Mục Thiên Dương cũng không nháy mắt ngồi cả một đêm, cả người có phần đỡ đẫn. Uyển Tình tỉnh lại, mở mắt ra nhìn vãi lần, anh mới phát hiện, vội vàng đi lên: “Em dậy rồi, em...”
Anh muốn hỏi cô có chỗ nào không thoải mái không, đau hay không, nhưng lại không dám, sợ cô thuận thế hỏi chuyện đứa bé, tiện chữa lại hỏi: “Em có đói bụng không, có khát không?”
Uyển Tình nháy mắt mấy cái nhìn anh, không nói gì, coi như còn chưa rõ tình hình hiện tại.
Thiên Tuyết và Mục Thiên Thành nghe được tiếng, cũng đi tới. Uyển Tình đảo mắt nhìn bọn họ, lại nhìn trần nhà và vách tường, còn có trang trí bốn phía xung quanh, nhận ra đây là bệnh viện, sắc mặt kích động hẳn: “Em làm sao thế? Bảo bối... Bảo bối, Thiên Dương, bảo bối của chúng ta...”
Mục Thiên Dương vừa nghe, trái tim trong nháy mắt liền đau đến không kiềm chế được. Yết hầu của anh nghẹn ngào, nóng rát không nói nên lời.
Uyển Tình vừa thấy, vội vàng ngồi xuống, tay Mục Thiên Dương đè cô lại: “Em không nên lộn xộn, nhanh nằm xuống.”
“Bảo bối... bảo bối làm sao thế?” Uyển Tình thẳng tắp nhìn anh, hai mắt đầy nước mắt: “Thiên Dương! Anh nói cho em biết!”
Mục Thiên Dương run tay lên, cúi người ôm cô vào lòng: “Không sao...Không sao, em cứ nghỉ ngơi cho tốt, con... con...”
“Không có việc gì chứ?” Uyển Tình vui vẻ hỏi, nắm lấy bờ vai của anh: “Bảo bối vẫn còn chứ?”
“Chúng ta lại sẽ có con...” Mục Thiên Dương khóc ròng nói. Anh rất nghĩ muốn lừa gạt cô, chờ cô xuất viện, nhanh chóng để cho cô lại có thai, đến lúc đó cho dù cô biết rõ, cũng chỉ hơi buồn một chút. Nhưng thầy thuốc nói, sức khỏe của cô, trong vòng nửa năm nữa chắc chắn không thể lại mang thai, căn bản là không lừa được...
“A...” Uyển Tình khóc lớn lên: “Anh gạt em, anh gạt em...”
Mục Thiên Dương ôm chặt cô, cũng đang khóc, cà lưng cũng run rẩy lên: “Uyển Tình... chúng ta về sau lại sinh tiếp, có được không?”
“Em không... em muốn con của em...” Uyển Tình khóc đến tê tâm liệt phế: “Bảo bối... bảo bối... Thiên Dương...” Đột nhiển cô bắt lấy áo của anh, hai mắt thẳng tắp nhìn anh: “Có phải bảo bối nghe thấy em nói em không cần nó, cho nên liền đi rồi phải không?”
Mục Thiên Dương sửng sốt một phen mới nhớ cô vừa mới biết được tin tức này đã không phản ứng, vội vàng nói không phải.
“Nnhất định là thế!” Uyển Tình khóc ròng nói: “Em không có không cần nó! Em rất thích nó, em đang đợi nó tới... em vô tâm... bảo bảo... Con không nên trách mẹ, mẹ muốn có con, con trở về có được không./”
“Uyển Tình! Uyển Tình!” Mục Thiên Dương ôm chặt cô: “Em không cần như thế, về sau chúng ta lại sinh tiếp, con sẽ trở lại, sẽ trở về!”
“Nhưng có phải nó...” Uyển Tình nói: “Chết rồi, cứ thế chết rồi....”
“Em đừng như thế...” Mục Thiên Dương nghe được cô nói mà trái tim tan nát: “Cầu xin em...”
Thiên Tuyết và Mục Thiên Thành nhìn bên cạnh, cũng không biết nên khuyên thế nào. Thiên Tuyết bị bọn họ biết thành lệ rơi đầy mặt, Mục Thiên Thành cũng ẩm hốc mắt.
Mãi đến khi bác sĩ đến, bác sĩ khuyên bọn họ nói với UYển Tình: “Không cần thương tâm, loại chuyện này cũng cần có duyên. Đứa nhỏ này tới quá đúng lúc, các cô cậu chưa chuẩn bị sẵn sàng, thân thể của cô không tốt lắm, đợi khi ổn định có thể có thai tiếp...”
Uyển Tình khóc ròng nói: “Đều là tôi sai...”
Bác sĩ á khẩu không nói gì được, bọn họ chỉ biết chữa bệnh, không biết an ủi người khác thế nào.
Mục Thiên Dương cầm tay Uyển Tình: “Không dính dáng đến em, là anh không tốt... Anh không nên để em mang thai lúc này...”
