Hai người vừa ngồi xuống, hạ nhân đã nhanh chóng bưng bữa sáng lên.
Điềm Nhi quét mắt qua, thấy trên bàn đặt một đĩa rau cải bánh bột ngô, một
đĩa bánh ngọt, hai chén cháo Bích ngạnh*, vài loại rau xanh theo mùa.
Nếu nhớ không lầm, tối hôm qua nàng cũng ăn toàn đồ chay, chẳng lẽ...
*cháo Bích ngạnh: là cháo được nấu từ một loại gạo tẻ có màu xanh như ngọc
(碧粳米), loại gạo này được trồng ở tỉnh Hà Bắc huyện Ngọc Điền, đời Thanh
là cống phẩm, chỉ có Hoàng thân quốc thích và quan lại quyền quý mới
được ăn.
Nàng ngoẹo đầu nhỏ, chớp chớp mắt như có chút đăm chiêu.
Tựa hồ cảm giác được nghi ngờ của nàng, Dận Chân lạnh nhạt húp một ngụm cháo rồi nói: “Gia ăn chay.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Điềm Nhi thoáng chốc khẩn trương lên, biểu tình như “Chàng sẽ không để ta cũng ăn giống vậy chứ!”.
“Gia đã phân phó Tô Bồi Thịnh, bảo phòng bếp lớn làm một suất riêng cho phúc tấn.”
Nghe vậy, cô nương nào đó lập tức “mây tan trời quang đãng”, như con cún nhỏ lấy lòng cười ngọt ngào với Dận Chân. Sau đó cầm đũa thẳng hướng đĩa
tương chưng khoai tây cách mình gần nhất. Hix hix... vận động một buổi
tối, hiện tại nàng thật sự rất đói bụng a!
Ăn sáng xong, Dận Chân liền tự mình đi đến thư phòng.
Điềm Nhi ngồi trên tháp cẩn ốc kê cạnh cửa sổ, thoáng tiêu thực được một
chút, rồi sau đó gọi San Hô và Phỉ Thúy tới, ngạch nương nói, nàng là cô nương mới gả vào, chưa quen với cuộc sống trong phủ bối lặc, cho nên
sau khi đi vào, việc quan trọng thứ nhất là phải đem người bên cạnh mình đưa tới cắm vào những vị trí quan trọng, như vậy mới có thể dần dần lập vững nền móng, Điềm Nhi vẫn luôn là người đứa bé ngoan biết nghe lời,
cho nên lần này cũng muốn làm theo.
“Gọi những hạ nhân có chút
thể diện trong viện chúng ta và cả trong phòng bếp lớn tới đây!” Điềm
Nhi cũng không nói đến những nơi khác trong phủ, chỉ điều động hai nơi
này, có lẽ Tứ gia đã biết, cũng sẽ không nói gì.
Phỉ Thúy ánh mắt chợt sáng lên, vội vàng gật đầu, bước đi như bay truyền đạt mệnh lệnh.
Chỉ chốc lát sau, vài phó phụ cùng quản sự đã cung kính đi tới.
“Nô tỳ / nô tài thỉnh an phúc tấn, phúc tấn Cát Tường.”
Điềm Nhi thẳng người lên, sắc mặt bất động quét mắt nhìn họ một cái, một lát sau mới không mặn không nhạt nói: “Ừ, đứng lên đi!” Sau đó nói với San
Hô: “Đi gọi người của Lưu gia và Triệu gia đến đây.”
Những hạ
nhân có thể giữ một chức vị trong phủ bối lặc này, đều là những người có đầu óc, vừa nghe vậy liền hiểu tân phúc tấn đây là muốn bắt đầu đưa
người vào nhân thủ của mình, trong lòng không khỏi cấp tốc xoay chuyển
đủ loại ý niệm, sợ Điềm Nhi vừa mở miệng, gọi người thay thế công việc
của mình.
Rất nhanh, hai vợ chồng Lưu gia và Triệu gia đã tới.
