Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Chương 173: Cám ơn anh (H)

Edit: Hanri

Beta: minhhy299

Mục Thiên Dương không một phút chần chừ, sải bước vào bồn tắm lớn, cùng cô ngồi mặt đối mặt, ôm cô đến trên đùi, cho cô ngồi xuống đối diện với thứ cứng rắn của mình.

"A......" Uyển Tình rên rỉ thở dốc, mãi đến khi trống rỗng được lấp đầy, rốt cục thỏa mãn thở dài một hơi.

Hai tay chống đỡ trên vai hắn, tự mình động.

Mục Thiên Dương đỡ cô nằm xuống, dụ dỗ: "Ngoan, nhẹ một chút, đừng ảnh hưởng anh xử lý miệng vết thương cho em."

Uyển Tình có chút ủy khuất, có chút ẩn nhẫn, ngoan ngoãn nằm, cái mông như có như không hơi nhấp nhô lên xuống. Mục Thiên Dương cắn răng, sắc mặt liên tiếp di động, thật sự chịu không nổi tra tấn tiêu hồn này. Nhưng hắn vẫn nhịn xuống, băng bó miệng vết thương của cô ổn thoả, lúc này mới ôm chặt lấy cô, kịch liệt vận động.

Hắn cố ý nảy sinh ác độc làm cho cô rất nhanh tiết ra, thừa dịp dục vọng của cô chưa kéo tới lần nữa, nắm chắc thời gian một lần rửa sạch cho cô, sau đó ôm cô trở lại trên giường, bắt đầu điên cuồng suốt đêm không ngủ không nghỉ......

Uyển Tình tỉnh lại, cả người mềm nhũn vô lực, miệng đắng lưỡi khô, chỉ có thể mở to mắt nhìn trần nhà. Thật lâu sau, cô hoảng sợ thở hổn hển một tiếng. Người con gái điên cuồng chủ động tối hôm qua thật là cô sao?

Cô lại có thể cầu Mục Thiên Dương thương cô, thậm chí toàn bộ quá trình, còn không ngừng thốt ra dâm ngôn uế ngữ!

Cô muốn ngồi xuống, không cẩn thận đụng tới vết thương trên tay, lại ngã xuống.

"Tỉnh rồi à?" Mục Thiên Dương vì chăm sóc cô, lại đem bàn đến bên giường xử lý công việc. Nghe được âm thanh của cô, vội vàng quay đầu. Hắn mặc áo sơmi trắng, quanh đáy mắt có quầng thâm. Tối hôm qua quá mệt mỏi, hắn cũng vừa tỉnh không lâu. Hắn nâng cô dậy, bưng một ly nước lọc đến bên miệng cô: "Uống từ từ thôi, em bị mất nước."

Tối hôm qua, hầu như cứ sau một lần làm xong, hắn liền đút cho cô uống một cốc nước lớn. Nhưng hiện tại, môi cô vẫn khô nứt như vỏ cây.

Uyển Tình uống hai hớp, cảm thấy yết hầu thoải mái không ít, liền muốn tự mình cầm. Kết quả, vừa động thủ, đã bị Mục Thiên Dương ngăn cản: "Tay em toàn là vết thương, hai ngày này không nên cử động."

Cho Uyển Tình uống xong hai ly nước, hắn lại đút Uyển Tình ăn cháo, sau đó lấy ra vài viên thuốc đưa cô: "Em có chút cảm mạo, uống cái này đi."

Uyển Tình sửng sốt một chút, nhớ hắn sẽ không hại mình, liền uống.

Kỳ thật, sau khi hắn thức dậy, đã kêu bác sĩ cho cô, ( mình nghĩ MTD tức dậy trc UT, anh kêu bác sĩ cho cô, sau đó mới làm việc tiếp…) những thứ thuốc này đều là bác sĩ kê toa. Ngay cả vết thương trên tay cô, hắn cũng kêu bác sĩ xử lý qua một lần nữa.

Uyển Tình nằm trên giường hai ngày, tinh thần khôi phục gần như bình thường, nhưng tay còn chưa dám hoạt động lung tung.

Hai ngày này, Mục Thiên Dương cơ hồ đều ở nhà. Từ khi cô tỉnh lại, hắn không túc trực bên giường nữa, trở về phòng làm việc xử lý công việc của mình. Uyển Tình nhớ lại từng chút từng chút một chuyện ngày đó, bất kể trước kia thấy hắn như thế nào, nhưng lần này ít nhất thập phần cảm kích với hắn.

Cô nhìn tay của mình, nhớ tới bộ dáng hắn ngày đó băng bó cho mình. Hình như hắn càng quan tâm thương thế của cô hơn việc cô bộc lộ tư thái kiều mị sau tác dụng của thuốc kích thích.

Cô cho rằng, hắn chắc chắn sẽ nhân cơ hội này nhục nhã cô ra trò. Dù sao, trước đây cô giống liệt phụ trinh tiết, ngày đó lại giống như một người phụ nữ dâm đãng. Nhưng làm nhiều lần như vậy, hắn thủy chung không nói một lời xấu xa. Thậm chí sau khi tỉnh lại, hắn cũng không đề cập chuyện ngày đó, thật giống như căn bản không phát sinh qua, thật giống như...... Hắn không có thấy bộ dáng cô phóng đãng.

Đối với cô đây là chiếu cố tốt nhất.

Uyển Tình nhớ lại nhiều chuyện gần đây, không dám suy đoán hắn có tâm tư gì với mình. Nhưng lần này, cô hẳn là thành tâm thành ý cám ơn hắn.

