Bản Ghi Chép Cuộc Sống Hạnh Phúc Ở Triều Thanh

Chương 27: Niên tiểu điệp (1)

Hoa nở hai đầu, cả cành hỗn loạn.

Đương lúc Điềm Nhi hãy còn vì chuyện “trắc phúc tấn” mà âm thầm phiền muộn,
còn là vì vị hôn phu đại nhân yêu dấu của mình sớm đã bị người bày ra
làm “vật trong tay.”

Nhìn một vùng thảo nguyên xanh tươi rộng lớn trước mắt, Niên Tiểu Điệp hít sâu một hơi, khẽ ngâm: “Trời xanh xanh,
nội mênh mông, gió thổi cỏ rạp xuống thấy dê bò.”

“Thơ hay!” một giọng nam trong trẻo từ phía sau truyền đến.

Niên Tiểu Điệp xoay người nhìn lại.

Liền thấy Thập Tứ a ca Dận Trinh một thân trang phục khỏe khắn, tư thế hiên ngang giục ngựa lại gần.

“Thập Tứ gia quá khen!” Một tia đắc ý từ trong mắt lóe lên, Niên Tiểu Điệp
khe khẽ cười, đột nhiên kéo lại dây cương trong tay, chỉ ra phương xa
nói: “Thập Tứ gia, dám cùng ta tỷ thí một phen không?” Dứt lời, liền kẹp chặt bụng ngựa, cả người như lưỡi kiếm sắc bén vụt chạy về phương xa.

“Ha ha ha...” Thập Tứ a ca cười lớn một tiếng, trong ánh mắt nhìn theo bóng lưng Niên Tiểu Điệp, hiện lên lửa nóng rực.

Hai người một trước một sau, giục ngựa lao nhanh trên thảo nguyên rộng lớn, gió thổi phần phật, quả thật là tiêu sái tùy ý xiết bao.

Rốt cuộc Dận Trinh vẫn cao hơn một bậc, không đến một khắc đã đuổi kịp.

“Thế nào, chịu thua chưa?”

Giữa đất trời mênh mông, chàng trai tuấn mỹ ngồi trên lưng ngựa mỉm cười,
trông từ xa, khung cảnh kia thật sự quá đẹp, đẹp đến mức khiến Niên Tiểu Điệp thoáng thất thần.

“Aizz, thật đáng tiếc.” Nàng thầm nghĩ: “Cho dù trong lòng ngươi có ta, nhưng ta và ngươi lại nhất định vô duyên.”

Phải nói, tại sao Niên Tiểu Điệp lại xuất hiện ở nơi này, là còn phải quay lại màn “vô tình tương ngộ” mấy tháng trước.

Từ lúc vào kinh thành, nàng liền có ý định muốn gặp Tứ a ca Dận Chân một
lần, chỉ tiếc thân phận hai người chênh lệch trời đất, căn bản không thể cùng xuất hiện chung một chỗ, sau khi loanh quanh trước cửa phủ Tứ bối
lặc nửa tháng vẫn không có kết quả, nàng đành bỏ cuộc. Nhưng khiến người không ngờ được là, vất vả khổ sở truy tìm Tứ a ca lại không gặp, ngược
lại đụng độ phải Thập Tứ a ca này.

Khi thấy hắn đụng người dân bị thương, thân là nữ tử xuyên không, phẩm hạnh đột nhiên bạo phát, nàng
không chút do dự đứng ra, đòi lại công bằng cho người bị hại.

Khi đó thật ra nàng cũng không biết người trước mắt chính là đường đường
Thập Tứ a ca, rồi sau đó khi đối phương biểu lộ thân phận, trong lòng
nàng mặc dù kinh ngạc, nhưng đồng thời cũng không sợ, ngược lại mồm
miệng lanh lợi lật lại phản bác của đối phương, quả nhiên, trong ánh mắt Dận Trinh nhìn nàng xuất hiện vẻ hứng thú.