Người ta thường nói, người có tâm tư đơn giản, làm việc cũng thường gọn gàng
lưu loát, bởi vì họ không cần băn khoăn lo lắng nhiều làm gì, bất kể thế nào, bao giờ cũng là làm trước nói sau. Điềm Nhi chính là như thế, nàng nghĩ mình là nữ chủ nhân danh chánh ngôn thuận của phủ bối lặc, trừ Dận Chân ra, trong phủ này nàng là lớn nhất, cho nên khí thế lúc này cũng
bừng bừng khác thường.
“Lưu Bảo Trụ gia và Triệu Bảo Cương gia,
là thị tì ta mang theo từ nhà mẹ đẻ, về sau cũng sẽ làm việc trong phủ,
mong là các ngươi có thể chung sống hòa thuận.”
Đám nô tài trong phủ nghe xong, tất nhiên là người người gật đầu đồng ý.
Sau màn dạo đầu, Điềm Nhi cũng không dài dòng, trực tiếp bổ nhiệm xuống.
San Hô cùng Phỉ Thúy là đại nha hoàn nhất đẳng ở trong phủ, mỗi tháng lĩnh ba lượng tiền lương hàng tháng.
Tiền Giả tính tình mềm mỏng, Điềm Nhi liền giao cho việc chuyên môn hầu hạ
mình, đồng thời quản xiêm y, trang sức của nàng. Hậu Giả tính tình
nghiêm túc, mồm mép lại lanh lẹ, Điềm Nhi liền để nàng quản lý những
tiểu nha hoàn trong viện. Còn Bích Hà, Yến Thảo nàng mang tới được làm
tam nha hoàn đẳng, cũng đều được giao việc riêng.
“Con dâu nhà
Lưu gia và Triệu gia.” Điềm Nhi nói với hai người phụ nữ trung niên:
“Hai bà đã đảm đương việc bếp núc ở phủ Nữu Cỗ Lộc, đến nơi này thì cũng vậy, đến phòng bếp lớn giúp một tay đi, nhận tiền lương của phó phụ nhị đẳng.”
Lời này vừa nói ra, đó là hai loại phản ứng, hai người
Lưu Triệu tất nhiên là mừng rỡ, nhưng trong đám nô tài cũ, vài vẻ mặt
của ma ma nhóm bếp lại chợt run mạnh. Điềm Nhi cũng không để ý, chỉ nói
tiếp: “Lưu Bảo Trụ tiếp tục làm phu xe, Triệu Bảo Cương thì... đến nhị
môn làm người gác cổng đi!”
Nhanh chóng gọn lẹ ban lệnh xong, Điềm Nhi phất phất tay, ý bảo họ có thể lui xuống.
“Tiểu thư vừa rồi thật là uy phong!” Phỉ Thúy ở lại, ánh mắt long lanh nhìn
chủ tử nhà mình, trong giọng nói không cầm được ngạc nhiên.
“Là
phúc tấn, không phải tiểu thư” San Hô trừng mắt với nàng, sẵng giọng:
“Không phải vừa rồi chủ tử có giao việc cho ngươi sao, còn không mau đi
làm đi!”
“Được rồi, nô tỳ nhất định sẽ quản đám tiểu nha hoàn
ngoan ngoãn biết nghe lời, phúc tấn ngài cứ xem đi!” Phỉ Thúy nhún
người, hớn hở lui xuống.
“Trông nàng ta vui đến điên chưa kìa, cũng không xem lại mình có bao nhiêu trọng lượng!” San Hô bất đắc dĩ lắc đầu.
Giả vờ uy nghiêm thật lâu, Điềm Nhi thấy không có người ngoài, lập tức liền khôi phục khuôn mẫu sóc con như cũ, mềm xuống dựa vào gối phúc vân sau
lưng, buồn bã ỉu xìu nói: “Cứ để cho nàng chơi đùa đi, vừa vặn cũng có
thể xem thử động tĩnh mọi người trong phủ.”
“Ý phúc tấn là...?”
