Bản Ghi Chép Cuộc Sống Hạnh Phúc Ở Triều Thanh

Chương 4: Xuân khởi (+16)

Phúc tấn của hắn nói trong lòng nàng vui sướng?

Chẳng biết tại sao sau khi nghe xong những lời này, Dận Chân cảm giác một góc nào đó trong lòng mình có hơi mềm đi một chút.

Lắc đầu, hắn chậm rãi đi đến bên giường.

Điềm Nhi lanh lợi đứng lên, bắt đầu cởi đồ cho hắn.

Nhìn tiểu cô nương còn chưa cao tới ngực hắn, Dận Chân đột nhiên hỏi: “Gả cho gia, nàng rất cao hứng sao?”

Điềm Nhi hơi ngây ra một chút, lập tức điên cuồng gật đầu như gà con mổ thóc.

Buồn cười, lấy gia thế của nàng có thể gả cho hoàng tử bối lặc, đó là tổ tiên có linh thiêng a! Tại sao phải mất hứng?

Bản tính của Tứ A Ca Dận Chân vốn là người đa nghi lãnh khốc, ghét nhất là
người khác nói dối hắn, cho dù là một câu, nếu để cho hắn nhìn ra được,
thì người đó sẽ được ghi nợ trong lòng hắn, mặc dù lúc ấy sẽ không phát
tác, ngày sau cũng sẽ lôi ra tính sổ.

Nhưng mà, giờ phút này, hắn nhìn kỹ vị phúc tấn tân nhiệm của mình, không cách nào phân biệt được nàng nói thật hay giả.

Cho nên sau khi thoáng trầm ngâm, hắn bèn nói thế này: “Nàng là phúc tấn thứ tư mà gia lấy.”

Đôi mắt đen của Dận Chân hơi lóe ra ánh sắc lạnh, bén nhọn lại khắc nghiệt
nhìn chằm chằm tiểu cô nương trước mắt, như muốn xuyên thấu qua làn da
của khuôn mặt xinh đẹp kia, nhìn rõ xem phía sau đó chất chứa thứ gì.

“Thiếp thân biết a!” Điềm Nhi gật cái đầu nhỏ, tỏ vẻ chán chường hiểu được thân phận vợ kế của mình.

“Nhưng Điềm Nhi tin tưởng...” Tiểu cô nương hơi ngửa đầu, đôi bàn tay trắng
như phấn nắm lại thành quyền, vẻ mặt đầy kiên định tựa như đang thề với
trời: “Thiếp nhất định sẽ là người cuối cùng.”

Dận Chân bình tĩnh nhìn nàng trong chốc lát, đôi môi mỏng mấp máy, sau một lúc lâu mới trầm giọng nói: “Ừm, đi ngủ thôi.”

Điềm Nhi bị bọc trong lồng ngực rắn chắc của nam nhân, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ như lửa đốt.

Lúc quần áo trên người đều bị kéo ra, bàn tay to lạnh lẽo của nam nhân phủ
lên nước da non nớt kia, thân thể Điềm Nhi không tự chủ được mà run lên.

Dĩ nhiên Dận Chân cũng cảm thấy, lúc mới bắt đầu, hắn nghĩ đó là khẩn
trương, nhưng sau đó, hắn lại cảm giác được tiểu nhân nhi dưới thân hắn, cư nhiên bắt đầu có phản ứng đáp lại mình.

Đó không phải khẩn trương, mà là hưng phấn, phúc tấn của mình hiện tại phi thường phi thường hưng phấn.

Mái tóc đen nhánh mềm như tơ của nàng tản ra, tựa như cánh hoa như có như
không phủ lên da thịt trắng gần như trong suốt, bờ vai trơn nhẵn, hai
tiểu nhũ hoa xinh xắn, và cả nơi kín đáo thần bí giữa hai chân kia, như
ẩn như hiện ló ra trong tầm mắt Dận Chân, gần như lập tức nhen nhóm lên
bản năng cướp đoạt giấu ở nơi sâu nhất trong thân thể nam nhân này.

