Đã rất nhiều năm rồi, Dận Chân không mơ thấy dưỡng mẫu - Hiếu nhân nghĩa Hoàng hậu.
Nhưng đêm nay, có lẽ do nhìn thấy khuôn mặt của nữ tử kia, hắn lại một lần
nữa nằm mơ thấy mẫu thân. Thế nhưng, giấc mộng kia cũng không phải mộng
đẹp, mà là thống khổ, là cơn ác mộng khiến người khác muốn nghẹn thở.
Trong giấc mơ là một trận hỏa hoạn hừng hực bốc cháy, dường như hắn biến
thành lại đứa bé yếu ớt kia, hoảng sợ, tuyệt vọng núp dưới hương án. Hắn không ngừng khóc lớn, không ngừng gào thét, liều mạng kêu cứu.
Nhưng mà không ai, không một ai tới cứu hắn.
Lửa cháy càng lúc càng lớn, hắn không thể thở được, khi đó hắn nghĩ, có lẽ
mình sẽ bị chết cháy rồi, trong ý thức mơ hồ, hắn ngã trên mặt đất, nước mắt lăn dài, lẩm nhẩm gọi: Ngạch nương.
Như đáp lại tiếng kêu tuyệt vọng kia, một bóng người đột nhiên vọt vào.
“Dận Chân đừng sợ, ngạch nương ở đây, ngạch nương mang con ra ngoài a!”
Giọng nói nữ nhân thật tha thiết nhưng kiên định, động tác ôm mình thật chặt
vào trong ngực, khiến cho hắn đang cận kề bên cái chết cao hứng dường
nào.
Ngạch nương ở đây, ngạch nương đến cứu mình...
Ngạch nương...
Ngạch nương...
Ngạch nương...
Đột nhiên, Dận Chân ngồi bật dậy, cả người mồ hôi đầm đìa như vừa vớt ra từ trong nước, hắn thở dốc kịch liệt, trong đôi con ngươi đen dập dờn nỗi
hoảng sợ.
“Gia...?” Nghe thấy động tĩnh, Tô Bồi Thịnh vén màn đi vào.
Dận Chân cũng không để ý đến hắn, chỉ trực tiếp xuống giường, cầm một bình trà nguội lên, ngửa đầu đổ vào miệng.
Một lát sau, trong lòng đã dần bình phục lại, hắn trầm giọng hỏi: “Giờ nào rồi?”
“Hồi bẩm gia, mới canh hai thôi ạ, ngài mới ngủ được hai canh giờ.”
Dận Chân hít sâu một hơi, cau mày ngồi xuống.
Tô Bồi Thịnh nhìn ra chủ tử có chỗ không thích hợp, cũng không dám hỏi
nhiều, chỉ cầm áo từ trên kệ bên cạnh, khoác cho Dận Chân.
“Chuyện ta phân phó, tra thế nào rồi?”
Biết chủ tử ý chỉ chuyện gì, Tô Bồi Thịnh vội vàng báo cáo lại. “... Được
Thập Tứ gia trà trộn trong đám đầy tớ mang theo... mắt nô tài thật vụng
về, thật không nhìn ra đó là một cô nương...”
“Nói như vậy, ‘hắn’ chính là nữ nhân gần đây ồn ào với lão Thập Tứ?”
Dận Chân bố trí rất nhiều tai mắt trong kinh thành, tất nhiên Thập Tứ a ca
cũng được liệt vào nhóm ‘giám sát’ trọng điểm. Cho nên về chuyện ‘tình
cảm phong lưu’ của đệ đệ hắn cũng có nghe thấy, chẳng qua là trước đây
không quan tâm đến thôi.
Tô Bồi Thịnh liếc nhìn sắc mặt chủ tử
đen hơn đáy nồi, thận trọng trả lời: “Nô tài đã truyền ám tín ra ngoài,
có lẽ trời vừa sáng, đám người Niêm Can sẽ tra ra lai lịch nữ tử kia.”
