Bàn Về Việc Làm Sao Tóm Được Một Vị Kim Chủ Thiệt To

Chương 19

Bất tri bất giác đã đến đêm 30, cả nhà ăn cơm tất niên xong, thức muộn chờ năm mới, nói nói cười cười, hoà thuận vui vẻ.

Mười hai giờ chớp mắt đã tới, lục tục có tiếng pháo nổ ầm rầm, ngoài cửa sổ bung ra từng đóa từng đóa pháo hoa, trải đầy khắp bầu trời.

Địch Giang và cậu đi đến bên cửa sổ, ngửa đầu nhìn ra ngoài, tay hai người ***g vào nhau thật chặt.

Khúc Ninh quay đầu nhìn hắn, “Thật đẹp mắt ha.”

Sau lưng cậu là khói lửa sáng chói không ngừng, vui sướng bên môi khó có thể che giấu, một đôi mắt sáng trong suốt, phản chiếu màu sắc rực rỡ khắp nền trời.

Cố kỵ cha mẹ Khúc Ninh còn tại phòng khách, Địch Giang chỉ có thể nắm tay cậu chặt hơn nữa, nâng tay kia vuốt ve khuôn mặt, gò má cậu, cố gắng đè nén khát vọng muốn cúi đầu hôn cậu.

Khúc Ninh mỉm cười nghiêng đầu, khẽ hôn một cái lên lòng bàn tay hắn.

Tiếng pháo và pháo hoa dần dần nhỏ xuống, chỉ còn vài âm thanh lẻ tẻ.

Cha Khúc mẹ Khúc làm việc và nghỉ ngơi vẫn rất quy luật, thức đêm đến tận bây giờ, đã hơi chịu không nổi. Vì thế định đi ngủ, qua nói với bọn hắn một tiếng.

Khúc Ninh cả kinh, xoay người lại, giấu bàn tay hai người đang nắm về phía sau.

Địch Giang  ở sau liền len lén bóp mông cậu.

Mặt Khúc Ninh càng đỏ hơn, may mắn là cha Khúc mẹ Khúc cũng không phát hiện cái gì lạ. Đưa mắt nhìn bọn họ quẹo một cái, vào phòng ngủ, Khúc Ninh mới thở dài một hơi.

Yên tâm mạnh dạn nhào vào ngực hắn, “Năm mới vui vẻ, Địch Giang.”

“Năm mới vui vẻ, bảo bối.”


Pháo hoa ngoài cửa sổ lại bay lên đóa này tiếp đóa kia, Khúc Ninh xề gần lại, hôn môi hắn, nỉ non, “Địch Giang, cái hôn năm mới đầu tiên.”

Địch Giang đè gáy cậu lại, lấy quyền chủ đạo, dần dần hôn sâu hơn nữa.

Khúc Ninh ôm cổ hắn, Địch Giang vươn tay giúp cậu gạt đi giọt nước bên môi, cùng cậu trán kề trán, “Về phòng, làm một lần đầu tiên cho năm mới, được không?”

Khúc Ninh còn đang cười khúc khích, “Đương nhiên được.”

Địch Giang liền nâng mông cậu lên, nhấc bổng, ôm cậu dạo qua một vòng phòng khách, Khúc Ninh nằm trong lòng hắn khó khăn nhấn tắt TV tắt đèn, rốt cuộc có thể trở về phòng ngủ.

Địch Giang ngồi ở đầu giường, Khúc Ninh ghé vào giữa hai chân hắn, cùng hắn triền miên hôn môi, thân dưới cũng cọ xát nhau.

Vừa hôn môi, vừa cởi hết quần áo phụ kiện trên người ra, vứt xuống chân giường.

Địch Giang ôm lấy cậu, đưa ngón tay vào động thịt nhẹ nhàng mở rộng.

Mãi đến khi đã đưa vào được ba ngón tay ra vào, vang lên tiếng nước dính dớp.

Khúc Ninh đè hắn, ngượng ngùng cười cười, một đường từ cổ hôn xuống, tới ngực, bụng, lại hôn lên cái vật to lớn trong bụi cỏ từ lâu đã thức tỉnh kia, ngậm nó vào miệng.

Khẽ liếm dọc theo cán, mút mát, đến khi nó hoàn toàn giương cung bạt kiếm, thậm chí có thể thấy gân xanh nổi rõ trên mặt.

Ngực Địch Giang phập phồng, sờ sờ gò má cậu, “Được rồi… Bảo bối.”

Khúc Ninh nghe thế dịch về trước một chút, chủ động ngồi lên, động thịt siết chặt bao lấy, từng tấc từng tấc nuốt vào.

