Bao Dung Vô Bờ

Chương 27: Mất tích

Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Hiện tại là cuối tháng mười một, sắp bước sang tháng mười hai.
Thành phố Lịch luôn đông hạ dài, xuân thu ngắn, sau khi thời kỳ nóng bức qua đi, gần như không hề từ từ hạ nhiệt mà trực tiếp bước vào mùa đông. 


Người sợ lạnh đã bắt đầu mặc áo len, hôm trước còn mặc áo mỏng ngắn tay, một ngày sau đã tròng áo len lên người.
Bùi Cận mặc một chiếc áo khoác màu đen, ngồi trong văn phòng, ngẩng đầu nhìn bầu trời âm u bên ngoài, có vẻ sắp mưa rồi.


Bây giờ là năm giờ chiều, chiều nay Tô Nịnh Nịnh chỉ có một tiết. Thông thường vào ngày này, cô sẽ tự mình về nhà, nếu Bùi Cận kết thúc công việc sớm, anh sẽ đi đón cô. 
Giờ này rồi, không biết cô đã về hay chưa.


Bùi Cận lấy điện thoại trên bàn, click mở danh bạ, hàng thứ nhất chính là Tô Nịnh Nịnh. Anh bấm gọi đi, qua một lúc lâu vẫn không có ai tiếp.
Tô Nịnh Nịnh không tiếp điện thoại, Bùi Cận bồn chồn lo lắng. Vì thế anh đợi trong chốc lát, gọi lại cho cô lần nữa, vẫn không có ai tiếp.


Có lẽ lúc này cô đã về tận nhà, đang tắm rửa hoặc làm chuyện gì đó, không chú ý đến điện thoại. Nghĩ như vậy, Bùi Cận để điện thoại xuống, chuẩn bị tiếp tục làm việc.
Chỉ là anh không thể tĩnh tâm được. 


Năm phút đồng hồ sau, Bùi Cận đứng dậy, nhấc chân ra khỏi văn phòng.
Trợ lý Vu đang cầm văn kiện tiến vào, thấy Bùi Cận rời đi thì vội vàng theo sau, la lên: “Giám đốc Bùi, cái này còn cần anh xem rồi ký tên.”
“Mai rồi nói.” Bùi Cận nói xong, cửa thang máy mở ra, anh bước vào. 


Trợ lý Vu đứng ở bên ngoài, cầm văn kiện, trơ mắt nhìn Bùi Cận đi khỏi. Anh ta nhíu mày ngờ vực, từ trước đến nay tổng giám đốc Bùi luôn làm việc ngay ngắn trật tự, không có khi nào nôn nóng gấp gáp thế này. Tuy nhiên trợ lý Vu nhanh chóng nghĩ đến, có thể là chuyện của vị đại tiểu thư nhà anh. 


Mấy tháng qua, anh ta đã phát hiện, đối với Tô tiểu thư, giám đốc Bùi nuôi như con gái, mọi chuyện đều quan tâm hỏi han, đi đâu cũng đưa đón đầy đủ. 
Còn hợp đồng này… Chỉ có thể gác lại.
...
Lúc Bùi Cận ra khỏi công ty, trời bắt đầu đổ cơn mưa nhỏ.


Anh về nhà trước, cửa nhà đóng kín, dép lê của Tô Nịnh Nịnh còn ở bậc thềm, chắc là chưa về. Để chắc chắn, anh còn lên phòng của cô ở tầng hai xem.
Thật sự không có ở nhà. 
Trong thời gian đó, anh lại gọi cho Tô Nịnh Nịnh, vẫn không có người tiếp.


Lúc này Bùi Cận bắt đầu sốt ruột, anh lập tức lái xe, đi về phía trường học.
Gần đến trường, nghĩ đến cái gì đó, anh gọi cho Sơ Lục. Trước đây khi Sơ Lục ở nhờ nhà anh, anh đã lưu số cô ấy lại. 


Ngón tay bấm nhanh trên màn hình, bởi vì hoảng loạn, anh lướt lên lướt xuống mãi vẫn không tìm thấy. Đôi mắt anh căng thẳng nhìn màn hình, trong lòng nôn nao, vất vả lắm mới thấy tên Sơ Lục, lập tức gọi sang. 
Qua một hồi lâu, Sơ Lục mới tiếp.