Hắn đỏ mắt dùng sức tách cặp đùi trắng nõn kia ra, khiến chúng mở ra một độ cong khiến người xấu hổ, sau đó trong ánh mắt mê loạn của Điềm Nhi, từ
trong quần lót móc vật kia đã sớm căng đau ra.

“Thật lớn...” ngây ngô như đứa bé, khiếp sợ nhìn ‘gốc rễ’ kia, không chút nào biết được
hậu quả khi nói lời này, chỉ càng khiến cho nam nhân càng thêm phát
cuồng mà thôi. Tính cách xấu xa thâm căn cố đế của nam nhân khiến trên
mặt Dận Chân xuất hiện nụ cười đắc ý, hai bàn tay hắn liền nắm chặt lấy
vòng eo nhỏ của Điềm Nhi, nhắm ngay ngọc hồ xinh xắn kia, liền dùng sức
đẩy về trước một cái.

Thoáng chốc, vang lên hai loại âm thanh.


Một là của Điềm Nhi, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn thành một nhúm, đau không
ngừng nức nở. Một loại khác thì khẽ rên lên khoan khoán, Dận Chân chỉ
cảm thấy mình đã tiến vào một nơi cực kỳ thoải mái cực kỳ dễ chịu, tựa
như có ngàn vạn cái miệng nhỏ đang không ngừng hút lấy hạ thân của mình, lại như có vô số dòng suối ấm áp bắt đầu chảy cuồn cuộn bao lấy xung
quanh, kích thích hắn chỉ muốn bất chấp mà vung roi quất mạnh tới trước.

“Ưm ưm... a a... Chậm một chút... Đừng mà...” Điềm Nhi chỉ cảm thấy thân
thể mình sắp bị đâm đến tan tác rã rời, không biết bám vào đâu nàng chỉ
có thể vươn tay dùng sức bấm lên bờ vai rắn chắc của hắn, không ngừng
thút thít nỉ non.

Ngay lúc Điềm Nhi bị làm cho “điên tam đảo tứ”, thì Dận Chân lại càng như phát cuồng, giống như đứa bé cúi đầu, há mồm
liền ngậm lấy nhũ hoa nhỏ nhắn đang vươn cao đầu kia, gần như cắn nát
đầu nhũ non mềm hồng hồng.

Lúc bắt đầu, Điềm Nhi đau dữ dội,
nhưng theo đường tấn công mạnh của “cây roi” của Dận Chân, dần dần một
loại cảm giác xa lạ vui sướng thức tỉnh từ trong một góc hẻo lánh nào
của thân thể, có lẽ là “Thiên phú dị bẩm” nơi bị xé rách đau nhức kia cư nhiên bắt đầu như dòng suối tiết ra chất lỏng, nó làm cho đau đớn biến
mất, làm cho một cảm giác run rẩy nhanh chóng xuất hiện. Điềm Nhi bất
lực nâng tay lên ôm lấy mặt mình, chút lý trí còn sót lại nói cho nàng
biết, bây giờ bộ dáng của mình nhất định rất dọa người,

Nhưng rất dễ nhận thấy, Dận Chân lại không nghĩ như vậy.

Hắn gần như thô lỗ lật người Điềm Nhi dậy, để cả người nàng ngồi trên thân
mình, tư thế lúc lên lúc xuống này, làm cho hạ thân của hắn có thể không tốn chút sức nào đi vào càng sâu. Trên mặt Điềm Nhi lan tràn một mảnh
sóng hồng mê người, cần cổ nhẵn mịn tươi đẹp kia giương lên thật cao,
đôi chân trắng như ngọc giang rộng ra kẹp chặt lấy vòng hông rắn chắc
của nam nhân.

Tấm màn giường màu đỏ thẫm rào rào lay động không
ngừng, không biết qua bao lâu, chỉ nghe một tiếng thở gấp ồm ồm gầm nhẹ
hòa với tiếng nữ tử nức nở, tấm màn “xuân khởi” này mới được xem là từ
từ lắng xuống.

Dận Chân khắp người đầy mồ hôi phủ trên người Điềm Nhi, sau khi nghỉ một lát, mới cất giọng gọi người vào.

