Tuyết rơi một ngày đêm, tuyết lớn như lông ngỗng bay múa đầy trời, dần dần nóc nhà cũng được phủ một tầng trắng xóa.
Màn đêm buông xuống, dưới ánh đèn đường còn có thể thấy rõ bóng hoa tuyết bay lả tả.
Khúc Ninh chán chết, quấn lấy Địch Giang, “Chúng ta ra ngoài chút đi mà.”
Mẹ Khúc nghe vậy nói, “Hai đứa đi mua giúp mẹ hai củ gừng luôn, ngày mai dùng hầm cá.”
Khúc Ninh vâng dạ luôn miệng, kéo người ra cửa.
Buổi tối đầu năm, bên ngoài gần như không có người đi đường, toàn bộ thế giới đều thật vắng vẻ, chỉ nghe tiếng hoa tuyết đáp xuống đất sàn sạt.
Địch Giang nắm tay cậu, trên nền tuyết phẳng lì bước ra hai hàng vết chân.
Khúc Ninh kề gần hắn, càng dựa càng sát, “Địch Giang, anh nói sáng nay, em thật sự rất cảm động.”
Địch Giang hơi nghiêng đầu, tay nắm tay cậu thật chặt, cong môi, “Đây là thật tâm thật ý của anh, bảo bối.”
Hắn ngửa đầu, như đang suy tư, một lúc lâu sau mới nói, “Kỳ thực, có thể gặp được em, là anh rất may mắn mới đúng.”
Địch Giang kỳ thực vẫn cho rằng, một đời người, tận hưởng lạc thú trước mắt mới là đúng, Khúc Ninh cũng được, người khác cũng vậy, với hắn đều như nhau cả, hắn không cho rằng chung tình là chuyện cần thiết, lại càng không nghĩ rằng mình sẽ làm như thế.
Thế nhưng, lại thật sự là qua nhiều ngày đêm, bất tri bất giác, thích một người.
Mà chính hắn còn không phát hiện ra.
Mãi đến khi Khúc Ninh muốn rời đi, hắn mới biết được, hóa ra mình lại bị một người chiếm giữ lấy toàn bộ tâm thần, ngay cả khi nhớ đến cậu cũng không nhịn được mà mỉm cười, cậu đi, lòng mình cũng đau như dao cắt.
Hắn rốt cuộc nguyện ý thừa nhận.
Địch Giang nhìn cậu, kỳ thực vui sướng như vậy, càng đơn giản hơn, thuần túy, thậm chí chỉ cần nhìn nụ cười của cậu đã cảm thấy đầy đủ, thỏa mãn.
Hắn rất thích.
Khúc Ninh cũng cảm khái theo, “Cũng may lúc đó Bùi Diệc bị bao dưỡng.”
Địch Giang, “…?”
Khúc Ninh, “Cho nên em mới bắt chước mà đi tìm anh đó.”
Địch Giang dừng bước, ghìm lại nụ cười đã muốn nhịn không được, ” Anh đây có đúng là nên cảm ơn hắn không?” Chậm rãi ôm người vào lòng, “May mắn là em đã đến rồi…”
Khúc Ninh chớp chớp mắt, rốt cuộc nhớ tới lời mình còn chưa nói hết, “Được rồi, em còn chưa nói hết mà, sáng nay anh nói em rất cảm động, cơ mà, trong phim truyền hình, đó không phải là lời thoại nói với gia trưởng của nhân vật nữ hả?”
Địch Giang buông cậu ra, nhéo nhéo mặt cậu, “Em để ý?”
Khúc Ninh lắc đầu, “Không có… Chỉ là hơi khó đỡ một tí…”
Địch Giang ngắt lời cậu, “Lần sau đến nhà anh, em lặp lại lần nữa là được rồi.”
!!!
Khúc Ninh bỗng nhiên mở to hai mắt, bối rối.
Địch Giang theo mình về nhà, là vì chính mình có ý quyết định, là muốn để cha mẹ xem người mình thích, người mình muốn ở chung, là dạng thế nào.
