Trên thế giới này,
chung quy cũng có một số thứ chúng ta không nhìn thấy được nhưng vẫn âm
thầm tồn tại. Người săn ma có chức trách chính là tiêu diệt những thứ tà vật không tuân thủ quy tắc.
Thế nhưng người săn ma cũng phải ăn cơm, mà Minh Bộ chân chính lại ít, vì lẽ đó Thần giới liền tạo dựng
riêng một tổ chức --Hiệp Hội Săn Ma. Khụ, được rồi, nói theo cách phổ
thông, thì chính là thợ săn tiền thưởng.
Ta tên Phong Phi Phi,
là một pháp sư. Hiện nay đang làm việc tại Hiệp Hội Săn Ma. Pháp sư khi
công kích gần thì một đòn cũng không đỡ nổi, vì lẽ đó ta và toàn bộ các
pháp sư đều nuôi một cục cưng chiến sĩ. Bình thường khi mua được một bộ
thi thể, thi triển phép thuật, lại dùng máu của chính mình làm đường dẫn để cho nó sinh mệnh. Như vậy cục cưng cùng chủ nhân sẽ cùng chung sinh
mệnh, chủ nhân sau khi chết, linh khí biến mất, nó cũng sẽ vong theo.
Người trong ngành gọi chúng nó là Tùy Hành Thi .
Ta đi trên phố
trong đêm tối, ánh đèn đường mờ nhạt đem bóng ta kéo dài tà tà trên mặt
đất, nhìn khuôn mặt đang dại ra cùng với cách cử động cứng nhắc của Tùy
Hành Thi ở phía sau, thở dài thật sâu, ở trong lòng ác độc chửi bới Minh Bộ Lưu Hương bảy bảy bốn mươi chín lần. Đột nhiên, trong bầu trời đêm
âm thanh tay áo lay động theo chiều gió truyền đến , lão tử kinh hãi đến mức mặt mày biến sắc, vừa muốn xoay người lại, một thanh tiêu hồn kiếm
phá không bay đến, Tùy Hành Thi của ta thành hình còn chưa đủ ba ngày cứ như vậy liền tiêu tùng. Lưu Hương thu hồi kiếm, vẻ mặt trêu tức nhìn
ta. Ta thu lại móng vuốt, liều mạng nhịn xuống mong muốn đi lên cào nát
gương mặt xinh đẹp hăng hái của hắn .
“Lưu Hương đại nhân, xin
hỏi Phong Phi Phi trong lúc vô tình có phải đã quật một tổ nhà ngươi hay không?” “Không nghiêm trọng như vậy. Nhưng mà Phong Phi Phi, nuôi một
cái Tùy Hành Thi rất khổ cực đúng không?”
Ta quăn cho hắn một
cái ánh mắt, phí lời! “Vậy ngươi xem như vầy có được hay không, ngươi gả cho ta, sau đó liền để ta nuôi. Ăn của ta ở của ta, không muốn làm việc liền không cần làm việc, muốn ngủ tới khi nào liền ngủ tới khi đấy,
muốn cái gì ta đều mua cho ngươi, thế nào?”
“ Một tháng tiền
lương của Minh Bộ các ngươi rất cao sao?” Mỗ nào đó trong lòng nửa tin
nửa ngờ. “Nuôi ngươi không thành vấn đề a.”
“Vậy ta đồng ý!” Mô
nào đó trong lòng vô cùng phấn khởi. (này! Quân Hoa liều mạng kéo: Ngươi có cần hay không suy nghĩ thêm một chút? ) Sau một thời gian dài ở
cùng, mới phát hiện Lưu Hương cái tên này thực sự là rất thiếu tính nhẫn nại, mỗi lần cùng hắn đến Địa phủ chơi, người chung quanh đều là một bộ kỳ kỳ quái quái vẻ mặt.
Một ngày trước khi kết hôn, hắn mang ta đi ra ngoài mua thật nhiều đồ vật, khụ, được rồi, tuy rằng mọi thứ đều
cho hắn vác , nhưng cũng không cần thiết đi như vậy nhanh chứ? ? ? ? Hắn đi ở phía trước, ta ở phía sau chạy chậm đuổi theo, đột nhiên bị một
đứa nhóc đang trượt pa-tanh va phải , thẳng tắp liền ngã vào trong thang máy! ! ! !
Ta nhắm hai mắt kêu to một tiếng, xong, lần này còn
không trực tiếp suất ra cái cảnh đẹp trăm hoa đua nở? Mở mắt ra phát
hiện thảm kịch vẫn chưa phát sinh, ta tiến vào một cái ôm ấp, Lưu Hương
cong tay gõ gõ đầu của ta: “Đúng là vụng về.”
Người xung quanh
đều nhìn ta, hắn còn mắng ta. Ta oa một tiếng khóc lên, thật không ngờ
cái người suốt ngày bày ra cái vẻ mặt lãnh khốc lại hoảng hốt tay chân,
nhẹ nhàng xoa mặt ta: “Đừng khóc. . . Phi Phi đừng khóc.” “Ô. . . Ngươi
mắng ta. . .”
“Ta sai rồi.” “Ô ô. . . Ta đáng yêu như thế, ngươi lại còn mắng ta! ! ! !”
“. . .” “Ô ô ô oa oa. . . Ngươi tên bại hoại này, sau này ta sẽ không thèm để ý đến ngươi nữa ! ! ! !” Ta vừa lau mắt vừa nhìn lén nhìn hắn, thì
ra hắn sợ nữ nhân khóc.
“Ta nào dám mắng ngươi, ta mắng chính ta đây, suýt chút nữa để cho lão bà đáng yêu của mình ngã sấp xuống . . .” Hắn vừa dỗ ta vừa giúp ta lau mặt. Ta phát hiện tất cả mọi người ở lầu
một đều nhìn ta. Cửa hàng này. . . Sau này ta cũng không thể tiếp tục
tới rồi. . .
Buổi chiều hắn mang ta đi đến một nơi rất kỳ quái. Là một ngọn núi, ở dưới ánh mặt trời gay gắt tích tuyết.
Hắn ôm ta nhẹ thả người bước lên trên tế thiên đài, ta tò mò ở trên đài vòng tới vòng lui. “Lưu Hương, đây là nơi nào?”
Hắn đan ngồi bằng nửa đầu gối trên mặt đất, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Phi
Phi, lại đây thắp nén hương.” Ta giả vờ giả vịt ở trên đất thắp nén
hương, hắn lại cầm nén hương trầm thấp nói gì đó.
Ta đứng ở trong tế đàn, ánh mặt trời hoàng hôn vẫn như trước xán lạn, tuyết phản chiếu
ánh tà dương, ta đột nhiên lại không biết vì sao mà cảm thấy bi thương.
Nước mắt, cứ như vậy không biết tại sao lại lăn xuống, một chuỗi một
chuỗi làm sao cũng lau không hết.
Lưu Hương ôm lấy ta thật chặt, ở bên tai ta trầm thấp nói: “Phi Phi, không khóc. . . Không khóc. . .
Ngươi nhất định phải hạnh phúc.“.
Hoàn