Điềm Nhi cả người bủn rủn được San Hô và Phỉ Thúy đỡ, dùng thùng tắm gỗ lớn, hai đứa nha hoàn đỏ mặt thẹn thùng không dám nhìn nàng, khiến nàng ban
đầu vốn cũng không xấu hổ, ngược lại cũng trở nên ngượng ngùng.

Sau khi tắm xong, đôi vợ chồng mới cưới lại một lần nữa nằm lên giường.

Điềm Nhi bị dày vò kịch liệt như vậy, tinh thần đã sớm không chịu nổi, nhắm mắt lại trong chốc lát liền ngủ thiếp đi.

Trái lại tinh thần Dận Chân lại rất tốt, hắn nghiêng người sang, nhìn cô bé
bên cạnh, trong đôi mắt âm u sâu thẳm dần hiện ra ánh đăm chiêu suy
nghĩ.

Kỳ thật đối với hôn sự này, hắn cũng không hài lòng.

Bởi vì gia thế của Nữu Cỗ Lộc thị thật sự quá kém, phụ thân chỉ là một quan lục phẩm của một trấn trong Nông bộ hạ thiết, huynh trưởng còn đang đi
học cũng chưa có công danh gì, nếu không phải trên đầu treo lên ba chữ
“Nữu Cỗ Lộc”, gia đình như vậy ở trong kinh thành muốn bao nhiêu có bấy
nhiêu, mà chính mình lại đường đường là hoàng tử bối lặc, trên người
chảy dòng máu cao quý của họ Ái Tân Giác La, từ trong đầu hắn càng muốn
lấy một quý nữ của một thế gia vọng tộc, vừa có thể chủ trì trung hội,
để cho mình tránh lo âu về sau, vừa có thể đạt được sự ủng hộ mạnh mà có lực từ tộc vợ.

Nhưng mà...


Một tầng phiền muộn nặng nề
xuất hiện giữa hai hàng lông mày Dận Chân, những phúc tấn trước kia của
hắn mà phù hợp với những điều kiện này, nhưng mạng của các nàng quá
mỏng, không được may mắn, ngược lại còn chụp lên đầu hắn cái tên “Khắc
thê”, thật là đáng giận!

“Lão Tứ a, lần này trẫm chỉ phúc tấn cho ngươi là một người phúc vận thâm hậu, vượng phu vượng tử đấy...” trong
đầu Dận Chân vang lên lời của đương kim thánh thượng, trong mắt lại lóe
lên ánh sắc lạnh châm chọc, cục diện hiện tại không phải Hoàng A Mã cũng muốn thấy sao?

Đương lúc đủ loại ý niệm không ngừng kích động
trong đầu Dận Chân, Điềm Nhi nằm bên cạnh lại có động tác, chỉ thấy nàng ngủ mơ như con sóc con, nhúc nhích trườn trườn, liền trườn từ trong
chăn mình đến trong chăn nam nhân.

Vô ý thức ôm lấy cánh tay hắn, Điềm Nhi hài lòng cọ cọ vài cái, trong chốc lát, lại o o ngủ như chết.

Nhíu nhíu mày, Dận Chân không chút do dự muốn kéo tay ra, nhưng vừa mới
động, Điềm Nhi liền phát ra tiếng nức nở bất mãn, khuôn mặt nhỏ nhắn khó chịu nhăn nhăn lại, nhìn qua ủy khuất vô cùng. Dận Chân không khỏi dừng động tác lại, một lát sau, hắn thầm than một tiếng, chậm rãi nhắm hai
mắt lại.

Cặp nến đỏ long phượng trên chiếc bàn gỗ tử đàn yên lặng bập bùng cháy, trong màn vải bông đỏ thắm, cô bé nhỏ xinh xắn như con
gấu koala quấn lên người nam nhân ngay cả ngủ cũng cau mày, ngủ đến
“thiên hôn địa ám”.