“Hu hu... trước rõ ràng vẫn còn tốt.” Uyển Tình kêu lên, nắm một bên gối đầu cầm cái chén ném vào bác sĩ: “Ông gạt người, ông đúng là lang băm, trước rõ ràng nói sức khỏe của tôi không rồi, mới không có... mới không có...”
Bác sĩ có chút bất đắc dĩ, sức khỏe của cô thật sự không tốt, trước có dấu hiệu sinh non có thể là không có chuyện gì, là vì gần đây cô được dinh dưỡng tốt hơn, được bổ dưỡng không tồi... trước đây Mục Thiên Dương thường nói má Trương hầm thuốc bổ đưa đến chỗ cô.
Thời kỳ cô trưởng thành vừa lúc là Từ Khả Vi sinh bệnh, hai mẹ con ăn uống tiết kiệm, dinh dưỡng không theo kịp, cô vừa muốn quan tâm người thì không thể quan tâm mình, về sau lại Mục Thiên Dương khai phá quá sớm, nào có người phụ nữ nào như thế mà có sức khỏe tốt?
“Về sau tĩnh dưỡng cho tốt...” Bác sĩ đặt lại chiếc chén: “Yên tâm bớt buồn, không cần để chuyện gì trong lòng, cũng không cần nhớ lại những chuyện đó mãi không dứt. Dù sao bây giờ tuổi của cô vẫn còn trẻ, về sau còn nhiều cơ hội. Thế nhưng đáy nền của cô quá kém, tốt nhất nên tĩnh dưỡng thêm hai ba năm nữa rồi lại tính chuyện có thai. Nếu thực sự vội vàng, ít nhất cũng phải tĩnh dưỡng nửa năm trở lên, trong vòng nửa năm tuyệt đối không được để có thai, biết không? Đến lúc đó đừng nói có thể không giữ được đứa bé, mà đến chính cô cũng không tốt.”
Uyển Tình nghe thầy thuốc nói, càng cảm thấy lỗi ở chính mình. Nếu cô tĩnh dưỡng thân thể tốt, tâm tình thoải mái, có phải con đã không mất? Cô đưa tay ôm Thiên Dương, ánh mắt có chút đau đớn. Cô lại muốn giơ tay đánh người, kết quả không bắt được, chỉ có thể quay đầu rống lên với bác sĩ: “Ông đi đi, tôi không thích nghe!”
“Được được được... cô nghỉ ngơi cho tốt!” Bác sĩ thở dài, ông cũng chỉ là vì muốn tốt cho cô, có người đàn ông vì gia đình giục có con mà bỏ vợ, ông cũng muốn tự mình nói cho cô, để cô biết chuyện nặng nhẹ, nhỡ đâu bị người trong nhà khuyến khích lại nhanh chóng mang thai, đến lúc đó quậy đến chết người chứ không phải nói đừa.
Bác sĩ đi rồi, Uyển Tình buông Mục Thiên Dương ra, khóc ròng nói: “Thật xin lỗi... đều là em không tốt/....”
“Là anh không tốt...” Mục Thiên Dương nói: “Là anh khiến em chịu khổ./...”
“Hu hu...”
“Đừng khóc có được không? Nghe bác sĩ nói, nghỉ ngơi cho tốt, yên tâm đừng buồn, về sau chúng ta lại sẽ có con, chúng ta sinh nhiều thêm mấy đứa, để nó có thể trở lại...”
Uyển Tình vẫn khóc, khóc đến kiệt sức cũng là lúc Mục lão gia và Ngô Nhã đến, cô lại khóc với Mục lão gia, giải thích với ông, nói không bảo vệ tốt chắt của ông.
Mục lão gia khoát tay: “Cơ duyên chưa tới, không trách cháu được. Về sau con còn sẽ có, không cần để trong lòng, hiện giờ quan trọng nhất là bồi dưỡng thân thể cho tốt. Nghe bác sĩ nói, đáy nền của cô rất kém, đứa nhỏ này tới nhanh chóng, trước đó không điều dưỡng cho tốt, sức khỏe tồi cũng ảnh hưởng đến bảo bối, lúc sinh ra cũng ốm yếu. Nó cứ như vậy đi rồi, cũng không phải ông trời đau lòng cho mẹ con các cháu sao?”
“Ông nội...” Uyển Tình tin tưởng ông cực kỳ chờ mong đứa bé này, nhưng ông cũng không trách mình, để cho cô càng thấy tự trách.
“Đừng khóc, càng thêm phá hủy thân xác, về sau sinh một đứa bé khỏe mạnh cường tráng là được?”
Uyển Tình hít mũi, chậm rãi ngừng khóc. Mục lão gia đi rồi, cô ở trước mặt Mục Thiên Dương mới tiếp tục khóc.
Mục Thiên Dương một tấc cũng không rời giường bệnh của cô, tự mình đút cơm cho cô. Hai ngày sau, cô xuất viện, đến ở trong nhà lớn của Mục gia.