Edit: Tử Liên Hoa 1612
Không lâu sau, Bùi Nhiên liền mang chậu nước vào, vừa định hỏi Bùi Sắt muốn làm gì, lập tức thấy cô ngâm cả mặt vào trong nước, tẩy sạch lớp trang điểm.
"A Sắt, muội làm như vậy, lỡ đâu Tấn vương trách tội xuống..... "
"Tỷ tỷ, để muội giả vờ ngủ, cho dù bị Tấn vương biết thì hắn chỉ trách tội muội không hiểu lễ nghi, tức giận rồi thôi. Tỷ mau đi ra, đúng rồi, lát nữa kiếm vài ngọn nến đến đây, làm cho phòng càng sáng càng tốt." Như vậy hắn có thể nhìn rõ ràng khuôn mặt xấu xí này của cô.
Thắp toàn bộ nến đỏ lên, cả căn phòng lập tức sáng ngời như ban ngày.
Chuẩn bị ổn thỏa mọi thứ xong, cô vừa lòng gật đầu, đúng lúc đó ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.
"Tất cả các ngươi lui ra." Là giọng của U Cầm Ca, vẫn dịu dàng như ngọc.
Bùi Sắt vốn định chui vào chăn, nhưng bây giờ cởi quần áo đã không kịp, cô lập tức căng thẳng, vội vàng ngồi ở trên giường rũ mắt, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm. Bùi Nhiên cũng vội vàng đứng ngay ngắn quy củ.
"Két" một tiếng, cửa liền bị mở ra, khác với bạch y phiêu diêu lúc trước, U Cầm Ca mặc hỉ phục đỏ thẫm đứng ở cửa, dưới chân là giày đen thêu hình rồng, eo thắt đai lưng cùng màu, tóc đen thật dài được buộc trên đỉnh đầu, cặp mắt như ngọc sáng lấp lánh ánh sao, khí khái hào hùng bức người, tuấn mỹ vô cùng.
Bùi Nhiên chỉ liếc mắt nhìn hắn một cái liền cúi đầu gọi lên "Vương gia", lỗ tai ửng đỏ.
Hắn "Ừ" một tiếng, đi vào bên trong, lúc này Bùi Sắt mới ngẩng đầu lên, nhìn thấy hắn thì nhất thời hai mắt tỏa sáng, quên mất phải phản ứng thế nào, cho đến khi Bùi Nhiên khẽ ho khan, cô mới lấy lòng nhìn về phía U Cầm Ca, ngồi ngay ngắn lại xong bỗng bật cười khúc khích.
Ánh mắt đảo qua khuôn mặt cô, trong mắt U Cầm Ca xẹt qua một chút kinh ngạc, có điều rất đã nhanh biến mất. Hắn khẽ mỉm cười với Bùi Sắt, tay vân vê hỉ khăn trên đầu giường, nói: "Sao vậy, mệt lắm à?"
Bùi Sắt lắc đầu theo bản năng, vừa nhìn thấy đồ vật trên tay hắn lại lập tức gật đầu thật mạnh.
U Cầm Ca hơi cúi đầu, có chút buồn cười nhìn cô nói: "Nếu mệt mỏi, vậy nghỉ ngơi sớm thôi."
Hắn xoay người phân phó Bùi Nhiên lui ra, Bùi Sắt chợt run lên, nhìn lướt qua mặt bàn, đột nhiên gọi Bùi Nhiên dừng lại, nói với U Cầm Ca: "Trước khi nghỉ ngơi, dù sao vẫn phải uống rượu hợp cẩn chứ, như vậy mới thật sự là phu thê." Thấy U Cầm Ca gật đầu, cô lại vội vàng bảo Bùi Nhiên rót rượu.
Đợi hai ly rượu hợp cẩn đưa tới tay hai người, con ngươi của U Cầm Ca bình tĩnh xẹt qua ngón tay đang phát run của Bùi Sắt, cười đến dịu dàng vô hại nói: "Nương tử, mời."
"...... Tướng công, mời."
Bùi Sắt cười mỉa, mắt nhìn hai cánh tay bắt chéo, lợi dụng khi U Cầm Ca uống rượu, cô không ngừng kêu khổ nháy mắt với Bùi Nhiên, Bùi Nhiên bất đắc dĩ lắc đầu, cô chán nản, nâng ly rượu uống một hơi cạn sạch.
Cay, rượu cực cay.
Cô ho mạnh hai tiếng, U Cầm Ca vội vàng vuốt lưng cho cô, hương vị mắt lạnh đặc thù trên người hắn xông tới làm Bùi Sắt đỏ mặt, ngay cả ho khan của ngưng lại.
U Cầm Ca chỉ nói là cô sặc, vội vàng rót chén nước cho cô, Bùi Nhiên biết lúc này mình nên rời đi, chỉ bất đắc dĩ nhìn Bùi Sắt một cái liền lui ra ngoài.
Cửa "kẽo kẹt" một tiếng đóng lạ, Bùi Sắt lại ho khan nữa, cô đỏ mặt nói với U Cầm Ca: "Cái kia.... Đột nhiên thiếp thân không mệt mỏi nữa, không bằng vương gia nghỉ ngơi trước, ta thiếp thân đi ra ngoài ngắm trăng...."
Vừa dứt lời cô liền xoay người đi ra ngoài, cổ tay bỗng nhiên bị người bắt lấy, U Cầm Ca buồn cười nhìn cô nói: "Vội vã đi ra ngoài làm cái gì, tuy rằng tối nay ánh trăng vô cùng đẹp, nhưng lương tiêu khổ đoản (thời gian đẹp luôn qua nhanh), ngày mai đi ngắm cũng không muộn."
Bùi Sắt ngẩn người, chỉ cảm thấy cả người căng thẳng muốn chết, cổ tay bị hắn cầm lại càng như lửa đốt, nóng rực.
" Cái kia..... Thiếp thân lại cảm thấy hơi nóng, thiếp thân muốn đi ra ngoài hít thở không khí....." Cô chỉ hy vọng có thể kéo dài gian để tính toán một chút.
"Nương tử!" Cơ thể vừa động đậy, cô đã bị người phía sau ôm lấy. U Cầm Ca thở dài, "Nương tử cảm thấy gả cho vi phu, ủy khuất nàng sao?"
"Khụ.... Không phải."
"Hay là vì cảm thấy vi phu không tốt, nương tử không thích?"
".... Cũng không phải." Bùi Sắt run lên, hắn cách rất gần, hơi thở đều phun ở sau cổ cô, làm cô cũng không biết phải làm sao.
"Nếu đều không phải, hay là nương tử.... Là vì xấu hổ?"
"Ta....."
Bùi Sắt há miệng nói một chữ, cả người liền cứng đờ. Cái kia, ấm áp sau cổ là cái gì? Vậy mà hắn lại..... Trực tiếp hôn lên?