Mà lần này, nàng có thể được đi cùng đến Nhiệt Hà, tất nhiên cũng là do cố ý năn nỉ đối phương.

“Nếu hắn không phải kẻ thất bại trong lịch sử...” Niên Tiểu Điệp khẽ thở
dài, mình đành phải cô phụ một tấm chân tình của hắn rồi.

“Thập
Tứ gia, kỹ thuật cưỡi ngựa của ngài thật thông thạo, Tiểu Điệp tất nhiên là nhận thua.” Niên Tiểu Điệp khẽ mỉm cười, ngoài miệng nói chịu thua,
nhưng giữa hai lông mày lại tràn đầy thần thái tự tin như cũ.

Hai người giục ngựa sóng đôi, một đường cười cười nói nói, không khí hài
hòa, chợt bên tai đột nhiên vang lên tiếng vó ngựa rầm rập, liền thấy
một đám bụi mù như con rồng khổng lồ từ phương xa cuộn đến, một lát sau, liền thấy tinh kỳ phấp phới, một hàng quân lính xuất hiện trước mắt,
dẫn đầu là vài vị nam tử trẻ tuổi khí chất bất phàm.

Hai mắt Niên Tiểu Điệp chợt sáng ngời, âm thầm nghĩ, liệu trong những người này có Dận Chân không?


Thập Tứ a ca vừa thấy họ bèn giục ngựa ra trước, cười chào: “Bát ca, Cửu ca, Thập ca, tại sao mọi người lại ở đây?”

“Ha ha... lão Thập Tứ, mấy ca là cố ý đến tìm đệ.” Lên tiếng là một nam tử
tướng mạo thô cuồng, hơi có chút khí tức giang hồ, người này chính là
Thập a ca Dận Thị Ngã. Quả nhiên như lời đồn, đúng là một mãng phu ruột
thẳng như ngựa! Trong đó không có Dận Chân, Niên Tiểu Điệp không khỏi
thoáng chút thất vọng, thế nhưng, nỗi thất vọng kia khi bắt gặp nam tử
nọ, lại biến thành kinh diễm.

Toàn thân áo trắng, công tử như
ngọc, hắn trên lưng ngựa mỉm cười nhìn lại, một khắc kia tất cả mọi thứ
trong đất trời liền biến thành bóng nền mờ nhạt. Niên Tiểu Điệp không
khỏi ngây ngốc.

“Người kia là ai?” Đột nhiên, một thanh âm hơi lộ vẻ khinh thường vang lên, Cửu a ca Dận Đường khẽ nheo lại đôi mắt hoa
đào, tràn đầy trêu ghẹo nói: “Ôi!!! Trước đây đều là nữ tử bị Bát ca
chúng ta làm cho mê đảo, hôm nay lại đụng phải một người ngoài ý muốn,
Bát ca phải cẩn thận nga, nói không chừng người này có sở thích đồng
tính.” Vèo một cái, cả khuôn mặt nhỏ của Niên Tiểu Điệp đều căng đỏ lên, lúc này mới nhớ ra, để thuận tiện trà trộn vào đội ngũ đến Nhiệt Hà,
dọc đường đi nàng đều giả nam trang.

“Cửu đệ, chớ có nói bậy.”
Trách cứ liếc nhìn Doãn Đường, trong lòng hoàn toàn không tin, lấy ánh
mắt của hắn sẽ không nhìn ra ‘thiếu niên’ thanh tú trước mắt này là nữ
tử, Dận Tự tinh tế quan sát Niên Tiểu Điệp, thầm nghĩ, đây hẳn là nữ tử
gần đây làm cho lão Thập Tứ say mê đến thần hồn điên đảo đi, thoạt nhìn
cũng không phải là tuyệt sắc nhân gian a!

Bát Bát quả nhiên thật là ôn nhu, tim Niên Tiểu Điệp điên cuồng nhảy lên bình bịch, cả người càng thêm thẹn thùng.

Thập Tứ a ca Dận Trinh thấy thế vội vàng chen lời vào: “Mấy vị ca ca tìm đệ đệ có chuyện gì sao?”

