Edit: Tử Liên Hoa 1612
Nhưng...... Cô khẽ thở dài một cái, trước khi lên kiệu cô có hỏi thăm hỉ nương, hỉ nương nói cho cô biết, Tấn vương có tổng cộng bốn vị phu nhân, nói cách khác, từ giờ cô phải cùng bốn nữ nhân ở chung một mái nhà, hơn nữa, là cùng chia sẻ một người chồng.
Những tin tức biết được cũng không chỉ như vậy, nghe nói Tấn vương kia chính là đệ nhất mỹ nam tử của kinh thành, vô số nữ nhân ngày mong đêm ngóng có thể gần gũi hắn, tuy trong phủ của hắn chỉ có bốn người thiếp, nhưng còn chưa biết ở ngoài có bao nhiêu kẻ vô danh đâu.
Bùi Sắt thở dài, toàn bộ hi vọng dâng lên trong lòng đều tan vỡ, cho đến khi bên ngoài kiệu hoa truyền tới một tiếng "Hạ kiệu", cô mới lấy lại tinh thần.
"Chú rể đá cửa kiệu*!" (Đây là một nghĩ lễ trong quá trình diễn ra lễ thành thân của người xưa. Trong hôn lễ, kiệu tân nương đến cửa, tân lang đến trước kiệu, xuống ngựa dùng uy đá cửa kiệu. Hơn nữa, tân nương trong kiệu cũng không tỏ ra yếu đuối, cũng lập tức đá cửa kiệu. Ý là sau này, nam không sợ vợ, nữ không tỏ ra nhu nhược.)
Lời vừa dứt, Bùi Sắt chỉ cảm thấy trước mắt lóe sáng. Bởi vì tầm mắt còn bị khăn voan cản trở, cô chỉ có thể cảm giác được cửa kiệu đã bị đá ra, cô còn chưa động, phía dưới khăn voan đã xuất hiện một bàn tay.
Quả nhiên bàn tay của mỗi người đều khác nhau.
Chỉ thấy dưới mắt, ngón tay thon dài như ngọc của nam tử cầm một đầu dải lụa đỏ, bên tai vang lên giọng nói ôn nhuận: "Nương tử......"
Rõ ràng chỉ có hai chữ, trái tim Bùi Sắt lại run lên một cái, không rõ là bởi vì giọng nói của hắn hay là vì xưng hô kia.
Chần chờ hồi lâu, rốt cuộc cô vẫn phải vươn tay nắm lấy đầu còn lại của dải lụa.
Cô vừa bước xuống kiệu, bên tai vang lên tiếng hoan hô hòa lẫn tiếng pháo như tiếng sấm, tiếng của hỉ nương cho dù là bị chiêng trống pháo át mất nhưng vẫn không che giấu được vui sướng: "Bước qua chậu than, nghênh đón tân nương vào cửa!"
Bùi Sắt theo lời làm theo, chiêng trống rung trời, pháo vang như sấm.
Đi theo lụa đỏ bước vào cửa phủ, tiếng chiêng trống vẫn liên tục kêu vang, tận khi bước vào đại đường, âm thanh mới ngừng.
Làm xong lễ bái lạy, Bùi Sắt bị đưa thẳng vào động phòng. Làm nha hoàn hồi môn, đương nhiên Bùi Nhiên cũng ở đây.
Đợi những nha đầu kia tản đi, Bùi Sắt vội vàng vén khăn voan lên, kéo Bùi Nhiên lại, khẩn trương nói: "Tỷ tỷ, như thế này...... Làm sao có thể được?"
Bùi Nhiên rốt cuộc cũng là nữ nhi con nhà gia giáo, bị cô hỏi như vậy, nhất thời đỏ mặt, nàng nhìn Bùi Sắt khuyên lơn: "A Sắt...... Tỷ thấy nhân phẩm của Tấn vương cũng không tới nỗi nào, muội nên thuận theo tự nhiên......" (1612: Chị muốn hỏi cứ thế thành thân sao được, Bùi Nhiên lại hiểu nhầm rằng chị hỏi về vấn đề này nọ lúc động phòng ///-)
"Thuận theo tự nhiên?" Bùi Sắt nhếch nhếch miệng, nhụt chí thả tay nàng ta ra.
Phải nói một chuyện là, nếu hắn không có tam thê tứ thiếp kia, nói câu nói này cô còn có thể miễn cưỡng đồng tình, nhưng mấu chốt là hắn có tam thê tứ thiếp, cho dù có cảm tình với hắn, cô cũng không thể cứ như vậy theo hắn được.
"Tỷ, hay là tỷ tìm ít thuốc mê cho muội...... Tóm lại cứ hạ gục hắn là được."
"Thuốc mê?" Bùi Nhiên biến sắc. "Nhọc cho muội còn nghĩ ra được, coi như tối nay dùng thuốc mê tránh được, nhưng A Sắt à, trốn được nhất thời không trốn được cả đời, hơn nữa, ngộ nhỡ nếu bị hắn phát hiện, sau này muội sống ở vương phủ kiểu gì!"
Bùi Nhiên nói đương nhiên đúng lý hợp tình, Bùi Sắt nhức đầu lau mồ hôi trên trán, đã như vậy, quả thật cũng chỉ đành thuận theo tự nhiên thôi.
Thôi, coi như là tình một đêm là được, dù sao cô cũng không phải là nữ nhân cổ đại, không nhất thiết cứ phải quan tâm vấn đề trinh tiết, có lẽ, dung mạo của cô xấu như vậy, tên vương gia kia không có hứng thú đâu!
Nghĩ đến đây, cô vội vàng nhìn về phía Bùi Nhiên nói: "Tỷ tỷ, tỷ giúp muội mang một chậu nước đến đây."
Cũng chỉ có thể chữa ngựa chết thành ngựa sống, nếu thật sự không tránh được, đành chịu thôi.