Bùi Cận không kịp nói nhiều, mở miệng liền nói: “Xin chào, tôi là Bùi Cận, cháu có biết giờ Tô Nịnh Nịnh đang ở đâu không?”


“…À.” Sơ Lục không phản ứng kịp, dừng một lúc, nghe giọng anh rất sốt ruột, cô ấy trả lời: “Buổi chiều Nịnh Nịnh gửi tin nhắn cho cháu, hẹn gặp ở sân bóng rổ, nhưng lúc cháu đến thì không thấy cô ấy.”


Sơ Lục nói, sau khi không phát hiện Tô Nịnh Nịnh, cô ấy có nhắn cho Tô Nịnh Nịnh vài tin, sau đó lại gọi điện thoại, nhưng gọi không thông.
Cô ấy đã tìm trong trường học, không tìm được người.
Buổi chiều ở sân bóng rổ… Sau đó lại không thấy tăm hơi…


Bùi Cận nghĩ, nếu như thế, Tô Nịnh Nịnh sẽ đi đâu?
Cô chỉ quen từng đó người ở thành phố Lịch, dù thật sự muốn đi đâu, cũng không đến mức gọi điện thoại không thông, nhắn tin không trả lời. Với lại, Tô Nịnh Nịnh cũng sẽ không để điện thoại hết pin…
Đúng rồi, còn có Tô Tranh.


Bùi Cận lại gọi cho anh ấy. 
Gần đây Tô Tranh đang bận rộn gây dựng sự nghiệp, tối nào cũng thức đến hai ba giờ mới ngủ, giữa trưa tỉnh trong chốc lát, vốn định chuẩn bị ra ngoài một chuyến, ai ngờ trời lại mưa.
Vì thế anh ấy dứt khoát ngủ tiếp.


Nghe thấy Tô Nịnh Nịnh mất tích, Tô Tranh suýt chút nữa bùng nổ.
Còn đang nói chuyện điện thoại, Tô Tranh rất muốn chửi ầm lên, cơn giận nghẹn trong ngực, gần như bùng cháy trong nháy mắt.
Nhìn dáng vẻ này, chắc anh ấy cũng không biết tung tích Tô Nịnh Nịnh.


Sắc mặt Bùi Cận âm trầm đáng sợ, ngón tay nắm chặt tay lái, nơi khớp xương gồ lên.
Nếu Tô Nịnh Nịnh thật sự xảy ra chuyện, vậy đối với anh mà nói, chính là cả bầu trời sụp đổ. 
Mưa càng lúc càng lớn.


Thành phố Lịch đã lâu không nghênh đón trận mưa tầm tã như vậy, nước mưa ào ào trút xuống, đập vào đất phát ra tiếng tách tách. 


Từ lúc phát hiện Tô Nịnh Nịnh mất tích, đã nửa tiếng trôi qua. Bùi Cận đến tất cả những chỗ có thể tới một lần, nhưng vẫn không tìm được Tô Nịnh Nịnh.
Cảm giác rất vô lực.
Anh không nghĩ ra, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mới có thể khiến Tô Nịnh Nịnh im hơi lặng tiếng biến mất như vậy.


Anh vòng về nhà một chuyến, nói không chừng lúc này cô đã về rồi. Bùi Cận nghĩ như vậy, mau chóng lái xe về.
Từ đây muốn về nhà, anh rẽ qua một con đường nhỏ ngày thường không hay đi, muốn đi nhanh hơn chút. 


Cách ngôi nhà khoảng một km, Bùi Cận đảo mắt qua kính chiếu hậu, đột nhiên thấy dưới một thân cây, có người đang ngồi ở đó. 
Áo len màu trắng, quần jean, giày trắng. 
Hôm nay lúc Tô Nịnh Nịnh ra cửa, hình như mặc như vậy.


Đôi mắt Bùi Cận híp lại, trái tim căng chặt, nhìn chằm chằm bóng người nho nhỏ trong kính chiếu hậu, hô hấp đột nhiên nhanh hơn vài phần.
Anh lập tức dừng xe ven đường, mở cửa chạy tới. Đôi chân bước xuống, bước từng bước thật lớn, ngay cả ô cũng không lo lấy.


