Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Tô Nịnh Nịnh nói mơ hồ không rõ, nhưng Bùi Cận vẫn bắt được trọng điểm.
Cô bị người ta bắt nạt, phải chịu ấm ức.
Anh để cô vào đại đọc A học tập, để cô ở tại nhà của mình, chính là vì muốn bảo vệ cô, yêu chiều tiểu công chúa này, không để cô bị người khác bắt nạt.
Không gọi được cho cô, trời còn đổ mưa lớn, mà Tô Nịnh Nịnh của anh thì đang ngồi giữa đất khóc không thành tiếng.
Trong mắt Bùi Cận hiện lên chút âm u.
Cả đời này anh chỉ muốn bảo vệ một người như vậy.
Từ nhỏ lớn lên ở trại mồ côi, anh chưa từng gặp bố mẹ ruột của mình, sống vô nghĩa suốt mười năm, rốt cuộc cũng được một cặp vợ chồng Hoa Kiều nhận nuôi.
Khi đó anh cho rằng có thể nhận được chút ấm áp, nhưng họ chỉ máy móc, lạnh lùng ép anh học tập, hết tiết này đến tiết khác, không bao giờ gián đoạn chương trình học, nếu không làm được thì sẽ bị quở trách bất cứ lúc nào.
Họ muốn bồi dưỡng anh thành một người hoàn mỹ, mạnh mẽ. Sau này đưa anh đi học Tài chính, rồi đến quản lý công ty… Từ đầu đến cuối, anh chỉ có một mình.
Cho đến khi trong thế giới của anh có thêm Tô Nịnh Nịnh.
Bùi Cận bước lên một bước nhỏ, đến trước mặt Tô Nịnh Nịnh, nâng tay, lòng bàn tay chạm vào khóe mắt cô, nhẹ nhàng thay cô lau nước mắt.
“Được rồi, đừng khóc.”
Giọng Bùi Cận dịu dàng, chẳng mấy khi Tô Nịnh Nịnh có thể nghe được, không giống bình thường, luôn là ngữ điệu nghiêm túc, xụ mặt, giọng lạnh như băng.
Nhưng như vậy càng khiến Tô Nịnh Nịnh muốn khóc.
Một đứa trẻ lớn lên trong sự cưng chiều che chở của gia đình, luôn thích làm nũng và dùng nước mắt để biểu đạt sự ấm ức của mình, bởi vì bên cạnh đứa trẻ đó, luôn có người giang tay, vì mình chống chọi với tất cả mưa gió.
Cô có thể khóc, có thể không cần kiên cường, còn có thể ỷ lại.
“Ai bắt nạt cháu, chú giúp cháu bắt nạt lại.” Giọng Bùi Cận vẫn dịu dàng như cũ, nhưng không thể che dấu sự sắc bén bên trong.
“Ai muốn bắt nạt anh ta chứ…” Tô Nịnh Nịnh nói mơ hồ không rõ, nghe giọng thế này, có vẻ muốn khóc to hơn.
Màn mưa tầm tã xối vào mặt, con ngươi Bùi Cận cũng đỏ lên.
Không muốn nhìn thấy cô khóc nữa.
Ngón tay anh còn đặt bên khóe mắt cô, xương ngón tay gồ lên trắng bệch, đôi mắt đỏ ngầu, đã sắp không thể kiềm chế.
Bùi Cận đưa tay qua, ôm eo Tô Nịnh Nịnh, bóp chặt eo cô, kéo lại gần mình, một tay khác đồng thời đè sau gáy cô.
Anh cúi người, trực tiếp hôn lên đôi môi trước mặt. Lực rất nặng, khiến tất cả nghẹn ngào của Tô Nịnh Nịnh đều bị chặn lại trong miệng.
Cho dù mưa to xối cả người lạnh băng, nhưng Bùi Cận cảm thấy, trên người nóng như lửa, gặp phải Tô Nịnh Nịnh, vừa chạm vào liền bùng cháy.
Dục vọng anh vẫn luôn cố gắng kiềm chế suốt bao lâu nay, giờ phút này lại bộc phát.
