Mục Thiên Dương cảm thấy người trong lòng buông lỏng, có chút vắng vẻ, vội hỏi: “Em làm sao vậy?”
“Em đau bụng......” Uyển Tình giống cảm giác được cái gì, kinh hoàng xốc chăn lên, hai tay chạm lên giường, đụng đến một chút máu. Cô kinh ngạc nhìn vào ngón tay, ngẩng đầu hỏi Mục Thiên Dương: “Đây là cái gì?”
Mục Thiên Dương giật mình, kinh hãi, vén váy cô lên, thì thấy giữa hai chân cô có vết máu, vội la lên: “Đừng nóng vội, anh đưa em đến bệnh viện!”
Uyển Tình hít một hơi, hôn mê bất tỉnh.
Mục Thiên Dương sợ tới mức ngây người, ôm cổ cô, hét to vài tiếng, nhưng cô vẫn không tỉnh lại, sau đó mới nhớ tới cô còn có đứa nhỏ, ôm lấy cô chạy ra ngoài.
Mục Thiên Dương bị dọa đến điên rồi, phụ nữ có thai chảy máu, mơ hồ có thể đoán là cái gì rồi. Nhưng anh không dám nghĩ tới, một chút cũng không dám nghĩ tới, chỉ cầu khẩn ông trời đừng như vậy với anh.
Anh quên đi toàn bộ thế giới, giống như một người điên ôm Uyển Tình chạy chung quanh, hơn nửa ngày mới tìm được xe trong nhà. Anh thậm chí không nghĩ tới thông báo với người trong nhà tới giúp đỡ, chính mình mãnh liệt nhấn ga, chở Uyển Tình đi bệnh viện.
Uyển Tình nằm ở chỗ ngồi phía sau, làn da tái nhợt không chút máu. Anh sợ hãi, nắm tay lái run rẩy, nổi gân xanh, các đốt ngón tay trở nên trắng bệch.
Một loạt động tác của anh, kinh động mọi người trong nhà. Mọi người liên tục bị đánh thức, nghe nói anh ôm Uyển Tình ra ngoài, nhìn đồng hồ, hai giờ sáng, tất cả đều hoảng sợ.
Thiên Tuyết không tin, chạy vào trong phòng, quả nhiên không thấy người, gọi Mục Thiên Thành lái xe mang mình đuổi theo.
Ngô Nhã bị làm cho sợ hãi không đi được, Mục Thiên Thành mấy năm nay ở bên ngoài làm gì hả? Sẽ lái xe thật tốt sao? Hơn nữa Mục Thiên Dương còn lái xe chạy hết tốc lực ra ngoài, cậu còn đuổi theo, không biết phải chạy nhanh như thế nào! Còn muốn mang theo Thiên Tuyết!
Bà vội vàng ngăn cản. Hai mươi năm nay, tình cảm và kí thác của bà đều đặt lên người Thiên Tuyết, không nỡ Thiên Tuyết mạo hiểm.
Nhưng Thiên Tuyết lo lắng cho Uyển Tình, căn bản không nghe lời bà, phụ giúp Mục Thiên Thành bỏ chạy đi ra ngoài.
Mục lão gia cũng muốn đi ra ngoài, gọi lái xe đi lấy xe. Ngô Nhã bị bọn hộ làm cho phiền chán không thôi, chỉ có thể đi thay quần áo, giúp đỡ Mục lão gia đi ra ngoài. Bọn họ chậm một bước, nên kêu lái xe chạy nhanh lên, vẫn không nhìn thấy bóng dáng xe của Mục Thiên Thành, bây giờ biến thành Ngô Nhã lo lắng.
Mục Thiên Thành đích thực đem xe chạy rất nhanh, lại có thể đuổi kịp Mục Thiên Dương. Thế nhưng hai xe đều chạy rất nhanh, cách không khẳng định gọi không được, anh bảo Thiên Tuyết gọi điện thoại.
Thiên Tuyết sờ tới sờ lui, điện thoại không ở trên người, gấp đến mức dậm chân: “Bọn họ khẳng định cũng không mang theo điện thoại! Anh mau lên phía trước đi, bức anh ấy phải dừng lại! Anh ấy khẳng định rất vội, lái xe như vậy không được!”
Mục Thiên Thành lập tức lái xe chạy lên phía trước, lừa trái lừa phải chắn mất đường của Mục Thiên Dương. Mục Thiên Dương gấp đến độ muốn liều lĩnh đâm xe, hơn nửa ngày mới nhìn rõ là xe nhà mình, rốt cuộc dừng xe lại.
Thiên Tuyết và Thiên Thành lao xuống, lập tức mở cửa xe của anh, bảo anh đi chăm sóc cho Uyển Tình.
Mục Thiên Dương lập tức làm theo, chạy đến phía sau ôm lấy Uyển Tình, phát hiện cơ thể co lạnh như băng, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy trắng, sợ tới mức khóc lên: “Nhanh lên! Các ngươi nhanh lên!”
Mục Thiên Thành nhìn thoáng qua, không nói hai lời, đem ô tô thành máy bay bay nhanh.
Thiên Tuyết hoảng sợ, sợ dao động đến Uyển Tình, muốn mắng anh vài câu, kết quả phát hiện xe chạy rất nhanh, sợ tới mức ngay lập tức thắt dây an toàn, sau đó mới nói: “Anh chậm một chút!”
Mục Thiên Thành than nhẹ, căn bản không dám chậm lại. Sắc mặt Uyển Tình rất dọa người.