Sắc mặt Dận Chân lại không vì vậy mà tốt hơn bao nhiêu, đầu óc hắn đang quay cuồng kịch liệt.
Dưỡng mẫu của hắn, Hiếu nhân nghĩa Hoàng hậu qua đời sớm, cho nên ngoài hắn
trở lên, đám đệ đệ bên dưới, trên cơ bản đều chưa từng thấy diện mạo của ngạch nương. Nhưng trên đời này không có bức tường nào mà không lọt
gió, vài nương nương trong nội cung, Thái tử, Đại a ca, còn có những lão nhân năm đó từng hầu hạ ngạch nương, bất luận là ai, nếu nhìn thấy nữ
tử kia...
Trên thế giới này, sợ là không có người nào biết rõ
khúc mắc trong lòng Khang Hy hơn hắn, nếu người trong tim đã chết đi,
lại một lần nữa sống sờ sờ xuất hiện trước mắt mình...
Dận Chân nắm chặt quyền tay.
Một đêm trằn trọc dài đằng đẵng rốt cuộc cũng trôi qua, trời vừa hửng sáng, ánh ban mai mang theo làn sương mù mờ ảo.
Một đêm không ngủ, Niên Tiểu Điệp mệt mỏi xoa xoa đôi mắt nhập nhèm, qua
một đêm cân nhắc suy nghĩ, trong lòng nàng lại một lần nữa lên kế hoạch
cho tương lai.
Sở dĩ ngàn cầu vạn cầu đi theo đến Nhiệt Hà, chính là vì nàng muốn tiếp cận với Dận Chân, mà theo như nàng thấy lần chạm
trán đêm qua, Dận Chân đối với nàng tựa hồ cũng có “cảm giác”. Niên Tiểu Điệp mỉm cười, dùng sức nắm tay thành quyền, trước mắt giống như dần
dần hiện ra hình ảnh nàng cùng Dận Chân ‘cầm sắt hòa nhịp’*.
(* nguyên văn “cầm sắt tương hài”: đàn cầm và đàn sắt cùng hòa nhịp, so sánh tình cảm vợ chồng hòa hợp.)
Nhất định phải nắm chắc cơ hội.
“Người đâu, rót cho ta chậu nước.” Nàng quyết định phải quay về nữ trang,
tuyệt đối phải khiến cho Dận Chân kinh diễm mới được. (đẹp đến kinh
ngạc)
Nhưng mà, khiến Niên Tiểu Điệp không ngờ tới, đi vào không
phải là nha hoàn phục vụ bên người, mà là vài thị vệ trang phục nam tử.
Nhìn mấy người đột nhiên xông vào, Niên Tiểu Điệp cau mày toan chất vấn, lại bị người bịt miệng, thoáng chốc, một nỗi hoảng sợ bò lên đầy khuôn mặt
nhỏ nhắn của nàng.
“Ô, ô ô... Ác ươi úng àm ì a.” (các ngươi muốn làm gì ta) Niên Tiểu Điệp không ngừng giãy dụa, nhưng rất nhanh, một cổ tay chặt xuống, nàng đình chỉ tất cả động tác, mềm oặt ngã xuống. Mấy
tên thị vệ nhanh chóng nhét Niên Tiểu Điệp vào một cái rương sắt đã mang vào trước đó, sau đó khiêng ra khỏi lều, cưỡi ngựa rời đi. Gần như chỉ
khoảng nửa khắc, liền biến mất trên đường chân trời phía xa.
Lại nói, sau khi Thập Tứ a ca say rượu tỉnh lại, lúc phát hiện không thấy người đâu, đã là hoàng hôn ngày hôm đó.
Mọi người chỉ thấy hắn sắc mặt xanh tím, cả người tức giận bạo phát, như
con bò đực bị chọc điên, không quan tâm liền vọt vào trong lều Tứ a ca.
Hai huynh đệ không biết nói gì bên trong, nhưng thực hiển nhiên, lúc
Thập Tứ a ca đi ra, cả người vẫn còn tức giận thở phì phò.