Đây là cô gái mà anh thích.
Từ hai năm trước đã bắt đầu thích.
Anh chờ đợi rất lâu, cũng chỉ muốn chờ đợi cô.
Cô chỉ có thể là của anh.
Dù là bất cứ ai cũng không thể chạm vào, dù là kẻ nào cũng không được bắt nạt cô.
Mà Tô Nịnh Nịnh đột nhiên bị hôn lấy, trước mắt phóng đại gương mặt Bùi Cận, một đôi con ngươi mang theo sự sắc bén, đỏ đậm đáng sợ.
Tiếng khóc của cô bị chặn lại, cả người quên động đậy, đờ đẫn ngồi yên, đại não trống rỗng.
Bùi Cận đang làm gì?
Đôi môi anh lạnh lẽo, cho dù là ở ngay lúc này, anh mang theo một phần khắc chế trước sau như một.
Sự khắc chế đã thành thói quen.
Tô Nịnh Nịnh không khóc nữa.
Lưỡi nhẹ nhàng chạm vào hàm răng cô, Bùi Cận khựng lại, dừng động tác, sau đó thoáng tách ra.
Tô Nịnh Nịnh bị sự chuyển biến quá mức đột nhiên này làm cho thất thần, sau đó cảm thấy cánh môi đau đớn, đôi mắt đỏ lên, nước mắt lại muốn trào ra.
Tay Bùi Cận còn đặt trên eo cô, thấy cô như vậy thì bàn tay dần bóp chặt, khàn giọng ra lệnh cưỡng chế: “Tô Nịnh Nịnh, em thử khóc nữa xem.”
Nước mắt Tô Nịnh Nịnh lại bị anh dọa trở về.
“Được rồi, chúng ta về nhà.” Thay đổi thật nhanh, vừa mới dịu dàng giờ lại hung dữ.
Bùi Cận dắt tay cô bước đi, xe ở ngay phía trước, mà Tô Nịnh Nịnh vẫn còn đang ngơ ngác chưa hồi hồn, không nhúc nhích, để Bùi Cận kéo mình đi.
Gần đến mười hai giờ đêm, mưa mới ngừng lại.
Tối muộn, bác sĩ gia đình mạo hiểm đến đây, giờ đã xem cho Tô Nịnh Nịnh xong, đang chuẩn bị rời đi.
Bùi Cận bảo tài xế đưa bác sĩ về nhà.
Tô Nịnh Nịnh vừa vào cửa, anh lập tức kêu cô đến phòng tắm tắm rửa, trong thời gian đó, mình thì gọi điện thoại kêu bác sĩ gia đình đến.
Hiện giờ thời tiết lạnh thế này, cô lại dầm mưa rất lâu, không cảm mới là lạ.
Quả nhiên, ra khỏi phòng tắm, cô liên tục hắt xì, đầu óc choáng váng, trèo lên giường của mình, cả người mê man.
Bác sĩ tiêm cho cô một mũi rồi để thuốc lại.
Bùi Cận rót một ly nước ấm, ngồi xuống mép giường.
Sau khi khuấy thuốc pha vào nước uống, một tay anh cầm ly, một tay duỗi đến dưới cổ cô, để cô hơi ngẩng lên một chút, đưa ly đến bên miệng cô.
“Tô Nịnh Nịnh, há miệng.” Giọng Bùi Cận hơi khàn, anh dầm mưa lâu, cũng có chút cảm mạo, chỉ là bây giờ anh không rảnh lo cho chính mình.
Cảm nhẹ, anh cảm thấy không quan trọng.
Tô Nịnh Nịnh choáng váng không mở được mắt, nhưng nghe thấy giọng Bùi Cận, vẫn ngoan ngoãn mở miệng.
Bùi Cận đút cả thuốc pha và thuốc viên vào, thấy cô nuốt hết thì cầm lấy ly nước trên tủ đầu giường, độ ấm vừa đủ.
Tô Nịnh Nịnh nhấp vài ngụm nhỏ.
Anh để cô nằm xuống, dém chăn lại thật kĩ.