Địch Giang ngồi ngay ngắn, nâng hai mông cậu, giúp cậu từng chút từng chút lên xuống.

Mỗi một lần va chạm đều vào thật sâu, Khúc Ninh cắn gối đầu, không nén được hơi rên rỉ mang theo tiếng khóc.

Địch Giang thành thạo đùa giớn những nơi nhạy cảm trên thân thể cậu, khiến cậu run rẩy càng dữ dội hơn.

Đến lần thứ hai, một chân Khúc Ninh bị gập lại, đầu gối đè vào phần đỉnh, một cái chân khác gác lên vai Địch Giang, Địch Giang nắm hông cậu, hung hăng xỏ xuyên qua.


Cách đó không xa lại truyền tới từng đợt tiếng pháo, Địch Giang khẽ nhai nhai điểm hồng trước ngực cậu, nhả ra, ngẩng đầu giễu giễu nói, “Bảo bối đừng nhịn, em xem hàng xóm cũng đang giúp em, cứ kêu lên, không sao cả.”

Khúc Ninh lắc đầu, gắng gượng trừng mắt liếc hắn, nhưng lại tràn đầy xuân sắc.

Ôm Địch Giang, cảm giác được hương vị ngọt ngào, ngủ ngon cực kỳ.

Lúc tỉnh lại, Khúc Ninh vẫn còn mơ hồ, trận trận vui vẻ cũng không cắt đứt kích thích thần kinh cậu.

Dần dần thanh tỉnh, Khúc Ninh mới phát hiện hai chân mình mở lớn, phần eo dưới gồ lên một đụn lớn, cậu giật giật hai chân, cảm giác một chút, Địch Giang đang quỳ gối ngay đó, khẩu giao cho cậu.

Sáng sớm ngay đúng thời điểm nhạy cảm, chỉ chốc lát sau, Khúc Ninh liền bắn.

Đầu cậu trống rỗng, Địch Giang nghiêng đầu, liếm mút lại cắn cái cây của cậu, cảm nhận được một chút run rẩy giật giật của cậu sau cao trào.

Địch Giang còn nằm trên người cậu, từ từ chui ra ngoài chăn, sau đó một đầu tóc lộn xộn xuất hiện trước mắt Khúc Ninh.

Khúc Ninh cười đến mặt mày cong cong, trong chăn vươn tay định lau đi chất dịch trắng còn bên môi hắn.

Địch Giang nghiêng đầu tránh đi, cong môi lên, “Em hôn sạch giúp anh.”

Vẻ mặt Khúc Ninh không muốn, “Đừng nha! Em không thèm đâu!”

Địch Giang xề gần một chút, “Của em đấy, còn ghét bỏ hả?”

Khúc Ninh đề phòng bưng kín miệng mình, tiếp tục lắc đầu.

Địch Giang hết cách, đầu ngón tay chấm một chút dịch trắng, đưa vào miệng, đồng thời không chớp mắt nhìn cậu, còn làm một động tác nuốt thật khoa trương.

Rõ ràng chuyện gì cũng đã làm hết rồi, mặt Khúc Ninh vẫn lại đỏ bừng.

Hai người thân thể trần truồng dính chặt vào nhau, Khúc Ninh giơ tay khoác lên lưng hắn, không ngừng vuốt ve.

Địch Giang kề sát thêm, gần như môi dán môi, “Hiện tại thế nào?”

Trong lòng Khúc Ninh đắn đo một hồi, miễn cưỡng bĩu môi hôn hắn một chút, vươn cái lưỡi mềm mềm, cuốn lấy hắn.


Hai người trốn trong chăn ấm áp, ôm nhau ôn tồn một hồi thật lâu, mãi khi mẹ Khúc đến gõ cửa, gọi bọn hắn ăn cơm.

Thường ngày có thể bám giường, nhưng bữa cơm năm mới đầu tiên đại biểu điềm tốt, nhất định phải ăn.

Khúc Ninh lưu luyến không rời dán môi cùng hắn, rồi đứng lên mặc quần áo.

Nhảy xuống giường, kéo màn cửa sổ ra, mới kinh hô một tiếng.

Tuyết rơi.

Có lẽ mới vừa rơi không lâu, tuyết trên mặt đất cũng chưa nhiều lắm, nhưng tuyết lớn như lông ngỗng bay lả tả, nhìn cũng đẹp vô cùng.

Mở cửa sổ ra, gió lạnh liền tràn vào, chỉ thoáng vươn tay, liền có thể cảm thụ được xúc cảm lạnh lẽo khi hoa tuyết tan ra trên tay.

Địch Giang mặc quần áo xong, từ phía sau ôm lấy cậu, cầm tay cậu, “Chớ đứng chỗ này, mở cửa sổ không lạnh à.”

