"Con không có ý đó!" Tần Lạc cười nói: "Sư phụ, con đã dùng chính bản thân mình thể nghiệm nó rồi. Cái <Đạo Gia Thập Nhị Đoạn cẩm> này chi có lợi cho cơ thể chứ không hề có hại! Hơn nữa ông của con cũng đã chứng minh cho điều đó_Còn có cả viện trưởng của bệnh viện trực thuộc Lâm Thanh Nguyên nữa, ông ấy cũng tu luyện qua rồi, tuy là vẫn chưa được một năm. Sư phụ có thể cho người đi thăm dò xem tình hình của hai người đó!"
"Ta tin con!" Long Vương nói: "Ta cũng tin sư phụ con! Huyền Cơ Tử là một đạo gia kỳ tài, ta đã ngưỡng mộ danh tiếng của ông ấy từ lâu. cũng vô cùng khâm phục phong thái làm người của ông ấy! Nhưng chưa có cơ hội gặp mặt mà thôi! Ta nghĩ ông ấỵ đã tặng cho đệ tử của mình <Đạo Gia Thập Nhị Đoạn cẩm> thì ta nghĩ nó là một món quà rất quý hiếm!"
"Sư phụ nói vậy là đồng ý rồi phải không?"" Tần Lạc vui vẻ nói.
"ừm, ta đồng ý rồi! Long Vương gật đầu nói! Ta sẽ đem nó cho mấy đứa trong doanh đội dự bị thử trước xem xem bọn chúng có những tiến bộ như thế nào! Nếu như kết quả khả quan, ta sẽ đưa nó vào trong các doanh trại quân đội khác để thử nghiệm tiếp! Hơn nữa ta thấy bản thân ta cũng cần tới cái <Đạo Gia Thập Nhị Đoạn cẩm> này!"
Doanh đội dự bị là một tiểu đội dự bị cho các tiểu đội tinh anh trong quân đội. có những người là những học viên xuất sắc nhất trong các trường quân đội gửi tới đây, có những người thì là do các thành viên trong Long Tức giới thiệu tới. Bọn họ đều có những đặc điểm và sở trường của riêng mình, sau khi tập huấn xong bọn họ sẽ có một buổi sát hạch xem họ được vào trong Long Tức làm việc hay không, hay sang đặc khu khác.
"Sư phụ cũng muốn tu luyện sao?" Tần Lạc kinh ngạc nói.
"ừm!" Long Vương gật gù đáp: "Không đích thân thử nghiệm, sao có thể biết được nó tốt xấu ra sao? Đây là việc trọng đại. sao ta có thể lơ là được!"
Long Vương nói xong vỗ vỗ vào chân minh nói: "Hơn nữa, sức khỏe của ta cũng đã đỡ được bảy tám phần rồi, còn hai phần cuối nữa mãi mà vẫn không đột phá được! Ta muốn thử luyện xem sao. có khi nó lại giúp ta khôi phục được thì sao! Nếu ta vẫn mãi không đứng dậy được, thì ta sẽ già chết trong đau khổ mất!"
Nghe Long Vương oán trách như vậy. Tần Lạc cũng vô cùng đau khổ: "Sư phụ! Để con giúp sư phụ thử châm cứu xem sao. có khi lại được thì sao!"
Long Vương nghe xong liền khoát khoát tay nói: "Không cần đâu đừng lãng phí thời gian nữa! Con đi xem Quán Sư thế nào đi. xem nó hồi phục ra sao rồi!"