Trong
lều, Dận Chân đứng chắp tay sau lưng, lồng ngực phập phồng kịch liệt,
chứng minh nổi giận tuyệt không chỉ có mình Thập Tứ a ca.
“Gia...” Tô Bồi Thịnh thận trọng nhích lại gần, bẩm báo: “Đã đưa người ra khỏi
địa giới Hà Nam, hiện tại cũng đã lên thuyền rời đi Tứ Xuyên rồi ạ.”
Sắc mặt Dận Chân âm trầm, cả người tản ra một loại khí phẫn nộ sắc nhọn.
“Nói cho Niên Gia, bảo bọn họ quản thúc con cái cho kỹ, nếu lại phát
sinh chuyện như vậy, đừng trách gia không khách khí.”
“Dạ!”
Nếu theo ý định ban đầu của Dận Chân, giữ lại nữ tử kia không khác gì giữ
lại một quả bom hẹn giờ, tất nhiên trừ bỏ đi là tốt nhất, nhưng nếu hắn
thật làm như vậy, như thế tất sẽ để người khác phát giác ra gì đó, như
vậy chuyện vốn có thể che giấu, ngược lại sẽ khiến cho mọi người đều
biết. Chỗ lão Thập Tứ, nhất định cũng sẽ không từ bỏ ý đồ, hơn nữa thân
phận của nữ tử kia cũng có chút khó giải quyết, tra tới tra lui, rốt
cuộc lại tra ra nàng ta đến từ nhà nô tài làm việc cho mình — Niên gia.
Dận Chân oán hận nghiến răng, hắn khá coi trọng đại công tử Niên gia – Niên Canh Nghiêu, bởi vậy, đối với việc xử lý Niên Tiểu Điệp, không thể qua
loa đại khái cho xong được.
Trước hết để cho chuyện này lặn xuống vài năm đã, hắn âm thầm nghĩ, thời gian lâu dài, mọi người sẽ quên
chuyện nàng ta và lão Thập Tứ... đến lúc đó...
Trong đầu bất giác hồi tưởng lại gương mặt của đối phương, trong lòng Dận Chân chợt thót
một cái, không chịu thừa nhận nguyên nhân mình không tàn nhẫn hạ sát là
bởi vì diện mạo của nàng ta.
“Tứ gia...” đương lúc tâm trạng Dận Chân khó nén bình tĩnh, thì bên ngoài có người đến bẩm báo: “Trong phủ gởi thư tới ạ.”
Điềm Nhi?
Dận Chân lập tức nói: “Mang vào đây.”
Rất nhanh, một xấp thư thật dày được trình lên.
Phu quân đại nhân thấy chữ như thấy thiếp...
Dận Chân nhanh như gió lướt nhanh qua thư, lại thấy trong thư đều viết mấy
chuyện nhà vụn vặt, sau một lúc lâu, hắn chậm rãi thở ra một hơi, có
chút bất đắc dĩ lắc đầu, nha đầu kia, ngàn dặm xa xôi gởi thư đến đây,
chỉ để kể mấy thứ này?
Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy, sắc mặt vốn âm hàn kia cũng bởi vậy mà dịu xuống không ít.
Đương lúc ông chồng đang ôm tâm tình phức tạp đọc “thư nhà”, ở kinh thành
cách đó xa xôi, Điềm Nhi cũng đang lâm vào tâm tình phức tạp cũng không
kém.
Nàng đứng sau ngọn núi giả, yên lặng nghe hai người đối thoại bên kia.