Điềm Nhi cong cái miệng nhỏ nhắn phấn nộn, nhẹ nhàng thở dài, đầu nhỏ ngẩng
lên 45 độ, mắt long lanh mà ưu thương thở dài nói: “Ngạch nương nói, phủ bối lặc không dễ lăn lộn a!”
San Hô: “...”
Sau khi nghỉ
ngơi được một lát, con sóc nhỏ đáng yêu lơ ngơ nào đó lại đột nhiên nổi
hứng, nhất định đi tham quan “nhà của mình” một chút, bất quá nàng cũng
không dám chạy lung tung, chỉ lòng vòng trong sân.
“Thanh viện”,
nhìn tấm hoành phi to lớn tản ra từng làn hơi cổ xưa, Điềm Nhi hơi
nghiêng đầu, lặng lẽ ghi nhớ vào đầu, nàng tuyệt đối phải đổi tên lại
cho sân này, hai chữ tràn ngập khí chất văn nghệ kia so với người dung
tục thích náo nhiệt như nàng thật sự rất không hợp.
Theo như Điềm Nhi thấy, phủ bối lặc thật sự vừa lớn khí phái, mỗi viện của mình thôi, đã xém đuổi kịp toàn bộ phủ Nữu Cỗ Lộc rồi, chẳng qua... nàng thầm
nghĩ, nơi này thật sự có chút quạnh quẽ a!
Tỉ như nói, trong sân
có cây đó, nhưng phần lớn đều là cây tùng, tuy cây tùng cứng cáp vươn
cao, nhưng lá tùng sắc nhọn, vừa không bay theo gió, lại vừa không khiến người ta sinh ra cảm xúc muốn ngắt lấy, ngoài việc có thể tiết kiệm cho hạ nhân quét rác ra, nàng thật sự không tìm được lý do tồn tại của
chúng. Lại tỉ như nói, chếch về phía bắc của sân có một hồ nước, mặt hồ
sóng biếc gợn lăn tăn, một cây cầu đá cong cong bắc ngang qua hai bờ,
nhìn từ xa quả nhiên là cực kỳ độc đáo, mà sau khi Điềm Nhi kích động
chạy tới, phát hiện trong hồ không có lấy một bông súng (hoa sen cũng
được a) xinh đẹp, cũng không tìm được một con cá nhỏ đáng yêu, hiển
nhiên như một bãi nước lặng. Bên cạnh đó, những ngọn núi đá trong sân
thì hình dạng kỳ quái a, vách tường thì nước sơn cũ kỹ, đó là còn chưa
nhắc đến bày biện trong phòng ốc, toàn bộ Điềm Nhi đều không hài lòng
lắm.
Vì thế, khi đêm đến.
Điềm Nhi vẻ mặt như muốn nói lại thôi, bộ dáng muốn nói lại không biết mở miệng thế nào.
Dận Chân buông ly trà sứ trắng trong tay, ngẩng đầu nhìn nàng nói: “Làm sao vậy?”
Hành động phân việc hôm nay của Điềm Nhi, tất nhiên không qua mắt được vị
chủ nhân chân chính trong phủ này, bất quá đối với việc này Dận Chân
cũng không có gì là bất mãn, mơ hồ còn ẩn ẩn tán thành, thầm nghĩ, xem
ra nha đầu kia cũng không ngốc lắm.
Nghe vị hôn phu đại nhân hỏi, Điềm Nhi giống như là tìm được chỗ để đột phá, mắt to chớp chớp, ngại
ngùng nói ra ý tưởng muốn sửa sang sân viện lại “chút chút” của mình.
Dận Chân chỉ cho là tâm tư của tiểu cô nương, ngược lại thấy cũng không có
gì là không được, thoáng trầm ngâm rồi nói: “Ngày mai gia sẽ bảo phủ nội vụ phái vài thợ thủ công đến, sửa sân lại cho vừa ý phúc tấn!”
Điềm Nhi vừa nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ lên, vươn ngón tay ngọc bạch níu lấy ống tay áo in hoa văn tối của Dận Chân, lắc lắc, bộ dáng
nũng nịu mê chết người.
“Gia thật tốt!” Thừa dịp lấy lòng, cô nương nào đó cả người ngọt ngào đến có thể hóa thành nước.
