Trong nháy mắt năm
tháng, khinh hát tình ca tình yên diệt (hai) “Ta đồng ý.” Vũ Dương
khoanh tay đứng ở cửa đại điện, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, âm thanh trong suốt như băng. Đằng sau hắn là trời xanh mây trắng bát ngát mênh
mông, làm nổi bật lên mái tóc đen và y phục đỏ, hoa lệ đến quỷ dị.
Ta không đành lòng nhìn, Vũ Dương gầy yếu, Vũ Dương không gì không làm
được, Vũ Dương hào hoa phong nhã tuyệt đẹp. . . Bên ngoài không ngừng
truyền đến tiếng đánh nhau, trên vai là bàn tay định đoạt sinh mạng ta.
Ta nghĩ đến những tháng ngày chúng ta ở bên nhau, đây là lần đầu tiên ta căm hận sự tồn tại của chính mình.
Nếu như thế gian này, không
có cái tạp niệm này, Vũ Dương làm sao có thể gặp nhiều phiền phức như
vậy. Tranh đấu kịch liệt, Vũ Dương dần dần tiến đến tế đàn, ánh sáng màu tím rực rỡ ở trong đôi mắt hắn , mang theo sát khí mãnh liệt khiến
người không dám nhìn thẳng .
Nhưng mà linh lực tiêu hao trong
một thời gian dài, khiến hắn giống như một hình cắt tuyệt đẹp. Ta biết
ta đang khóc, ngay cả nước mắt đều lạnh lẽo thấu xương.
Bên tai
một tiếng vang thật lớn, bóng người màu đỏ lao thẳng tới , Khí Thiên Đế
sắc mặt khẽ biến, trở bàn tay đánh vào trên người ta, ta cho rằng cứ như vậy liền xong, nhưng mà khi ta nhìn kỹ lại ta thấy máu của Vũ Dương ở
trên người ta. Hắn nhếch môi, Lãnh Ngạo mà quật cường.
Xoay
người lại đi ra khỏi cung điện, hắn đặt ta ở tế thiên đài trên núi Không Tịch, liếc mắt nhìn ta một cái , một cái liếc mắt này, khiến ta ở trong thân thể hóa ngọc, lệ rơi đầy mặt. Hắn bước vào hư không,Y phục đỏ phấp phới sượt qua bàn tay đã hóa ngọc của ta , ở dưới ánh nắng của bầu trời quang đãng phiêu dật , hư ảo như mộng.
Nếu như có một cái biên
tập điện ảnh ở đây, có lẽ hắn sẽ không chút do dự mà một đao cắt bỏ một
đoạn tâm tình trống rỗng của ta, một đoạn ruột gan đứt từng khúc nhưng
trong lòng chỉ có thể bất đắc dĩ đợi chờ này. Từ buổi chiều đến nửa đêm, Vũ Dương của ta, cuối cùng cũng trở về.
Hắn đạp không mà đến,
mang theo tươi cười khuynh thiên khuynh đi về phía ta. Thân thể không
thể động đậy, nhưng là nội tâm lại nhảy nhót, Vũ Dương ngươi không có
chuyện gì, thật tốt. Sau này ta sẽ cực kỳ cố gắng tu hành phép thuật, ta sẽ ngoan ngoãn ở bên cạnh ngươi, ngoan ngoãn nghe lời ngươi, ta sẽ
không chọc ngươi tức giận nữa, ta sẽ học làm một thê tử lý tưởng của
ngươi. Hắn phất tay khiến Hàn Băng trên người ta tan ra, tay ngọc bấm
quyết giải trừ thần chú trên người ta . Ta lại chết lặng.
“Xin
lỗi, làm nàng sợ Phi Phi.” Không để ý Ngọc Thạch lạnh lẽo, hắn ôm ta vào trong ngực. Tóc đen như tơ mang theo nhàn nhạt mùi hoa kề sát ở trên
mặt của ta. Ta cứng đờ nhấc tay lên, vén lên vài sợi tóc, lông mày của
hắn vẫn nhợt nhạt như trước, gời khắc này con mắt màu lưu ly ánh lên
bóng nước , cánh môi mỏng mà đỏ, đứng dưới ánh trăng như nước giống như
thần tiên. “Vũ Dương chàng hại ta khóc, mau hát một bài tạ tội với ta.”
Đã rất lâu không có mở miệng, âm thanh của ta khàn khàn câu chữ chầm
chậm.
Hắn ôm ta thật chặt, tinh xảo cằm chống ở trên tóc của ta, âm thanh lạnh như băng mỏng như tuyết, ở bên tai ta trầm thấp ngâm
xướng: “Vầng trăng tuyết, người tình tiều tụy, ta nâng chén, uống cạn
gió tuyết. Là ai khơi dậy cuộc sống kiếp trước, khiêu khích bụi trần thị phi. . .” https://www.youtube.com/watch?v=4iVteeSu3K4
Khi đó ánh trăng rất sáng, bên dưới tế đàn của núi Không Tịch, bỗng dưng
lõm vào mười trượng. Phía dưới có rất nhiều người, lít nha lít nhít
đứng, thế nhưng không có người nói chuyện. Đêm rất yên tĩnh, tối nay
trên núi Không Tịch, tuyết không có rơi.