Thiên Tuyết tê cứng một chút, nhìn lại, thấy Mục Thiên Dương vẻ mặt đe dọa, sợ tới mức đầu óc cứng lại.
Rốt cuộc cũng chạy tới bệnh viện, Mục Thiên Dương ôm lấy Uyển Tình chạy vào bên trong, vừa chạy vừa kêu: “Bác sĩ! Bác sĩ đâu?! Mau tới đây, cứu cứu cô ấy --”
Bác sĩ và hộ sĩ chạy tới một bên ngăn lại một bên nói: “Đến đây đến đây, không cần hô, sẽ đánh thức bệnh nhân!”
“Mau cứu cứu cô ấy! Cô ấy ngất đi rồi!” Mục Thiên Dương làm sao còn quan tâm tới bệnh nhân khác, anh chỉ quan tâm tới Uyển Tình: “Mau cứu đứa nhỏ của cô ấy, cầu xin các người cứu lấy cô ấy, cứu lấy đứa nhỏ..... “
Hộ sĩ đã mang tới giường nằm, bác sĩ bảo anh đặt Uyển Tình lên, sau đó xốc váy Uyển Tình, nhanh chóng phụ giúp đẩy xe hướng về phía trước: “Có dấu hiệu sinh non, nhanh lên chút!” Sau đó quay đầu lại hỏi Mục Thiên Dương: “Sao lại thế này?”
“Tôi không biết.......” Mục Thiên Dương hữu khí vô lực nói: “Chúng tôi đang ngủ, cô ấy bỗng nhiên gặp ác mộng.......”
Bác sĩ mặc kệ, xác định không phải do ngoại lực là tốt rồi, chạy nhanh đi cứu giúp.
Lúc Ngô Nhã và Mục lão gia tới, vừa vặn bác sĩ từ phòng cấp cứu đi ra, nói với mọi người: “Thật có lỗi, bệnh nhân sinh non.”
Không khí nháy mắt im lặng, thân mình Mục lão gia lung lay như sắp đổ. Ngô Nhã hoảng sợ, vội vàng đỡ lấy ông: “Ba!”
Mục lão gia hít sâu một hơi, cây gậy gõ xuống, nói năng có khí phách: “Cứu cho ta! Ai nói sinh non! Bệnh viện các người sao lại vô dụng như vậy.”
Bác sĩ đã nhìn quen các loại bệnh nhân và người nhà, cũng không sợ ông nói: “Lúc đưa tới bệnh viện đã muốn sinh non, chúng tôi chỉ có thể cố gắng hết sức cứu cô ấy.”
Mục Thiên Dương bỗng dưng hoàn hồn: “Cô ấy? Cô ấy làm sao rồi?!”
“Yên tâm, cô ấy không có việc gì, chỉ là có chút suy yếu. Mọi người trước hết hãy bình tĩnh lại đã, tôi lại đi nhìn xem.”
Thân mình Mục Thiên Dương nhất thời suy sụp, chậm chạp lùi từng bước, dựa vào vách tường lui xuống, ngồi xổm ở góc tường, sau đó ôm đầu, tê tâm phế liệt gào lên.
“Anh!” Thiên Tuyết hoảng sợ, vội vàng chạy tới, muốn kéo anh.
Anh ôm cổ Thiên Tuyết, chặt chẽ ôm lấy, khóc nói: “Con của tôi..... Con của tôi.......”
“Anh.......” Thiên Tuyết nghe được giọng nói cực kì bi ai của anh, cảm giác trái tim như bị xé rạch, bi thương nháy mắt thổi quét toàn thân: “Anh đừng như vậy.......”
“Vì sao?” Mục Thiên Dương giống như nổi điên hỏi: “Vì sao...... Vì sao lại đối tốt với ta như vậy?” Cho anh hi vọng, lại trong lúc đó cướp đi. Đây là ông trời đang trừng phạt anh sao? Trừng phạt anh là được rồi, vì sao còn muốn làm tổn thương Uyển Tình?
Thiên Tuyết đem mặt tựa vào đầu vai anh, vẫn không nhúc nhích. Cô cũng không tiếp thu được, cô cũng nghĩ hỏi vì sao. Anh trai và Uyển Tình lập tức sẽ tu thành chính quả, vì sao lại như vậy? Cô cũng cảm thấy mệt mỏi quá, một chút biện pháp cũng không có.
Mục Thiên Dương khóc một trận, cửa phòng cấp cứu mở ra, anh đứng lên, thiếu chút nữa đẩy ngã Thiên Tuyết.
Mục Thiên Thành lại đỡ Thiên Tuyết, Thiên Tuyết thấy Uyển Tình im lặng nằm, nói với Mục Thiên Dương: “Anh, anh bình tĩnh lại một chút, đứa nhỏ còn có thể có. Uyển Tình còn chưa biết? Cô ấy chịu không nổi, cô ấy còn cần anh!”
Mục Thiên Dương sửng sốt, ngơ ngác đẩy xe đi. Uyển Tình......Anh làm sao nói với Uyển Tình? Hoặc là, muốn nói hay không?
Uyển Tình ngủ một đêm ở trên giường bệnh, buổi sáng ngày hôm sau mới tỉnh lại. Một đêm nay, Mục Thiên Dương cả đêm không chợp mắt trông cô, Mục Thiên Thành và Thiên Tuyết ở bên thay phiên nhau trông chừng dùm hai người bọn họ. Ngô Nhã và Mục lão gia 5h thì bị khuyên trở về nhà, khi Uyển Tình tỉnh lại, bọn họ còn chưa tới.