“... Ngươi có nghe gì chưa, đám Tiểu Lan ở Hương Ảnh viện sẽ bị đưa đến thôn trang hầu hạ Triệu Giai cách cách đó.” một giọng nữ hơi the thé vang
lên, sau đó, một giọng khác mảnh hơn nói: “Chúng ta thân làm nô tài
chính là mệnh khổ a, ngươi cũng thấy đó, đám người Tiểu Lan bị đánh đến
cửu tử nhất sinh, còn có một phần mệnh mà vẫn phải bị đưa đi, chuyến đi
này a, đời này liền hoàn toàn coi như xong rồi, cũng đừng hy vọng có thể gả vào nhà nào tốt, nhiều lắm là phối với nhà nông, chật vật mà sống
qua ngày thôi.”
Giọng nữ the thé ban nãy lên tiếng: “Đúng vậy...
nhưng đây là số mệnh a, làm nô tài, hễ chủ tử xảy ra chuyện, vậy nhất
định là phải cùng gánh theo tai ương, aizz! Mà nói cũng thấy lạ, Triệu
Giai cách cách đương yên đương lành, trên mặt làm sao lại nổi lên mấy
thứ đó được...”
Người còn lại nghe vậy, không khỏi càng hạ thấp
giọng, Điềm Nhi dựng thẳng lỗ tai, cũng chỉ có thể loáng thoáng nghe
được một hai.
“... Trong viện của Lý cách cách có trồng hoa mào
gà... sau đó tặng một chậu cho Triệu Giai cách cách... Có một lần ta
nghe Tiểu Lan vụng trộm nói, nàng phát hiện trong đất của chậu hoa đọng
lại mấy thứ gì tròn tròn, nghe như mùi của cặn thuốc gì đó... Ngươi cũng biết, nha đầu kia mũi tinh lắm... Nói không chừng, chính là Lý cách
cách giở thủ đoạn gì đó.”
“Aizz, những nữ nhân trong hậu viện vì tranh thủ tình cảm, thủ đoạn gì mà không giở ra được a...”
Hai người càng nói càng hăng, càng nói càng không có tôn ti cao thấp, Điềm Nhi khẽ nhíu mày.
Đã sớm không kềm chế được, lúc này Phỉ Thúy tiến lên một bước, gọi to: “Là kẻ nào không biết quy củ ăn nói huyên thuyên, còn không mau lăn ra
đây.”
Bên trong, chợt im bặt.
Không bao lâu, hai tiểu nha
hoàn tuổi không lớn, mặt mũi tái nhợt đi ra. Phịch phịch một tiếng quỳ
trên mặt đất, rối rít dập đầu nói: “Phúc tấn tha mạng, phúc tấn tha
mạng, nô tỳ không dám nữa.”
“Chủ tử, không thể bỏ qua cho các
nàng được.” Phỉ Thúy mặt cười thấm sương lạnh, lạnh lùng nói: “Như đám
nô tài không biết tôn ti trật tự, vụng trộm nghị luận chủ tử này, nên
đánh chết cho xong.”
Hai tiểu nha hoàn nghe xong, cả người lại run càng lợi hại, mang theo vẻ tuyệt vọng.
Điềm Nhi có chút nhức đầu nhìn sao trên trời, chẳng qua là nàng đi dạo một
chút cho tiêu thực thôi, sao lại đụng phải người ta đang tán gẫu chứ.
“Sẽ không đánh các ngươi.” Điềm Nhi thầm thở dài, khoan dung tràn đầy bụng
bự (bự là do cơm), nói: “Nhưng trong phủ cũng không thể lưu lại các
ngươi, vừa khéo bên người Triệu Giai cách cách còn thiếu vài người hầu
hạ, ngày mai các ngươi liền cùng đi theo đi thôi.”
Phớt lờ hai
người ngã rạp xuống đất, khóc thành một đoàn. Điềm Nhi tự mình men theo
con đường nhỏ rải đá cuội, chậm rãi dạo bộ. Phỉ Thúy đỡ tay nàng, do dự
nhỏ giọng hỏi: “Phúc tấn, vừa rồi các nàng nói...”
“Được rồi!” Điềm Nhi ngắt lời nàng ta, giọng điệu sâu kín: “Việc này chôn kỹ trong lòng, về sau không được nói ra.”
“Dạ!.”