Có một vị thầy tu sống bên một dòng sông. Trong suốt 30 năm, ông thực hành phép “Sadhana” để học cách đi lại trên mặt nước. Vốn là đồ đệ của thần Krishna, ông chỉ quen sống bằng sữa bò. Hàng ngày, có một bé gái sống cùng mẹ ở bờ sông bên kia mang sữa đến cho ông.
Một hôm, mẹ cô bé nói với con:
- Trời nhiều mây đen quá con ạ; chắc tối nay sẽ có mưa to và nước sẽ dâng cao. Con hãy nói với thầy rằng ngày mai con sẽ không mang sữa cho ông được nhé.
Cô bé chuyển lời dặn của mẹ đến vị thầy tu. Thế nhưng vị thầy tu bảo cô bé:
- Con đừng lo lắng về trận lụt. Ta sẽ dạy cho con phép thuật đi được trên mặt nước. Con hãy nhắm mắt lại, lặp đi lặp lại từ: “Krishna! Krishna! Krishna!” và con sẽ đi được trên mặt nước.
Đúng như người mẹ tiên đoán, tối hôm đó, trời mưa như trút nước và chẳng mấy chốc nước đã dâng cao. Sáng hôm sau, cô bé vẫn chuẩn bị sữa để mang sang sông cho vị thầy tu. Lo lắng cho sự an toàn của con, người mẹ đã ngăn không cho cô bé đi. Cô bé trấn an mẹ rằng vị thầy tu đã dạy cho cô phép thuật đi trên mặt nước. Niềm tin của cô bé đã truyền sang người mẹ và bà để cho con gái của mình đi. Cô bé đến bên bờ sông, nhắm và nói to ba lần từ “Krishna!”. Và thật kỳ lạ cô bé nhẹ nhàng bước đi trên mặt nước như đang đi trên đường bộ.
Hết sức ngạc nhiên thầy tu bèn nghĩ: “Thật tuyệt! Ta đã chỉ cho cô bé đi được trên mặt nước. Vậy thì nhất định ta cũng sẽ làm được như vậy. Bây giờ đến phiên ta thực hành phép thuật này đây”.
Lòng đầy tự tin, vị thầy tu bước lên mặt nước và... chìm nghỉm.
1Ý nghĩa của câu chuyện này là gì?
[14]Trả lời