Buổi tối Tô Nịnh Nịnh ngủ không ngoan, giờ đang bị cảm, còn sốt nhẹ, càng không thể để cô đá chăn, vì thế Bùi Cận kéo sô pha đến, trực tiếp ngồi bên mép giường của cô.
Đêm còn dài, anh thuận tiện lấy máy tính ở thư phòng qua đây, chuẩn bị xử lý công việc suốt đêm.
...
Sáng hôm sau, Tô Nịnh Nịnh tỉnh dậy thì thấy mép giường có thêm một cái sô pha. Bùi Cận ngồi trên đó, vừa lúc khép máy tính lại.
“Dậy rồi?” Anh ngẩng đầu nhìn cô, bởi vì giọng quá khàn, anh chỉ có thể nặng nề hắng giọng, “Thế nào? Đầu còn choáng không?”
Tô Nịnh Nịnh trả lời theo bản năng: “Đỡ rồi.”
Hôm qua tắm rửa xong, cả người cô không có sức lực, choáng váng nằm trên giường. Đêm qua cô ngủ không yên, Bùi Cận vừa làm việc vừa chăm sóc cô. Dém chăn lại sáu lần, đút nước ba lần, còn có một lần cô suýt lăn xuống giường, anh vội vàng ngăn lại.
Tô Nịnh Nịnh xoa huyệt Thái Dương, đột nhiên nghĩ đến cái gì, giật mình, ôm chăn liên tục lùi về phía sau.
“Chú… chú… chú là đồ vô lại!”
“Sao lại vô lại?” Bùi Cận thản nhiên hỏi lại.
“Chú cướp…” Tô Nịnh Nịnh nói chuyện, bỗng nhiên ngẩng đầu, đối mắt với Bùi Cận.
Trong mắt anh tràn đầy tơ máu, dưới mắt có quầng xanh lá, gương mặt mỏi mệt, có vẻ là cả đêm không ngủ.
Âm cuối của Tô Nịnh Nịnh lập tức yếu đi: “…sàm sỡ cháu.”
“Chú sàm sỡ cháu như thế nào?” Bùi Cận nhìn cô không nhúc nhích, hỏi lại.
“Chú…” Tô Nịnh Nịnh nhìn anh, lại nghĩ đến hôm qua, anh đỏ mắt hôn cô.
Tô Nịnh Nịnh không hề ngờ tới, sao lại đột nhiên kỳ lạ thế này? Cô không có chút phòng bị nào với Bùi Cận, ở trong mắt cô, anh chính là một sự tồn tại như trưởng bối. Anh quản cô, gây chuyện với cô, mắng cô, ác độc lại đáng ghét.
Nhưng cho tới bây giờ, cô chưa từng nghĩ tới, anh cũng là một người… Đàn ông.
Tô Nịnh Nịnh muốn nói chuyện hôm qua, nhưng nói không nên lời.
Cô không hiểu Bùi Cận có ý gì, chỉ là hành động ngoài ý muốn dưới tình thế cấp bách, hay là… Uống say?
Nhưng nhìn anh rất tỉnh táo, hơn nữa đêm qua cô thật sự không ngửi được mùi rượu.
Có điều… Đêm qua cô bị cảm, anh lại ở đây canh chừng cả đêm không ngủ. Tuy cô đã quen việc người khác tốt với mình, nhưng cô không phải loại người vô ơn, người khác tốt với cô, cô đều có thể nhớ rõ.
“Nói lại, hôm qua đã xảy ra chuyện gì?” Nhắc tới việc này, giọng Bùi Cận trở nên lạnh lẽo.
Tô Nịnh Nịnh không muốn nhắc đến, nhưng thấy dáng vẻ muốn đi đánh nhau của Bùi Cận thì hoảng sợ, thuật lại qua loa với anh.
“Vé bóng rổ?” Bùi Cận nghe xong, sắc mặt không có thay đổi quá lớn, chờ cô nói hết liền hỏi một câu.
“Vâng.” Tô Nịnh Nịnh chột dạ gật đầu.
“Thiệu Tần?” Bùi Cận hỏi tiếp.