Ánh mắt Dận Tự như lưu quang quét qua giữa hai người, rồi sau đó cười nói:
“Buổi tối Hoàng a mã muốn thiết yến chiêu đãi chư thân vương của Mông Cổ ở lều chính, cố ý hạ ý chỉ, muốn mấy huynh đệ chúng ta tự mình đi săn
vài con mồi, phục vụ cho bữa tiệc.”

“Vậy thì thật tốt...” Dận
Trinh cao giọng cười, trên mặt đều là khí khái hăng hái của tuổi trẻ:
“Mấy anh em ta, hôm nay phải hảo hảo tỷ thí một phen, thử xem rốt cuộc
ai có thể săn được nhiều nhất.”

Dận Đường, Dận Thị Ngã nghe xong
cũng đồng thanh vỗ tay tán thành. Bát a ca khóe miệng mỉm cười, nhưng
thần sắc có loại khí thế ‘việc nhân đức không nhường ai’. (không chịu
thua)

Hoa mắt chóng mặt nhìn vài vị hậu duệ quý tộc thiên hoàng
giục ngựa đi, Niên Tiểu Điệp kích động cả người run run, mãi đến lúc
này, rốt cuộc nàng mới hiểu rõ tại sao mình lại xuyên không đến một
triều đại từ ba trăm năm trước, bởi vì nàng là nhân chứng lịch sử, cũng
là người tham dự, nàng sẽ ở bên cạnh những ‘thiên chi kiêu tử’ kia (đứa
con của trời), chậm rãi quan sát cuộc sống của họ phấn khích tuyệt luân
đến thế nào.

Mà chính nàng... Niên Tiểu Điệp đột nhiên bật cười
lớn, kéo dây cương, đuổi sát theo.... Cũng chắc chắn so với cuộc sống
của bọn họ càng phấn khích hơn.

Gió đêm phần phật, bầu trời đầy
sao, dưới đất là một vùng cỏ cây tươi tốt, từng ngọn lều trại dựng lên
san sát nhau, từ xa xa nhìn lại, phảng phất như từng tán ô phát sáng
trong đêm, trông thật đẹp. Đêm nay, Khang Hy thiết yến quần thần, mọi

người tất nhiên là không thiếu được một phen ca tụng công đức, nâng cốc
chúc nhau. Bữa tiệc náo nhiệt liên tục kéo dài đến sau nửa đêm mới xem
là chấm dứt.

Bởi vì ban ngày săn được một đầu con nai, Thập Tứ a
ca Dận Trinh được Khang Hy ngợi khen, trong lòng cao hứng, không khỏi
uống nhiều hơn một chút, cho nên đến khi tan tiệc, cả người đã chếch
choáng say, không phân rõ đông tây nam bắc.

Dù sao Dận Chân cũng
là ca ca ruột, thấy thế liền tự mình đưa hắn trở về lều. Phân phó đám nô tài rửa mặt, thay quần áo cho Thập Tứ a ca, đến khi thấy hắn đã nằm ngủ trên tấm đệm da, mới xoay người rời đi.

Ai ngờ, ngay tại lúc này, một bóng dáng vội vã chạy vào, bang một cái, liền đụng phải lồng ngực hắn.

Mặt Dận Chân lập tức trầm xuống.

Niên Tiểu Điệp cảm thấy mũi của mình bị đụng đến muốn gãy, nàng ủy khuất
ngẩng đầu, vừa muốn nói gì đó, lại đột nhiên phát hiện đứng ở trước mắt
mình là một nam tử xa lạ.

Chỉ thấy hắn một thân huyền y, ngũ quan nghiêm nghị lạnh lùng, đôi mắt lóe lên ánh sắc bén u hàn, cả người đều
toát ra một loại cảm giác không ai dám đến gần.

Một loại linh cảm nào đó từ tận đáy lòng đột nhiên dấy lên.