Nha đầu kia thật sự là quá thích làm nũng, không đủ thể diện của phúc tấn.
Dận Chân oán hận thầm nghĩ, nhưng mà, ánh mắt sâu kín lại không tự chủ
được mà dừng trên đầu ngón tay trắng nõn đang móc lấy hắn kia, mềm mại
non mịn, trông như hành tây, nhìn qua vậy mà đáng yêu.
Dường như cảm thấy khác thường nào đó, vẻ thẹn thùng trên mặt Điềm Nhi càng lan rộng, chậm rãi co lại móng vuốt nhỏ của mình.
Nàng cúi đầu, nhẹ nhàng nói: “Điềm Nhi còn muốn đổi tên cho sân nhà chúng ta, gia thấy, tên thế nào mới hay?”
Đầu cô gái nhỏ nửa cúi xuống, cần cổ hiện lên ráng mây đỏ, dáng vẻ yêu kiều thực sự quá mức động lòng người, động lòng người đến ngay cả Dận Chân
lạnh lùng giỏi kiềm chế nhất cũng không tự chủ được mà ngẩn người nhìn
trong thoáng chốc.
Xoay tròn ban chỉ trên ngõn tay cái, Dận Chân nói: “Cứ theo ý phúc tấn là được.”
Oa...
Vị hôn phu đại nhân thật ôn nhu, thật nuông chiều mình a! Trong lòng Điềm
Nhi liên tục nổi lên từng quả bong bóng hạnh phúc nhỏ, cả người cũng có
chút chóng mặt!
“Khụ khụ... Tứ gia cảm thấy hai chữ ‘Gia Hòa’ như thế nào?”
“Gia Hòa?” Dận Chân hơi trầm ngâm nói: “Gia: Thiện, mỹ, cũng là ý tốt. Hòa:
Hòa thuận, hài hòa, mang theo vui vẻ. Tên này có thể dùng.”
Đây
chính là trình độ văn hóa khác biệt sao? Điềm Nhi trong lòng “lệ rơi đầy mặt”, quả quyết dập tắt lời định nói: “Vị hôn phu đại nhân à, không
phải ‘gia hòa’ (嘉和: tốt đẹp) mà là ‘gia hòa’ (家和: gia đình hòa thuận),
ngài hiểu lầm CMN rầu. T.T”, hết sức vui mừng mà gật gật cái đầu nhỏ,
biểu tình sùng bái ‘hôn phu đại nhân thật có học thức thật là lợi hại
nha!’ hiện lên đầy mặt.
Đắm chìm trong trong ánh mắt “Ngưỡng mộ”
của tiểu thê tử, không hiểu sao tâm tình Dận Chân lại đột nhiên khá lên, trong nháy mắt, giữa đôi vợ chồng mới chỉ thành thân được một ngày,
nhưng lại hình thành bầu không khí đặc biệt, ôn nhu, mềm mại, ngọt ngào, còn bốc lên rất nhiều rất nhiều bong bóng hồng. (cô nương nào đó tự cho là vậy.)
Loại không khí hài hòa thoải mái này vẫn luôn kéo dài
đến rất lâu, mãi đến khi trời sẩm tối, hai người lên giường mới tuyên bố kết thúc.
Điềm Nhi vô lực vịn lên lồng ngực rắn chắc của nam
nhân, hai mắt đẫm lệ mờ mịt, khóc rối tinh rối mù, khoái cảm cùng đau
đớn như hai thanh đao nhọn, không ngừng mài lên mỗi tấc xương cốt của
nàng, áp bức lên mỗi một mạch suy nghĩ của nàng, nàng muốn thu lại lời
lúc nãy, Dận Chân kỳ thật một chút cũng không “Ôn nhu”, nàng gần như sắp bị ‘đẩy’ đến hồn phi phách tán rồi!
Ngày mai, cái eo nhỏ đáng thương của nàng sẽ lại đau nhức nữa cho coi. Điềm Nhi lệ rơi đầy mặt, nghĩ như vậy.