Tô Nịnh Nịnh vừa định gật đầu, bỗng nhiên cả kinh: “Sao chú biết?”
Bùi Cận không trả lời. Dĩ nhiên là anh biết, tối hôm đó nghe thấy Tô Nịnh Nịnh nói mớ, anh liền nhớ kỹ cái tên này.
“Được rồi.” Bùi Cận gật đầu, nói: “Giờ rời giường đi.
“Làm gì?” Tô Nịnh Nịnh nghi hoặc hỏi lại.
“Ăn sáng. Sáng nay cháu không có tiết, chiều có một tiết.” Bùi Cận không cần xem cũng nhớ rõ thời khóa biểu của Tô Nịnh Nịnh, “Chiều chú đến trường với cháu.”
“À.” Tô Nịnh Nịnh thấy nhiều đã quen, lên tiếng.
Chuyện đêm qua, Bùi Cận không nhắc lại, Tô Nịnh Nịnh nghĩ, có thể là anh không muốn nhắc lại.
Vậy thì vừa hay, xem như một trang giấy đã lật qua, chưa từng xảy ra chuyện gì, vẫn còn một năm sống chung nhà, không nên khiến nhau xấu hổ.
Ăn sáng xong, Tô Nịnh Nịnh về phòng nghỉ ngơi một lát, lúc tỉnh lại lần nữa, tinh thần đã khá hơn nhiều.
Giữa trưa chỉ ăn qua loa, sau đó cùng Bùi Cận tới trường học.
Trên xe vô cùng yên ắng, tuy trước đây anh và cô cũng không nói gì trên xe, nhưng hôm nay lại khang khác, bầu không khí bỗng trở nên xấu hổ…
Không biết có phải Tô Nịnh Nịnh suy nghĩ nhiều hay không, cô cảm thấy toàn bộ không khí trong xe, đều có chút gì mập mờ.
Không biết đã tới trường học từ lúc nào. Bùi Cận dừng xe, nhìn về phía sân bóng rổ, ánh mắt quét xung quanh, ngừng ở một người, lạnh giọng hỏi.
“Là cậu ta à?”
“Hả?” Tô Nịnh Nịnh sửng sốt, nhìn theo tầm mắt của anh, vừa lúc nhìn thấy đám người Thiệu Tần đang chơi bóng.
Cô mím môi, không vui thu lại ánh mắt, cũng không trả lời Bùi Cận, nhưng từ phản ứng của cô, Bùi Cận đã nhìn ra, chính là người kia.
Vì thế anh mở cửa, giọng càng lạnh hơn: “Xuống xe.”
Tô Nịnh Nịnh thấy anh mở cửa, nhanh chóng xuống xe, vội la lên: “Chú Bùi, chú định làm gì?”
“Chú đã nói, ai bắt nạt cháu, chú sẽ giúp cháu bắt nạt lại.” Bùi Cận vừa đi vừa trả lời.
Hình như hôm qua anh có nói vậy, nhưng Tô Nịnh Nịnh không để trong lòng, hơn nữa anh nói muốn bắt nạt lại…
Anh có thể bắt nạt thế nào chứ…
Chẳng lẽ là…
Tô Nịnh Nịnh nhanh chóng giữ Bùi Cận, nói: “Chú Bùi, đánh nhau không tốt đâu…”
Lúc đó Tô Nịnh Nịnh nghĩ, chú Bùi chỉ có một mình, có thể đánh lại một đám người sao? Hơn nữa anh còn là giáo sư khách mời của trường học, nếu đánh nhau với học sinh, vậy sẽ ảnh hưởng không tốt, cũng không đến mức phải đánh nhau.
Bước chân Bùi Cận dừng lại, cúi đầu, thấy Tô Nịnh Nịnh đang kéo tay mình.
Yết hầu anh giật giật.
Tô Nịnh Nịnh ngẩn ra, lập tức buông lỏng tay.
“Thật ra…”
“Ai nói chú định đánh nhau.” Tô Nịnh Nịnh còn chưa dứt lời, Bùi Cận đã chen ngang, “Tô Nịnh Nịnh, động não đi, chú dùng phương thức văn minh.”