Thuận tay bóp má cậu một cái, đóng cửa sổ lại.

Khúc Ninh còn nhìn ngoài cửa sổ, có chút cảm khái, “Khi còn bé vất vả đợi đến tuyết rơi, thật hưng phấn muốn chết, sau lại đi phía bắc, cũng chẳng còn ngạc nhiên thế nữa, bây giờ trở về nhà, cảm giác lại không giống.”

Địch Giang nhìn bộ dạng cậu nhảy nhót, trong lòng mềm mại, “Ngốc hay không chứ.”

Khúc Ninh lui lại một chút, ngước lên, hoàn toàn tựa trong ngực hắn, mím môi cười, “Thật tốt.”

Không biết cậu là đang khen tuyết ngoài kia, hay là đang cảm thán giờ này khắc này.

Địch Giang nâng mặt cậu lên, hơi dùng lực, khiến cậu quay lại, cúi đầu ngậm lấy cánh môi cậu.

Tay kia vén quần áo lên, khẽ vuốt bên hông cậu.

Khúc Ninh trợn tròn mắt, lông mi run rẩy, cứ như vậy ngơ ngác nhìn người mình yêu sâu đậm gần trong gang tấc.

“Khúc Ninh, hai đứa…”


Mẹ Khúc là đến giục bọn họ, không nghĩ nhiều liền đẩy cửa ra, sau đó ngây ngẩn cả người.

Bà cấp tốc đóng cửa lại, lui ra ngoài, ho khan một tiếng, “Hai đứa nhanh một chút, cơm nước đều xong cả rồi.”

Phải gõ cửa phải gõ cửa phải gõ cửa, mẹ Khúc tan vỡ tự nhắc nhở mình.

Bà từng tưởng tượng, tra tư liệu, thế nhưng tận mắt thấy lại là chuyện khác.

Con trai mình bị người đàn ông kia ôm vào trong ngực hôn, tay hắn còn thò vào trong quần áo Khúc Ninh không biết làm cái gì đó.

Ngay cả lúc thân thiết, nhìn qua cũng là người đàn ông đó một mình nắm trong tay… Con trai mình thực sự là quá nghe lời…

Bậy bậy bậy, mẹ Khúc lắc đầu, quyết định không được nghĩ nữa.

Đi tới phòng khách, cha Khúc nghi ngờ nhìn bà một cái, bị mẹ Khúc đỏ mặt trừng lại.

Ngồi vào bàn, cả buổi Khúc Ninh đều cúi đầu đếm cơm trong chén, xấu hổ đến chẳng biết nên làm thế nào.

Ngược lại Địch Giang bình tĩnh như thường, nhìn cậu bộ dáng này cũng nhìn không nổi, nhiều lần gắp thức ăn cho cậu, lén bóp cậu dưới bàn ăn, “Dùng bữa nào bảo bối.”

Cha Khúc không uống rượu, hỏi Địch Giang, Địch Giang cũng bảo cứ tùy ý, vì thế trên bàn chỉ bày đồ uống bình thường.

Địch Giang rót một ly, kính cho cha Khúc mẹ Khúc, năm mới vui vẻ, thân thể khỏe mạnh, mọi chuyện trôi chảy.

Cha Khúc mẹ Khúc cười nhận.

Khúc Ninh cũng theo đó kính hết một lượt.

Còn chưa ngồi xuống, Địch Giang nắm tay cậu, rót đầy cho mọi người, sau đó bưng ly của mình lên, Khúc Ninh ngơ ngác, cũng cũng bưng ly lên theo hắn.

Chỉ nghe Địch Giang tiếp tục nói, “Bác trai bác gái, cảm ơn hai người, cảm ơn hai người nguyện ý giao Tiểu Ninh cho con, cũng cảm hơn hai người sinh thành nuôi nấng em ấy, cho con gặp được một người tốt như vậy.”

Khúc Ninh ngơ ngác nhìn hắn.

“Hai bác xin yên tâm, sau này, con sẽ chăm sóc em ấy thật tốt, nhất định sẽ khiến em ấy hài lòng, hạnh phúc.”


Cha Khúc mẹ Khúc đỏ mắt gật đầu.

Địch Giang quay đầu, nhìn Khúc Ninh bên cạnh, mỉm cười ôm ôm vai cậu.

Khúc Ninh lấy lại tinh thần, chậm rãi đưa ly kề đến bên môi, uống cạn, ánh mắt lại cứ nhìn hắn mãi.

Tiết mục con rể ra mắt ba má vợ…:v Trời ơi 1 đứa FA edit cái này xốn con mắt quá…