“Ngươi là ai?” dưới ánh nến lập lòe, nàng ngẩng đầu, lộ ra cần cổ trắng ngọc
nhẵn mịn tú mỹ, vẻ mặt tràn đầy vô tội và tinh nghịch, nhìn qua lại có
nét đáng yêu đặc biệt.

“Láo xược!” Đáng tiếc, trên thế giới này
luôn có một người rất không thức thời, tỷ dụ như — đứng sau lưng Dận
Chân: Tô Bồi Thịnh.

Liền thấy hắn bước lên trước, nhấc chân lên,
một cước liền đạp trúng đầu gối Niên Tiểu Điệp, khiến cho đối phương quỳ phịch trên mặt đất.

“Dám chất vấn Tứ gia, nô tài thật to gan!”

Niên Tiểu Điệp vốn da mịn thịt mềm, làm sao có thể chịu được một cước này a, cả người đau run rẩy ngay tại chỗ. Nhưng cho dù trong cơn run rẩy,
trong lòng nàng lại kích động như nổi lửa nóng phừng phực.

Dận Chân, hắn quả nhiên là Dận Chân!!

Run rẩy chật vật quỳ gối dưới chân nam nhân, lòng tự trọng của Niên Tiểu
Điệp bị lăng nhục, nàng cắn môi, âm thầm nguyền rủa: Nô tài đáng chết,
chờ sau khi bổn tiểu thư trở thành nữ nhân của Dận Chân, xem ta thu thập ngươi thế nào!!

“Tứ, Tứ gia tha tội.” Yếu đuối ngẩng đầu lên, nàng bày ra vẻ mặt khổ sở.

Tầm mắt Dận Chân tùy ý đảo qua trên mặt nàng, đột nhiên, thần sắc chợt
động, đôi mày kiếm đột nhiên nhăn lại. Chỉ thấy hắn nhanh như chớp, duỗi tay ra kẹp lấy cằm Niên Tiểu Điệp, kéo cả người nàng vào trong ngực
mình.

Niên Tiểu Điệp chỉ cảm thấy dưới cằm chợt đau nhức, thế nhưng, một giây kế tiếp, một làn hơi thở nam tính phả vào mặt.

Nghĩ đến người đứng trước mặt mình đây, chính là Dận Chân, chính là vị đế
vương quân lâm thiên hạ của tương lai, chính là ‘tình yêu một đời’ mà
sau khi mình xuyên không quyết tâm tìm cho được, nàng thật sự đã hãm vào thật sâu rồi.

Đôi mắt ôn nhu hiện lên ánh nước, tim Niên Tiểu
Điệp càng đập nhanh hơn, trên khuôn mặt nhỏ nhuộm một rặng mây đỏ, Dận
Chân đang nhìn nàng, đang nhìn nàng đó!!!

Ánh mắt hắn nhìn nàng
mãnh liệt đến thế, chuyên chú đến thế. Phải chăng hắn cũng cảm nhận được cái loại cảm giác ‘định mệnh an bài’ của cõi U Minh?

Như thể
thấy được thứ gì trên mặt Niên Tiểu Điệp khiến người kinh ngạc quá độ,
đôi con ngươi của Dận Chân dường như chấn kinh mà co rụt lại, sắc mặt
lập tức âm u như cõi chết.

Nhẹ buông tay, hãy còn đang trong cơn mê, Niên Tiểu Điệp ngã phịch xuống đất.

Cuối cùng Dận Chân nhìn nàng một cái thật sâu, nhấc chân lên bước đi không quay đầu lại.

“Đi điều tra, đem ba đời tổ tông của nữ nhân kia, tất cả đều phải điều tra ra cho gia.”

Nhìn lồng ngực chủ tử kịch liệt phập phồng một cách rõ ràng, Tô Bồi Thịnh cẩn thận dè dặt khom người nói: “Dạ!”

Tại sao...

Hắn dùng sức nắm chặt ban chỉ trên ngón tay cái, trong mắt lóe ra vẻ hoảng
hốt. Tại sao, bộ dạng nàng ta giống Hoàng ngạch nương như đúc.