Thế nhưng, Địch Giang nói ra, ý nghĩa lại hoàn toàn không giống, điều này đại biểu, hắn không phải chỉ đơn giản muốn ở bên mình, hắn còn muốn để người Địch gia biết mình, chấp nhận chính mình sao?
Khúc Ninh có cảm giác vui sướng muốn khóc, cậu chỉ là muốn xác định tâm ý của Địch Giang, muốn cùng hắn đường đường chính chính yêu đương, muốn Địch Giang chỉ yêu một mình mình, là đủ rồi.
Địch Giang vuốt ve khuôn mặt cậu, thâm tình nhìn cậu, như muốn ngắm đến tận nơi sâu nhất trong đáy lòng cậu.
“Bảo bối, anh biết em vẫn còn sợ, anh không muốn khiến em còn lại mảy may một chút lo âu nào, anh muốn em biết, anh cũng như em. Anh sẽ không lại để em rời đi nữa.”
Đáy lòng Khúc Ninh chua xót, thì ra toàn bộ ủy khuất, toàn bộ lo lắng của cậu, Địch Giang đều biết hết.
Mũi cậu hơi cay cay, lau mắt, “Dỗ ngon dỗ ngọt không lấy tiền nha.”
Địch Giang mỉm cười ôm lấy cậu, “Không lấy tiền, còn tặng lại một người, muốn không nào?”
Khúc Ninh ôm lại hắn, “Muốn.”
Nắm tay, tản bộ không đích đến, rốt cuộc quẹo vào một siêu thị, Khúc Ninh mua mấy củ gừng, cân rồi gói lại vào túi, lại cùng Địch Giang dạo qua vài quầy hàng khác.
Địch Giang tuỳ ý chọn vài túi đồ ăn vặt xem một chút, Khúc Ninh thấy là món mình thích, liền nhét nó vào xe đẩy.
Người trong siêu thị không nhiều lắm, Khúc Ninh len lén ôm lấy cánh tay Địch Giang, “Anh nói xem, chúng ta có giống… ừm… cái kia…” Nín một hồi, vẫn là xấu hổ không nói được, liền đổi từ khác, “Người một nhà, đi dạo siêu thị đó.”
Địch Giang biết cậu muốn nói gì, cười nhìn cậu, vươn tay gõ mũi cậu, “Giống, vợ à.”
“Chúng ta lúc về rồi, anh còn có thể theo em đi mua đồ hay không ha, Địch tổng bận rộn liên miên?”
“Bảo bối yêu cầu, làm sao mà không đáp ứng được?”
Ra siêu thị, lại đi một hồi, thời gian cũng không còn sớm, nên về nhà.
Vẫn đang nắm tay, đột nhiên một tràng tiếng cười đùa truyền tới, bọn họ quay đầu nhìn lại, thì ra là một đôi tình nhân nhỏ, cậu con trai cõng bạn gái, cô gái liền nghịch ngợm nhéo tai hắn.
Khúc Ninh tò mò nhìn sang, bị hấp dẫn ánh mắt.
Địch Giang gõ trán cậu, hơi cong người xuống, “Lên nào, bảo bối, không cần phải ước ao người khác.”
Khúc Ninh cười cong mắt, hôn lên mặt hắn một cái, sau đó ngoan ngoãn nằm úp lên lưng hắn.
Địch Giang nâng lấy đầu gối cậu, vững vàng cõng người lên, tiếp tục đi về trước, tuyết lớn như lông ngỗng ào ạt bay đầy trời, phủ đầy trên thân trên mặt hai người.
Khúc Ninh ôm lấy cổ hắn, ghé vào tai hắn, nhẹ giọng nói, “Địch Giang…”
Địch Giang nghiêng đầu, “Ừ?”
Khúc Ninh hôn hắn một cái, “Em thật sự nghĩ, rất hạnh phúc, rất hạnh phúc.”
Qua mùng năm, Địch Giang bận chuyện, thật sự không thể kéo dài thêm nữa, về công ty trước.
Khúc Ninh thì ở nhà với cha mẹ đến qua Nguyên tiêu.