"Dạ. vâng!" Tần Lạc gật gật đẩu. đang định bỏ đi thì bất giác quay lại nhìn Long Vương nói: "Sư phụ. người cũng không nên sốt ruột quá! Nếu chân không khỏi được thì sư phụ cứ ngồi nghỉ ngơi tĩnh dưỡng cũng được! Sư phụ phục vụ đất nước quá nhiều rồi, bâv giờ sư phụ cũng nên tĩnh dưỡng rồi! Hơn nữa. sư phụ vẫn còn bọn con nữa. đất nước không nuôi dưỡng sư phụ, thì bọn con sẽ làm chuyện đó! Bọn con sẽ không bao giờ bỏ mặc sư phụ đâu_"
"Vớ vẩn!" Long Vương trợn ngược mắt lên quát: "Ta bị liệt nẳm trên xe lăn này sung sướng lắm sao hả? Ta thà chết trong tay của kẻ địch còn hơn phải sống những năm tháng đau khổ như thế này_Con về sau đừng nói với ta những lời như thế nữa!"
"Con cũng chỉ nói vậy thôi, xin sư phụ đừng giận!" Tần Lạc cười nói: "Con chỉ muốn thể hiện lòng hiếu thảo với sư phụ mà thôi_Sư phụ cứ nghi đi, con bâv giờ đi xem Quân Sư ra sao!"
Tần Lạc vẫn cố nói thêm mấy câu. sau đó liền bỏ chạy luôn ra ngoài. Tính khí nóng như lửa của Long Vương không vì bị thương mà có phần thuyên giảm, ông tuy cũng có lúc ăn nói sảng khoái, nhân từ, nhưng khi nổi giận thì lại hung dữ như một con sư tử vậy.
Khi nãy Long Vương đập tay vào chiếc xe lăn mà Tần Lạc chỉ sợ ông ta chụp lấy hắn đập cho một trận lên bờ xuống ruộng. Chả trách mấy người trong Long Tức khi thấy Long Vương thì chẳng khác nào chuột trông thấy mèo. chẳng dám ho he gì cả.
"Thằng ranh con!" Long Vương nhìn theo bóng hình Tần Lạc chạy vù ra bén ngoài chửi với theo: "Giết người là thiên chức của ta, giống như cái nghề bác sỹ của mày đấy! Nếu như không để cho mày đi chữa trị cho người khác, thì mày có chịu nổi không hả?"
Nhưng lúc này do Tần Lạc đã ba chân bổn cẳng chạy mất hút rồi, nên hắn không nghe thấy câu nói này của Long Vương.
Tần Lạc lẩn nhanh như một con trạch, hắn quá quen thuộc đường trong này. nơi đây cũng chả có ai canh giữ, nên không có ai ngăn hắn lại cả.
Tần Lạc chạy vù ra bên ngoài đại sảnh rộng lớn, nơi đây không có một ai cả.
Hắn liền đi vào trong phòng của Quân Sư. trông thấy một người con gái đang ngồi trên chiếc ghế trúc cạnh cửa sổ đọc sách.
Nàng mặc một chiếc áo ngủ màu đen kiểu cổ điển, tóc đen dài buông xòa xuống vai. che hết một bên mặt cùng với nửa ngực nàng.
Ánh nắng ấm áp xuyên qua khe kính như những giọt thủy ngân in vào trong phòng rọi lên trên người nàng. Tất cả ngũ quan trên gương mặt của nàng đều được rọi sáng thanh tú. điềm đạm như một nàng tiên cá trong bộ phim vậy.
Chỉ có đôi mắt nàng hơi khép lại, đầu nàng gật xuống như đang ngủ gật. Hiển nhiên, nàng không phải là một học sinh chuyên tâm học bài.
Nếu nàng giống như các cô gái khác, Tần Lạc lúc này hoàn toàn có thể nhẹ nhàng tiến tới gần. rồi vỗ nhẹ lên bộ ngực căng tròn của nàng một cái, sau đó chờ nàng giật mình tỉnh dậy hắn sẽ cười híp mắt lại bông đùa nói: "Không làm em giật mình chứ?"
Nhưng người con gái này là một quái vật của Long Tức, nên Tần Lạc từ bỏ luôn cái suy nghĩ này.
Tần Lạc đang định quay người bỏ đi thì có tiếng gọi giật lại.