Cô ra khỏi phòng, dùng hết sức mới mở cánh cửa ra. Đi đến trước phòng làm việc, nhìn hai tay của mình, đoán chừng đã không có hơi sức vặn nắm cửa. Suy nghĩ một lát, cô nâng chân lên đá cửa một cái.

"Vào đi."

Cô cắn cắn môi, lại đá một cái.

Mục Thiên Dương sửng sốt, quay ghế dựa nhìn cửa chính. Sửng sốt một giây, nhảy vọt ra khỏi ghế, loáng cái đã chạy tới mở cửa ra.

Uyển Tình cúi đầu, nhìn chằm chằm hai tay quấn đầy băng gạc.

"Vào đi." Mục Thiên Dương nói, xoay người trở lại chỗ ngồi.

Uyển Tình đóng cửa lại, đi đến bên cạnh hắn: "Chuyện kia...... cám, cám ơn anh."

Hắn dừng một chút, ôm cô lên đùi, hôn hôn bên tai cô: "Còn có chỗ nào không thoải mái?"

"Em khoẻ hơn nhiều rồi."

"Chăm sóc vết thương ở tay thật tốt." Mục Thiên Dương nói.

"Dạ."

Yên tĩnh 2 phút, Mục Thiên Dương chuyển động con chuột máy tính: "Em xem phim không?"

Uyển Tình lắc lắc đầu, quay đầu nhìn hắn: "Em...... Em muốn về nhà."

"Tay em còn không chưa lành hẳn." Mục Thiên Dương thực bình tĩnh, không có ý phản đối cô, "Mẹ em ở hẳn chỗ làm rồi mà? Em một thân một mình ở nhà, làm sao chăm sóc mình?

Uyển Tình lắc đầu: "Ngày mai là tết nguyên tiêu, bà sẽ trở về. Hai ngày nữa là nhập học, em sẽ cẩn thận."

Mục Thiên dương suy nghĩ một chút, nói: "Vậy em trở về đi. quần áo em mặc hôm đó (hôm Uyển Tình rời khỏi nhà) treo trong tủ quần áo, nhớ kỹ phải thay."

"Dạ." Uyển Tình trượt từ trên đầu gối hắn xuống, do dự một lát hỏi, "Ván cược kia...... Còn tính hay không?"

"Tính." Mục Thiên Dương cúi đầu gõ bàn phím cách cách, trên màn ảnh hiện lên biểu đồ cô xem không hiểu, "Anh không quan tâm lần trước em như thế nào, lần này là ngoài ý muốn...... Về sau cẩn thận một chút, anh không phải lần nào cũng có thời gian đi cứu em."

Uyển Tình thoáng cái nghẹn họng, đột nhiên chạy trối chết. Chạy đến cửa, Mục Thiên Dương đột nhiên kêu lên: "Chờ một chút!"

Uyển Tình đứng yên, quay đầu lại nhìn hắn.

Hắn đi tới, mở cửa cho cô: "Có gì cần thu xếp, cứ kêu bà Trương giúp em."

"Dạ."

"Là ai hạ độc em?"

Uyển Tình ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn hắn.

"Là ai?" Hắn hỏi.

Đột nhiên cô nở nụ cười: "Anh sẽ không tin......"

"Em nói thử xem."

"Vợ chưa cưới của anh." Cô nói khẽ, xoay người rời đi, chưa từng nhìn biểu cảm của hắn.

Uyển Tình thay quần áo, cầm lấy bao tay đã được giặt sạch sẽ mang vào, đột nhiên cười. Cái bao tay này vừa vặn che kỹ băng gạc, chỉ cần trước mặt mẹ không cởi bao tay ra, bà sẽ không phát hiện. Chỉ có một ngày mà thôi, cô có thể giấu diếm được.

Cô nhìn mình trong gương, tuy rằng đã trải qua một trận kinh tâm động phách, nhưng hai ngày này cô ăn được ngủ được, trên mặt đã có huyết sắc, thoạt nhìn không chênh lệch lắm với lúc ra khỏi nhà. Hỏng bét! Sách của cô!

Cô thở dài, thôi quên đi, dù sao chỉ là một quyển sách giáo khoa lớp 11, mượn Thiên Tuyết xem thì tốt rồi.

Ra khỏi phòng, cô nhìn về phía phòng làm việc, chậm rãi đi tới, muốn nói cho hắn biết mình phải đi rồi. Nhắc chân lên, đang muốn gõ cửa, đột nhiên lại chậm rãi buông.

Lần này hắn giúp đỡ cô, nhưng trước kia thì sao? Chính là hắn, đã hủy cả đời cô! Bất kể hắn hiện tại thế nào, về sau ra sao, đều không thay đổi được sự thật hắn chính là đầu sỏ gây nên mọi chuyện, hắn là một ác ma!

Uyển Tình xoay người bước đi, trong lòng tràn ngập oán hận. Cô nhất định phải rời đi! Một ngày nào đó, cô sẽ thoát khỏi ma chưởng của hắn!

Cô nhanh nhẹn xuống lầu, không phát hiện, cửa phòng làm việc mở ra.

Mục Thiên Dương đứng ngây ngốc một chỗ, lẳng lặng nhìn cô khuất dần khỏi tầm mắt. Mãi đến khi tiếng bước chân cũng không còn, hắn biết, cô đi rồi, không nguyện ở lại dù chỉ một ngày.

Chiều ngày mai mẹ của cô mới quay về không phải sao? Cô không đợi giữa trưa mai hẵng đi?

A...... Hắn khẽ cười một tiếng, đóng cửa lại, thống khổ đứng tựa vào cánh cửa.

Không ai có thể vô cớ tổn thương cô, kể cả hắn. Không chiếm được tình yêu của cô, chính là sự trừng phạt lớn nhất hắn phải chịu.