Một ngày trước khi Địch Giang đi, hai người hiểu ngầm kéo nhau ra ngoài, tìm một khách sạn quấn lấy nhau cả buổi chiều, như muốn bù trước cho hơn mười ngày sau chia tách.
Khúc Ninh bị hắn ôm, hai người còn đẫm mồ hôi sau cao trào mãnh liệt, mệt mỏi, rồi lại thỏa mãn vô cùng.
“Được rồi, hợp đồng của em có bị hủy chưa? Cái đơn hủy hợp đồng anh kí rồi còn thu lại được không?”
Địch Giang vô tội nói, “Anh không có ký mà, anh đã nói không ký, sao mà ký được?”
Khúc Ninh nhoáng cái nhổm dậy, “Anh không ký? Anh và Kathy bắt tay đùa em phải không? Anh là sớm chắc chắn em nhất định sẽ bị anh dụ ở lại sao hả?”
Địch Giang đè cậu xuống, nâng mặt cậu lên hôn hôn, “Anh đang suy nghĩ, đêm đó nếu thật sự không giữ em lại được, anh liền đuổi tới tận nhà em, dù sao đi nữa cũng phải đoạt em về lại, anh không tin em nỡ bỏ được anh.”
Khúc Ninh thoáng cái đã xìu xuống, nhỏ giọng nói, “Anh cứ ỷ vào em thích anh.”
Địch Giang không da mặt cười cười, “Đúng thế đó.”
“Kathy nói, chị ấy giúp em nhận một bộ phim, sau khi trở về đại khái chừng một hai tuần là bấm máy.”
Địch Giang tùy ý mơn trớn tóc cậu, “Nhanh như vậy?” Lại ôm người ta thật chặt, “Vậy em không phải lại đi nữa sao?”
Khúc Ninh cũng có chút do dự, “Thế nhưng mà, em cuối cùng vẫn là phải làm việc mà…”
Giọng cậu thật kiên định, “Tuy rằng… Em biết em thế nào cũng không thể xứng với anh, nhưng mà em vẫn muốn nỗ lực trong phạm vi mình đủ khả năng, em…”
Địch Giang vươn tay đè môi cậu lại, “Đừng nói bậy.”
“Bảo bối, nghe, không có cái gì mà xứng hay không xứng. Có em, anh mới cảm thấy hoàn mỹ vô khuyết, nghĩ đến sau này mỗi một ngày đều có em làm bạn, anh sẽ chờ mong vô cùng, hạnh phúc và thỏa mãn mà em cho anh, không một ai có thể cho được.”
“Anh tin, đối với em cũng như thế. Đây mới là điều quan trọng nhất, không phải sao?”
Đối với chuyện tình cảm, hắn chẳng bao giờ nghiêm túc suy xét tâm tư tận đáy lòng mình, nhưng sau khi Khúc Ninh rời khỏi, hắn nghĩ rất nhiều.
May mà, hắn còn chưa lỡ mất.
Khúc Ninh cầm tay hắn, “Vậy là anh đồng ý?”
Địch Giang chịu thua, “Có thể thì có thể, một năm một bộ.”
Khúc Ninh ôm lấy hắn, “Một năm hai bộ.”
Địch Giang cắn răng, “Hai năm ba bộ, không được nhiều hơn nữa!”
Khúc Ninh nháy nháy mắt, dài giọng, “Địch Giang ——”
Địch Giang nhắm mắt lại, “Hai bộ thì hai bộ, lúc khác thì không cho em nhận nữa.”
Khúc Ninh hôn hắn, “Anh thật tốt…”
Mặc dù không muốn, nhưng Địch Giang hiểu rõ sự kiên trì của cậu, cũng nguyện ý ủng hộ.
Có lẽ, từ khi Khúc Ninh cho thấy điều cậu mong muốn chỉ là một phần tình yêu, hắn liền hiểu mình rốt cuộc nên đối đãi phần tình cảm này như thế nào.
Hắn có thể đưa cho Khúc Ninh bất cứ thứ gì cậu muốn, thế nhưng Khúc Ninh muốn tự mình thu lấy những thứ thuộc về bản thân cậu, hắn cũng sẽ buông tay.