"Anh đã tới đây rồi sao lại muốn bỏ đi luôn thế?" Quân Sư đột nhiên mở mắt ra nhìn Tần Lạc nói.
"Tại tôi trông thấy chị đang ngủ nên không muốn đến làm phiền chị!" Tần Lạc cười nói: "Chị đã khá lên chưa?"
"Đỡ hơn nhiều lắm rồi!" Quân Sư nói: "Có thể nói là đã hoàn toàn bình phục rồi!"
"Vậy thì tốt! Như vậy có nghĩa là bột kem Kim Dũng của tôi vẫn có tác dụng!" Tần Lạc nhân tiện làm quảng cáo thêm cho mình.
"Đúng vậy!" Quân Sư nói: "Tiếc là anh cung cấp cho quân đội không phải hàng xịn mà là là hàng thải!"
Tần Lạc nghe vậy vội nói: "Sao lại là hàng thải được? Tôi đưa cho chị dùng loại kem này cũng giống với chúng hết mà, chỉ là số lượng kén quá ít. chính vì vậy mà phải dùng các loại vật phẩm khác để thay thế thôi!"
Quân Sư nghe vậy bật cười nói: "Tôi chỉ đùa thôi mà, anh làm gì mà nóng thế?"
Tần Lạc nhìn vào hàm răng trắng đều của Quân Sư bất giác cảm thấy nàng xinh đẹp lạ thường.
Tần Lạc nghĩ mãi mà vẫn không thể tướng tượng nổi cô gái dễ thương này lại có biệt hiệu "Hoàng Hậu" oai phong, nếu cô ấy gạt bỏ hết những thứ ngụy trang thường này, thì có lẽ Quân Sư cùng là một người con gái bình thường như bao người con gái khác.
Phụ nữ đầu tiên phải là phụ nữ trước đã. rồi mới thành những người phụ nữ mạnh mẽ được. Nhưng khi họ cởi quần áo ra. thì họ cũng chỉ giống như các cô gái bình thường khác mà thôi.
"Tôi không thích nợ ai cái gì cả! Nói đi. anh muốn tôi phải trả ơn anh thế nào?" Quân Sư gấp sách lại đứng dậy nói.
Tần Lạc lúc nàv mới để ý thấv quyển sách trong tay Quân Sư có tên Chả trách mà mỗi khi nàng xuất hiện đều làm cho người ta có cảm giác rất khác nhau. Cải trang thành quỷ thì giống quỷ, cải trang thành người thì giống người. Thì ra khả năng hóa trang, cùng với sắc thái tình cảm trên mặt nàng, nàng đều nghiên cứu sâu sắc về nó cả rồi.
Chỉ là bên tay trái của nàng thiếu một ngón tay_Dường như ngón tay đó của nàng bị một vật gì đó vô cùng sắc nhọn cắt đứt.
Nhìn ngón tay bị mất của nàng mà Tần Lạc bỗng nhiên cảm thấy đau đớn, chua xót, cứ như ngón tay hắn bị cắt lìa ra vậy.
"Chị không nợ tôi cái gì cả!" Tần Lạc nhẹ nhàng nói: "Hơn nữa, ngàv trước chị cũng cứu mạng tôi mà. coi như hòa nhẻ!"
Quân Sư cũng rất nhạy cảm. nàng trông thấy Tần Lạc đã để ý tới ngón tay bị cụt của mình trên bàn tay mình.
Nàng thấy vậy liền giơ tay lên nhoẻn miệng cười nói: "Người con gái có bốn ngón tay xấu lắm phải không?"
"Không hề!" Tần Lạc thầm thất kinh trong bụng nói: "Chị không nói thì tôi cũng không biết đâu đấy!"
"Thật sao? Nếu như nó là nhân vật chính hãm hại đồng đội của mình thì sao?" Gương mặt nàng bỗng chốc trở nên vô cùng đáng sợ.
Tần Lạc biết nàng đang tự trách bản thân mình, nàng trở nén đáng sợ như vậy cũng chính là mặc cảm tội lỗi của bản thân nàng.