Tiếng ca của hắn dần
dần ngừng lại, ta lấy lại tinh thần nhẹ nhàng đánh lên ngực hắn, cười
mắng ngươi tưởng ngươi là Châu Kiệt Luân à! Hắn cũng nở nụ cười, nét mặt tươi cười như hoa, ánh trăng đầy trời cũng trở lên ảm đạm. Sau khi cười xong hắn nắm lấy tay của ta, đặt ở trên mặt hắn, xúc cảm trên tay khiến tim ta đập loạn.
Chúng ta đều trầm mặc , lẳng lặng mà nhìn bóng đêm trên nui Không Tịch, mặc cho thời gian trôi qua. Khi ánh trăng dần
chìm, xung quanh biến thành một mảnh tối tăm. Tay của hắn đang nắm lấy
tay ta đột nhiên xiết chặt, ta ở bên môi hắn nhẹ nhàng mổ một cái, Vũ
Dương ta không sợ, thời khắc hắc ám chỉ là khởi đầu của bình minh. Phía
đông nổi lên ánh sáng bạc, không trung tỏa sáng.
Ánh mắt trong suốt như nước của hắn lẳng lặng mà nhìn ta. Ký ức như một quyển lịch, từng tờ từng tờ chạy qua.
Ta rốt cuộc nhớ lại, 600 năm bên nhau ở Hồng Hoang cốc, lúc hắn mới phục
sinh tinh khiết như giọt nước mắt, cười đến yên tĩnh mà đẹp đẽ. Trong
bữa tiệc ở hiệp hội Săn ma hắn thâm tình đàn hát. . . Ta kinh hoảng kéo
cánh tay đang vỗ về mái tóc ta của hắn, Vũ Dương chàng đang làm cái gì? !
Bóng nước trong ánh mắt của hắn càng nặng, lẩm bẩm: “Xin lỗi
Phi Phi, những chuyện mà Vũ Dương đáp ứng nàng, cái gì cũng đều không có làm được.” Hắn đang phong ấn trí nhớ của ta, ta liều mạng giãy dụa,
tránh không thoát khỏi cổ tay mềm mại trắng ngần của hắn.
“Phi
Phi, nàng trở về là tốt rồi, không được tiếp tục chạy loạn , nàng có
biết hay không nàng doạ chết ta rồi. . .” “Gả cho ta!”
“Phong
Phi Phi, “ hắn chống chiếc cằm tinh xảo trên khủy tay, một tay khác hơi
cong năm ngón gõ trên mặt bàn, tóc đen dài như mực mềm mạu buông xuống
che đậy dung mạo, phong hoa tuyệt đại. Ta vội vội vã vã gật đầu: “Tiểu
nhân......đây.....đây ạ.”
“Còn dám chạy trốn, ta sẽ kêu người
chặt đi tứ chi của nàng “ hắn mỉm cười thưởng thức bình hoa trên bàn:
”Sau đó bỏ vào trong bình bọc lại, làm thành một con lật đật, để xem
nàng chốn bằng cách nào.” Đừng sợ Phi Phi, khi tâm tình dao động lớn mắt của ta sẽ biến thành màu tím, Vũ Dương sẽ không thương tổn nàng, sẽ
không.
“Mài mực.” “Hả?”
Hắn cười ảm đạm dưới ánh tà
dương đầy trời, bàn tay thon dài đặt trên mặt bàn, nói ra những lời làm
đảo ngược trời đất: “Thay nàng giữ nó lại.” Từng chút từng chút yêu say
đắm, là vào lúc nào hội tụ thành biển?
Ta ở trong lồng ngực của
hắn giãy dụa, tại sao, tại sao a Vũ Dương. “Nếu như chúng ta nhất định
phải tách ra, nàng nhất định phải đi trước, bởi vì người ở lại, đều sẽ
cực kỳ cực kỳ cô đơn.” Hắn đưa tay không ngừng chạm vào mặt của ta, ta
lôi kéo hắn, có một giọt nước mắt lạnh lẽo, trong suốt rơi ở trên tay
ta.
Trong đầu cực kỳ hỗn loạn. Đoạn kết của câu chuyện, nam
chính của ta nói nói: “Nếu như chúng ta nhất định phải tách ra, nàng
nhất định phải đi trước, bởi vì người ở lại, đều là cực kỳ cực kỳ cô
đơn.” Khi đó, mặt trời màu đỏ bước ra khỏi tầng mây,cúc tím đầy trời,
những ngọn cỏ đọng những giọt sương đêm ở trong tuyết ngoan cường nhô
đầu ra. Bóng người của hắn càng ngày càng nhạt, trong cơn mông lung ta
duỗi tay tới. . . Chạm được một mảnh hư vô.