Hắn mong muốn Khúc Ninh tự tin, bất cứ lúc nào đều không còn lo lắng, không còn sợ hãi.
Bất quá, thân là bạn trai, vào vài thời điểm thích hợp cũng có thể giúp một tay chứ.
Địch Giang thản nhiên mỉm cười, “Vậy em khi nào thì cùng anh trở về gặp anh trai anh?”
Đổi lại thành Khúc Ninh cứng ngắc, “Lại, qua thêm một thời gian nữa đi, ừm… Chờ bộ phim này đóng máy, em sẽ về cùng anh.”
Địch Giang cũng không miễn cưỡng, nhẹ nhàng vuốt vuốt bờ vai cậu, “Được, nói chung em nguyện ý mới được, bất quá bảo bối không được để anh chờ lâu quá nha.”
Khúc Ninh không quá tập trung, chỉ gật đầu.
Địch Giang nâng cằm cậu lên, “Bảo bối đã từng đáp ứng anh cái gì? Đang suy nghĩ gì? Nói anh biết nào.”
Khúc Ninh bị ép ngước mắt nhìn hắn, cậu nghĩ, không giống như trước đây, thực sự không giống, trước đây chính mình không muốn chọc ra phiền phức, luôn luôn nói bóng nói gió ngấm ngầm chịu đựng, hiện tại Địch Giang nguyện ý lắng nghe, nguyện ý cùng mình đối mặt, thế nào mà kẻ ngượng ngùng không tự nhiên ngược lại biến thành mình rồi?
“Em đang nghĩ, anh trai anh thực sự bằng lòng gặp em sao? Kỳ thực, em còn có chuyện chưa nói cho anh, anh trai anh có từng gọi điện cho em, nói, nói anh sắp đính hôn, bảo em rời đi…”
Địch Giang đỡ trán, “Thì ra còn có chuyện này nữa… Địch Uyên ổng thực sự là cứ thêm phiền cho anh… Em yên tâm, ổng sẽ đồng ý thôi, đây là vì ổng với cha anh muốn anh đính hôn nên mới bày ra thôi, không phải nhằm vào em, bảo bối, em biết ổng sao lại gọi cho em không?”
Khúc Ninh tò mò nhìn hắn.
“Địch Uyên và anh từng đề cập tới em, ổng đi điều tra anh, phát hiện em ở bên anh lâu nhất, gần trong khoảng thời gian đó anh vẫn luôn cùng em, thế là rút ra kết luận, anh không muốn đính hôn là vì em, liền tự ý đi giải quyết.”
Khúc Ninh dở khóc dở cười, “Vậy không phải là ấn tượng của ổng về em càng không tốt sao!”
“Em hẳn là nên nói thế này, ổng đã sớm chuẩn bị tâm lý, em trai ổng thích một người tên là Khúc Ninh, thích không chịu nổi.” Địch Giang hôn lên môi cậu một cái thật sâu, “Đương nhiên, hiện tại xem ra, đây đều là sự thật, anh trai anh thực sự là nhìn rõ mọi việc.”
Đương nhiên, hắn cũng không nói cho Khúc Ninh, Địch Uyên từng ra tay, cũng chỉ có hai lần, một lần đầu chính là ở Từ Vĩnh Duệ bảy năm trước. Khi đó hắn mới bắt đầu sinh ra hứng thú với đàn ông, Từ Vĩnh Duệ liền là một trong số đó, thừa dịp mình xuất ngoại, Địch Uyên liền ra tay, định tống cổ hết những người trong giới muốn đu lên mình, Từ Vĩnh Duệ nhận được thứ y muốn, dứt khoát rời đi, sau đó, Địch Uyên cũng phát hiện, giải quyết nhiều người hơn nữa cũng chả ích gì, vấn đề là lại trên người em trai mình thôi, cũng liền hết cách phải mở một mắt nhắm một mắt.
Địch Giang ôm lấy người yêu, nghĩ thầm, bảy năm trước Địch Uyên nhìn lầm rồi, lúc này đây, ổng thật ra so mới mình, còn hiểu rõ sớm hơn nhiều