Mưa to giàn dụa, nháy mắt xối ướt cả người anh.
Bùi Cận nhanh chóng tới bên cạnh cô. Nơi này khá hoang vắng, chỉ có mấy cây đại thụ lớn, còn có công viên đang xây dựng, bởi vì mưa to, bùn vàng theo nước mưa chảy ra giữa đường. 
Bùi Cận dừng chân.
Đúng là Tô Nịnh Nịnh.


Thấy cô không bị sao, Bùi Cận thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Giày đạp xuống đất, bắn lên vài giọt nước, Tô Nịnh Nịnh ngồi xổm nãy giờ, nghe thấy âm thanh, ngẩng đầu lên.
Bùi Cận liếc mắt một cái liền thấy hai mắt cô sưng đỏ, cơ thể co ro, đôi môi vì lạnh mà trắng bệch, còn nhẹ nhàng run run.


Cô… Khóc…
Hơn nữa nhìn dáng vẻ này, có lẽ đã khóc lớn, còn khóc rất lâu.
Bùi Cận chưa từng thấy Tô Nịnh Nịnh khóc. Cô nhiều lắm cũng… chỉ là phát cáu, bực bội đủ rồi, lửa giận đi qua, sau đó lại như không có việc gì.
Tô Nịnh Nịnh rất kiên cường, cô sẽ không khóc.


Một cô gái kiêu ngạo tự tin như cô, sao lại khóc được? 


Vốn Bùi Cận không tìm thấy cô, trong lòng đè ép lửa giận, tâm thần không yên, chỉ cần chút ngòi nổ là có thể trực tiếp bạo phát. Nhưng thấy đôi mắt sưng đỏ ngân ngấn nước mắt của Tô Nịnh Nịnh…Tất cả lửa giận cùng cảm xúc không tốt của anh đều tiêu tan.


Anh cúi người, muốn kéo Tô Nịnh Nịnh lên. Tô Nịnh Nịnh nhìn anh, thấy anh duỗi tay sang thì sửng sốt, sau đó tự mình đứng lên, lui về sau một bước nhỏ. 
Tay Bùi Cận rơi vào khoảng không.
“Nịnh Nịnh, sao thế?”


Tô Nịnh Nịnh vốn đang ấm ức, không biết vì sao, vừa nhìn thấy Bùi Cận, cô lại càng tủi thân. Giống như sau khi bị bắt nạt, thấy người thân của mình thì phải kể lể hết mới thấy thoải mái hơn.
Trong lòng cô buồn tủi, khó chịu vô cùng.
“Anh ta nói cháu… Anh ta dựa vào cái gì mà nói cháu.”


Tô Nịnh Nịnh nhìn Bùi Cận, trong miệng nỉ non, ban đầu giọng nho nhỏ, bởi vì giận mà dần lớn lên. 
“Anh ta nói cháu ham hư vinh, bị bao dưỡng, còn nói cháu phá hỏng tâm ý của anh ta, ghét bỏ anh ta, cháu đâu có làm gì…”


Tô Nịnh Nịnh nói, rưng rưng nước mắt, đậm giọng mũi, nghẹn ngào nói không rõ.
“Cháu đâu có biết gì.”


Hôm nay ở sân bóng rổ, Thiệu Tần đến nhặt bóng, sau đó có người đẩy anh ta một cái, làm anh ta ngã vào người Tô Nịnh Nịnh. Tô Nịnh Nịnh hoảng hốt, lùi ra một bước theo bản năng, căn bản không để anh ta đụng tới mình.


Bảo bối của cô chính là quần áo mới, chuyện thứ nhất làm là vỗ tro bụi trên người.


Mấy người phía sau là bạn chơi bóng với Thiệu Tần, rất nhiều lần thấy Tô Nịnh Nịnh tới sân bóng rổ, ngồi ở đây, rõ ràng là đang xem Thiệu Tần, cho nên mọi người đều cho rằng mỹ nữ này có ý với Thiệu Tần, cũng vì như vậy nên mới tạo cơ hội cho họ. 


