Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Chương 174: Cảnh cáo

Edit: minhhy299

Mục Thiên Thành từ Bất Dạ Thành đi ra, sắc mặt âm trầm kỳ cục.

Về nhà, hắn tìm ra video và tấm ảnh ngày đính hôn đó thu được, muốn đem toàn bộ truyền đi.

Không được! Còn không được!

Bây giờ còn cần cô ta này làm bia đỡ đạn, bằng không Uyển Tình không cẩn thận là sẽ bị sáng tỏ. Chỉ có khi cô ta là hắn vị hôn thê, cho dù Uyển Tình và hắn cùng một chỗ không cẩn thận bị người ta thấy, cũng có lý do qua loa được.

Một ngày nào đó, hắn sẽ hoàn toàn phá hủy cô ta! Về phần hiện tại...... Tự nhiên cũng sẽ không bỏ qua cho cô ta.

Mục Thiên Dương nghĩ nghĩ, chọn mấy tấm ảnh, gọi điện thoại cho Văn Sâm: "Cậu tới chỗ tôi ở một chuyến, lấy một ít tư liệu."

Tắt điện thoại, hắn nếu có chút đăm chiêu gõ bàn.

Nam nhân muốn động vào Uyển Tình là Chu Khải Quốc, xem ra ông ta đã thông đồng với Thải Nghiên rất sâu. Tuy rằng lúc trước luôn luôn đưa đến Thải Nghiên bên cạnh ông ta, nhưng bọn họ rốt cuộc phát triển tới trình độ nào, hắn chắc chắn sẽ không hỏi đến, Chu Khải Quốc cũng không cần báo cáo với hắn.

Hiện tại thoạt nhìn, hai người bọn họ đã thông đồng thành kẻ ngoại tình, Thải Nghiên khẳng định là thích thú, bằng không sẽ không cùng nhau làm loại loại sự tình này! Về phần bọn họ có âm mưu quỷ kế khác hay không, hắn cũng đoán không được. Chu Khải Quốc quen sẽ chiếm tiện nghi, tuy rằng sắc, nhưng cũng hiểu bo bo giữ mình lắm, Thải Nghiên phía trước lại tính đi làm việc nhà nước.......

Nhìn ra, trước cho Thải Nghiên một cảnh cáo là tốt rồi. Về phần Chu Khải Quốc, tạm thời không động vào ông ta. Bất quá, hắn có thể bắt đầu làm chuẩn bị để động ông ta.

Sau khi Văn Sâm đến, Mục Thiên Dương cầm tấm ảnh cho hắn: "Nhìn thấy mặt, gửi cho cô ta; nhìn không thấy mặt, đi công bố ra ngoài! Trần như nhộng, phỏng chừng báo chí không dám đăng, thả lên mạng! Đã nói là thiên kim nào đó và ông chủ nhỏ, để người ta khóa tầm mắt đến xã hội thượng lưu, cho cô ta một cảnh báo."

Văn Sâm nhìn tấm ảnh, mặt không chút thay đổi, nội tâm điên cuồng hét lên: tổng giám đốc! Đây chính là vị hôn thê của anh nha! Rốt cuộc hận bao nhiêu đây!

"Còn có, cậu tìm người chú ý Chu Khải Quốc một chút, qua vài năm tôi kéo hắn xuống ngựa!"

Văn Sâm:...... Anh và Chu bộ trưởng giao tình còn sao? Đây là hận bao nhiêu, lại có thể muốn trù bị trước vài năm! Đến lúc đó đừng nói Chu bộ trưởng, cùng Chu bộ trưởng có quan hệ lợi ích đều đã bị điều đi!

Văn Sâm rối rắm xong, rốt cục nhịn không được hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Mục Thiên Dương nở một nụ cười: "Cậu đoán xem?"

Mặt Văn Sâm hơi hơi đen lại: "Vậy tôi đi làm." Thời điểm tổng giám đốc cười đến rợn tóc gáy như vậy, chắc chắn không chuyện gì tốt!

"Không nên lưu lại dấu vết."

Văn Sâm cước bộ dừng lại một lát, bất đắc dĩ trả lời: "Vâng." Không lưu lại dấu vết? Hắn cũng không phải siêu nhân hay hacker, sao có thể không lưu lại dấu vết đây?

Văn Sâm đành phải gọi điện thoại cho Mục Thiên Thành. Mục Thiên Thành có bản lĩnh rất lớn, quen biết người tài ba cũng nhiều, loại sự tình này không nói chơi.

Ngày hôm sau, Mục Thiên Dương nhận được điện thoại của Mục Thiên Thành. Mục Thiên Thành bên đầu kia cười gian hắc hắc hắc nửa ngày, nói: "Anh họ, nghe nói anh sẽ đối phó với vị hôn thê kia?"

"Hắn nói với em?"

"Ảnh chụp tùy tiện truyền lên mạng sẽ bị người theo dõi IP, muốn an toàn, chỉ có thể tìm hacker mà. Vạn nhất tìm người không thể tín nhiệm, sẽ càng nguy hiểm, đương nhiên vẫn là hỏi người một nhà vững chắc hơn."

"Ừ hừ ~"

"Càng an toàn, đương nhiên bắt đầu truyền tấm ảnh từ nước ngoài, lại nối đến mấy trăm máy làm bù nhìn, bảo đảm thần tiên cũng không điều tra ra!"

"...... Ba phút sau anh phải họp."