Sáng sớm hôm sau, Điềm Nhi dụi dụi mắt, nho
nhỏ ngáp ngồi dậy, cảm tạ Liễu ma ma đã dạy bảo tận tình mà hiện tại
đồng hồ sinh học của nàng phân bố cực chuẩn. Đương lúc mơ mơ màng màng,
nàng còn có chút không biết mình đang ở đâu, cho đến một loạt tiếng
tiếng bước chân sột soạt vang lên.

“Phúc tấn, đã dậy chưa ạ?” ngoài màn vải bông truyền đến giọng của San Hô.

Phúc tấn? Điềm Nhi chớp chớp mắt, nga! Đúng rồi, mình bây giờ không còn là
tiểu thư phủ Nữu Cỗ Lộc mà là phúc tấn của Tứ A Ca Dận Chân rồi!

“Tứ gia đâu?” Nàng mở miệng hỏi, lại phát hiện giọng mình có chút khàn
khàn, ý thức được điều này, khuôn mặt nhỏ nhắn của Điềm Nhi bất chợt đỏ
bừng, đêm qua từng lớp sóng thủy triều đồng loạt ập tới nàng. Thậm chí
ngay cả cổ họng cũng khàn luôn rồi, hu hu nàng không còn mặt mũi mà sống nữa.

San Hô có chút khó hiểu nhìn khuôn mặt đỏ bừng, hãy còn rối rắm không ngừng của chủ tử, cẩn thận đáp lời: “Một khắc trước, bối lặc
gia đã dậy rồi ạ, bây giờ đang xử lý công việc trong thư phòng.”

Dận Chân vừa mới cưới, Thánh Thượng cho nghỉ phép ba ngày, lúc này thật ra đang nhàn rỗi.

Điềm Nhi gật gật đầu, cố nén nai con (xấu hổ) trong lòng, rời giường được
bọn nha hoàn hầu hạ rửa mặt chải đầu, ngồi trước bàn trang điểm, khóe
mắt nàng đảo qua, một người trông như là ma ma, đang cẩn thận cầm một
mảnh lụa trắng bỏ vào trong một chiếc hộp gỗ dài, trên mặt nàng lập tức
lại là một trận phát sốt, cả người xấu hổ gần như bốc khói.

San
Hô hầu hạ nàng từ nhỏ, làm sao lại không cảm giác được, sợ chủ tử bị bẽ
mặt, nàng vội dời đề tài, nói: “Chủ tử, hôm nay mặc bộ trăm hoa xuyên
điệp màu đỏ thẫm kia được không?”

Có người dời đi suy nghĩ, Điềm
Nhi ước còn không được, nghe vậy liền nói được, còn nói thêm: “Ta nhớ
trong rương còn có cái áo bông cộc tay cổ bẻ đính lông thỏ bạc, ngươi
lấy ra đây cho ta.”

Lúc này đã gần cuối thu, Điềm Nhi lại yếu ớt cực kỳ sợ lạnh, thật sớm đã muốn bọc kín mình lại.

Sau khi đã ăn vận thỏa đáng, nàng phân phó Phỉ Thúy đến tiền viện mời Tứ
gia đến, bữa cơm đầu tiên sau tân hôn, Điềm Nhi cũng không muốn vắng vẻ
ăn một mình.

Thực hiển nhiên, Dận Chân cũng nguyện ý cấp cho nàng mặt mũi này!

Nhìn nam tử cao lớn đưa lưng về nắng sớm bước chầm chậm tới, Điềm Nhi có
chút mất tự nhiên đứng dậy, nhưng trên mặt lại là nụ cười ngọt ngào vui
vẻ.

Ngạch nương đã từng nói, một bé gái có thể không đẹp, nhưng
nhất định phải biết cười, bởi vì nụ cười là một loại sức mạnh, một loại
sức mạnh có thể khiến người khác yêu mến mình.

Trong lòng Điềm Nhi cũng hy vọng Dận Chân có thể thích mình.

Bởi vậy, nàng cười đặc biệt sáng lạn, hiển nhiên lại giống như một con sóc
béo nhìn thấy quả thông, ánh mắt hân hoan híp lại thành một vầng trăng
khuyết, Dận Chân cong cong khóe môi, sau đó, cúi đầu ho nhẹ một tiếng.