Nhưng họ thấy phản ứng của Tô Nịnh Nịnh, lại như đang ghét bỏ…
Vì thế lúc này, có người ở sau lưng nói gì đó. 
Lúc ấy sắc mặt Thiệu Tần lập tức thay đổi.


Mà Tô Nịnh Nịnh phản ứng lại, ngẩng đầu, thấy là Thiệu Tần thì sửng sốt, rồi lại nhớ đến hành động vừa rồi của mình. 
Hình như là không phải phép lắm. 
“Xin lỗi nha.” Tô Nịnh Nịnh nhìn anh ta, mở miệng nói.


Cô nhìn quả bóng dưới đất, cúi người nhặt lên, đưa cho anh ta, cười nói: “Anh đánh bóng rất tốt.”
Nói xong, phía sau đột nhiên có người bật cười, cũng không biết tiếng cười này có ý gì.
Cứ như vậy, không khí dần cứng nhắc. 


Thiệu Tần lạnh lùng lấy lại quả bóng trong tay cô, mặt lộ vẻ tức giận, xoay người trở về.
“Ôi, không phải cậu thích cô gái kia à, lúc trước còn…” Có người ở bên cạnh Thiệu Tần nói chuyện, mới nói được một nửa, Thiệu Tần đã bực mình chen ngang, “Ai thích cô ta.”


Có lẽ là vì chứng minh lời mình nói là thật, giọng anh ta cứng đờ mà lạnh lẽo, nói ra những lời đó.
Tô Nịnh Nịnh nghe mà như lọt vào sương mù.
Người bên cạnh xì xào nhìn cô, dùng những từ ngữ mà Tô Nịnh Nịnh cảm thấy xa lạ kỳ quặc. 


Cô cảm thấy thật sự không thể hiểu được.
Những chuyện anh ta nói, cô cũng không biết. Đối với việc người khác bàn tán đồn nhảm, trước giờ cô không để bụng. Nhưng Thiệu Tần nói, lại khiến cô cảm thấy khó chịu.


Cô vào đại học, chỉ có ấn tượng tốt với một mình anh ta, trong tưởng tượng của cô, anh ta là thiếu niên khôi ngô phóng khoáng dưới ánh mặt trời. Lúc anh ta đánh bóng rổ, tất cả tia sáng như hội tụ quanh anh ta. 
Người như vậy rất dễ dàng khiến người ta hướng tới, chờ mong, hơn nữa cũng thích nhìn.


Cho nên mỗi khi rảnh rỗi cô sẽ đến đây xem bóng, còn trăm cay ngàn đắng lấy vé vào cửa… Thi thoảng anh ta ném bóng vào rỗ, cũng sẽ vì anh ta cỗ vũ rồi trầm trồ khen ngợi.
Cô dùng sự khát khao của mình đối đãi với anh ta.
Nhưng trước mặt bao nhiêu người, anh ta lại nói ra những lời như vậy.


Khát khao bỗng chốc tan biến.
Hơn nữa anh ta không hề tôn trọng cô.
Tô Nịnh Nịnh là người kiêu ngạo, lúc ấy lập tức rời đi.


Cô ra khỏi trường học, định đi về nhà. Bởi vì mất tập trung, cô đi tới đi lui, đột nhiên phát hiện mình đến một nơi xa lạ, muốn lấy điện thoại ra xem định vị, lại phát hiện điện thoại hết pin. 
Đúng lúc này, trời lại mưa to.
Lúc ấy, bao nhiêu ấm ức trong lòng đều trỗi dậy. 


Cô càng nghĩ càng cảm thấy tủi thân. 
Trời dần về chiều, vẫn không thấy xe đi qua. 
Tô Nịnh Nịnh bắt đầu rơi nước mắt. 
Chuyện khóc lóc này, càng khóc càng buồn phiền, cô dứt khoát ngồi xổm xuống đất, nước mắt chảy ròng ròng, cổ họng cũng càng lúc càng đau.


Cô nghĩ đến bố, nghĩ đến mẹ, nghĩ đến Tô Tranh, thậm chí còn nghĩ đến… Bùi Cận.