"Chị ấy căm hận bản thân mình!" Một ý nghĩ hoang đường bổng lóe lên trong đầu óc của Tần Lạc.
Tần Lạc biết rằng hắn không thể nói dối nữa rồi, vì nói dối với phụ nữ chẳng khác gì coi thường họ cả.
Hơn nữa. Tần Lạc cũng thật lòng muốn giúp đỡ Quân Sư. thật lòng muốn giúp đỡ người con gái gánh vác trách nhiệm cao cả này, ví dụ như Ly. Quân Sư, hoặc là những người khác nữa.
Bọn họ đã hy sinh rất nhiều rồi, bọn họ đáng được hưởng hạnh phúc, cho dù sự nghiệp của họ ra sao, nhưng hạnh phúc cuối cùng cũng sẽ tới với họ, đem lại cho họ sự bình yên và an lành.
"Từ ngày đầu tiên chị vào trong Long Tức, thì sẽ có người nói cho chị biết nếu chị không giết người thì sẽ bị người khác giết hại! Không hề có sự lựa chọn thứ ba" Tân Lạc chầm chậm tiến tới chỗ Quân Sư nhẹ nhàng nói: "Chị biết điều đó và đồng đội của chị cũng biết! Nếu bọn họ đã có sự lựa chọn của mình rồi thì bọn họ không còn đường lui nữa, đó chính là chuẩn bị đón nhận các tình huống xấu nhất có thể xảy ra! Do vậy điều đó chẳng có liên quan gì đến chị cả, chị đã cố hết sức mình là được rồi!"
"Anh không biết gì cả đâu!" Quán Sụ cười nhạt nói: "Anh tưởng là lấy mấy câu nói vớ vẩn trong sách tâm lý học là có thể giải quyết vấn đề của tôi được hay sao? Lẽ nào Ly chưa nói cho anh biết tôi là một chuyên gia tâm lý. đã từng lấy được bằng chuyên gia thôi miên cấp quốc tế hay sao?"
Tần Lạc nghe vậy thầm xấu hổ trong lòng, nhưng hắn vẫn mặt dầy nói: "Đây không phải là các tri thức tôi lấy trong tâm lý học! Đây là tấm lòng chân thành của tôi dành cho chị! Chị và đồng đội của mình chiến đấu không phải vì lợi ích của riêng mình, mà là vì đất nước, vì đồng bào_Chị còn sổng, còn đồng đội chị đã ngã xuống nhưng đây không phải là lỗi của chị. Nếu như có thể lựa chọn, chị cũng không muốn có kết quả này đúng không?"
"Nếu như có thể lựa chọn?" Nét mặt của Quán Sư vô cùng đau khổ nói: "Nếu như có thể lựa chọn, tôi sẽ không hút điếu thuốc vào thời điểm đó!"
"Hút thuốc?"
"Đúng vậy! Chỉ vì hút thuốc. Ngón tay này đã bị chính tay tôi cắt đi!" Quân Sư đau khổ nói: "Lúc đầu tôi định cắt hết tất cà các ngón tay trên đó. nhưng tôi sợ tôi không còn cầm được súng nữa, do vậy mà chỉ cắt đi một ngón!"
"Tại sao chị lại phải cắt ngón tay mình đi?" Tần Lạc không thể tướng tượng nổi, hắn cứ tưởng ngón tay này là do quân địch cắt đi.
"Tôi đã nói rồi, tôi là người đã hại chết đồng đội của mình!" Quân Sư nói: "Nếu như tôi không hút thuốc, thì không bị bọn chúng phát hiện, tôi khi đó hoàn toàn có thể rời khỏi đó một cách an toàn! Nhưng chỉ vì điếu thuôc mà mọi chuyện hỏng bét! Tôi sống, còn anh ấy thì vì cứu tôi mà chết!"
"Anh ấy là ai?" Tần Lạc hiếu kỳ hỏi.