyết nửa bùn, nháy mắt giày cũng bị ướt.
Thật là lạnh, nhưng tôi chỉ cần thoát được sự sỉ nhục.
Tất cả mọi thứ đã qua.
Mạnh Đình lạnh lùng, cùng Mạnh Đình ấm áp.
Từ từ đi dọc trên đường, giẫm trên lớp tuyết, ấn xuống một dấu chân thật sâu. Trên đường đi một chiếc xe cũng không có, đèn đường chiếu dài bóng tôi, nhè nhẹ in trên tuyết.
Tôi thật sự yêu, thật sự yêu. Tôi cho là lòng mình đã sớm chết đi.
Lúc này, sống hay chết đã không còn phân biệt được nữa.
Tâm cũng chết trước thân.
Tôi đưa tay, tuyết trắng theo gió rơi vào lòng bàn tay, không thành hoa mà lập tức tan biến, chỉ để lại một chút lạnh lẽo.
Bên cạnh con đường, là một con sông tĩnh lặng.
Chân đã tê cứng vì lạnh, tôi dừng lại suy nghĩ, muốn chờ đợi. Nhìn bầu trời đầy tuyết, vô thanh vô thức, gió thổi gió đưa, cuối cùng rơi vào lòng sông.
Trên đường bỗng phát ra tiếng còi xe, tôi theo phản xạ quay đầu. Ở bên lề đường có người mở cửa xe, hướng phía tôi đi đến.
“Nhân Nhân, mau qua đây.”
Tôi không khỏi bước lùi hai bước, là Mạnh Đình.
Hắn vốn bước rất nhanh, thấy tôi lùi lại, liền bước chậm lại, vẫy tay với tôi: “Nhân Nhân, ngoan, qua đây.”
Tôi lắc đầu, chỉ cảm thấy tâm ý hoảng loạn, không biết hay là không muốn chạy trốn, bước chân lùi dần.
Mạnh Đình liền như bình thường mà nổi giận. “Tốt lắm, tôi xem cậu còn dám động một bước.” Hắn chạy thẳng về phía tôi.
Chẳng lẽ muốn bắt tôi trở về? Tôi cười mình si tâm ngớ ngẩn, Mạnh Đình đã từng có một chút ôn nhu, bất quá chỉ là do tôi tưởng tượng hư ảo.
Hắn càng tới gần, càng tới càng gần, nhưng sẽ như bóng ma chợt biến mất. Tôi hoảng hốt muốn tránh né, chợt thân thể rơi vào một tầng lạnh giá, nguyên lai tôi đã rơi vào dòng sông bên đường.
Dòng sông mùa đông, nước sông chỉ đến thắt lưng, tôi lảo đảo vài bước, đứng ở trong nước. Chợt mong rằng mình cũng giống như tuyết mà tan mất, ở trước mắt Mạnh Đình mà biến mất. Hắn đuổi theo xuống sông, bắt được tôi, hung hăng đánh vào mặt tôi.
Thân thể tôi như đã mất đi cảm giác, như không còn tồn tại. Nhưng vẫn cảm thấy được nỗi đau. Đôi môi khô nứt chợt ứa máu.
Mạnh Đình thở dốc, chăm chú nhìn tôi. Tôi nhắm mắt chờ hắn đánh tiếp, nhưng hắn chẳng qua là lấy tay chùi đi vết máu bên khoé miệng. Đôi mắt hắn thâm thuý trong đêm sâu, tuyết rơi mờ mịt, tôi không nhìn được rõ ràng.
Nhẹ nhàng đẩy tay của hắn ra, tôi hướng lòng sông mà đi.
“Bỏ qua cho tôi, Mạnh Đình.”