Mục Thiên Thành sửng sốt một chút, nói một hơi không ngừng nghỉ: "Một khi đã như vậy anh hãy để cho Văn Sâm mang theo đồ đến Nam Mĩ đi!"

"OK~"

Hôm đó buổi chiều, Văn Sâm liền buồn bực lên máy bay =.=

Đồng thời, Đinh Thải Nghiên nhận được tấm ảnh. Lần này không phải chuyển phát nhanh đưa tới. Cô đang thử quần áo ở cửa hàng đẳng cấp có danh tiếng, xoay người rời khỏi thử phòng thay đồ mới vài phút, khi trở về, chỉ thấy trên ghế có một phong thư. Nghi hoặc mở ra, nhìn thấy thân thể trần truồng của mình, nhất thời cả kinh hồn phi phách tán, bỗng nhiên đóng cửa lại, gắt gao khóa mình vào trong.

Cô cảm thấy toàn thân rét run, run run ngồi xổm xuống, thấy bên trong tấm ảnh mình quỳ trên bàn trà, chung quanh đều có nam nhân. Kí ức về đêm đó rốt cục rõ ràng, bao tử của cô ghê tởm giống như nuốt phải ruồi bọ.

Là ai? Là ai?!

Cô bỗng nhiên đứng lên, mở cửa đi ra ngoài, lại không tìm được bóng người khả nghi nào, ngược lại thiếu chút nữa bị nhân viên bán hàng nhìn thấy tấm ảnh trong tay cô. Cô cả kinh một tiếng đổ mồ hôi lạnh, cũng không có tâm tình mua quần áo, nhanh chóng rời khỏi.

Thải Nghiên lái xe chạy đến nửa đường, liền nhịn không được dừng lại, ngồi xổm xuống nôn mửa không ngừng.

Rốt cuộc là ai đối với mình như vậy? Ngày đó cô khẳng định bị người bỏ thuốc! Là đám bạn kia của cô sao?

Còn có, mấy nam nhân kia là ai?

Cô nhất định là bị người ta thiết kế! Nhất định là thế!

Nhưng mà là ai? Là ai hại cô như vậy?

Im lặng hơn một tháng, đột nhiên gửi ảnh cho cô, có mục đích gì?

Thải Nghiên nghĩ tới nghĩ lui không rõ ràng, về đến nhà, cả đêm gặp ác mộng. Mục Thiên Dương gọi điện thoại kêu cô ăn cơm cô cũng không dám đi, chỉ sợ chột dạ lộ ra dấu vết.

Buổi chiều, Chu Khải Quốc lại gọi điện cho cô, kêu cô đi chỗ cũ mướn phòng. Cô suy nghĩ một chút, có lẽ có thể kêu hắn hỗ trợ, liền lén lút đi.

Đi đến cửa phòng khách sạn, đang muốn mở cửa, đột nhiên bị người từ sau lưng ép hôn. Chờ cô tỉnh lại, ánh mắt bị bịt mắt, cái gì đều nhìn không thấy, tay cũng bị trói chặt, không động đậy. Tiếp theo, cô phát hiện trên người mình không có mặc quần áo, một trận ngứa ngáy lan tràn toàn thân.

Cô hoảng sợ giãy dụa, lại như thế nào cũng tránh không thoát, khẽ gọi bất lực: "Cứu mạng! Cứu mạng......"

"Tỉnh?" Bên tai truyền đến âm thanh hưng phấn của nam nhân.

"Anh là ai?" Thải Nghiên kinh hãi.

"Cô đoán chúng tôi là ai?" Bên kia, lại truyền đến âm thanh một người nam nhân .

"A ——" Thải Nghiên kêu to, dùng sức giãy dụa, "Thả ra! Thả ra ——"

"Mỹ thực đưa lên cửa, sao có thể buông tha?" Âm thanh nam nhân thứ ba truyền đến. Nam nhân không để ý giãy dụa của cô, đều tới gần thân thể của cô.

Thải Nghiên cả người phát run, trong lòng tràn đầy tuyệt vọng. Lúc này, hai chân của cô bị người ta tách ra, đối phương không để ý giãy dụa của cô, cầm một thứ lạnh lẽo nhét vào trong cơ thể cô. Tiếp theo, cái đồ kia điên cuồng ra vào trong cơ thể cô, chỉ trong chốc lát, giãy dụa của cô đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, nhịn không được khát cầu nam nhân xâm phạm.

"Các người là ai......" Thải Nghiên thống khổ khóc, thân thể khát cầu, lý trí lại ở kháng cự, "Là ai...... Thả tôi......"

"Thật sự em muốn thả sao? Bảo bối?"

"Ô ô......"

Cô thét chói tai, rên rỉ thở dốc, không biết là vui mừng hay là sợ hãi. Làm hai tay bị ràng buộc được cởi ra, cô nhưng không có ý thức chạy trốn, ngược lại chủ động leo lên bọn họ, vặn vẹo vô cùng nhiệt tình.

Không biết giằng co bao lâu, hành vi của các nam nhân trở nên bạo ngược, dùng đủ loại khí cụ ở trên người cô. Cô thét chói tai cầu xin tha thứ, bọn họ lại càng thêm hưng phấn.

Cô cảm thấy mình không được, sẽ chết...... Sẽ chết......

"Ôi trời!" Một người nam nhân đột nhiên hoảng sợ kêu một tiếng.

"Sao lại chảy máu?" Một nam nhân khác hỏi.