Văn Nhân Mục Nguyệt nói ra câu này như là gà mẹ đang che chở gà con vậy, vì vậy mà Tần Lạc nghe mà cảm thấy ấm áp lạ thường.
Trong lòng hắn cũng có chút gì đó mong đợi. nếu như Văn Nhân Mục Nguyệt mang thai hoặc là nàng dẫn một lũ nhóc kéo đi chơi công viên, thì đó chắc chắn sẽ là một bức tranh vô cùng đẹp.
"Em và bọn họ có hợp tác làm ăn gì với nhau không?" Tần Lạc hỏi.
"Có!" Văn Nhân Mục Nguyệt đáp: "Mấy công ty con của bọn em dùng đồ điện tử cùng các thiết bị đều là đồ của bọn họ cả! Trung Quốc đối với mấv thứ này vẫn còn rất nhiều thiếu kém. chất lượng cũng không ổn định!"
"Vậy em có mâu thuẫn với bọn họ thì có sao không? Bọn họ không cung cấp hàng cho em thì làm thế nào?" Tần Lạc lo lắng hòi.
"Không có chuyện đó đâu!" Văn Nhân Mục Nguyệt biết Tần Lạc chẳng hiểu gì về làm ăn thương trường cả, nên nàng hết sức nhẫn nại giải thích: "Bọn họ là người cung cấp hàng, còn chúng ta là người sử dụng! Nếu như bọn họ từ chối cung cấp sản phẩm cho bọn em. vậy thì bọn họ phải chịu tổn thất chứ không phải bọn em_Chúng ta cũng có tổn thất nhưng thực ra chỉ cần bỏ nhiểu tiển hơn một chút là chúng ta có thể mua đồ của người Mỹ. Em có thể mua hàng bọn họ để họ kiếm tiền, mà cũng có thể cho người Mỹ kiếm tiền của em. Bọn họ chắc chắn sẽ không muốn trông thấy kết quả này đâu, nếu như em không đoán nhầm thì ngày mai công ty sẽ có người đến chơi."
"Như vậy có nghĩa là_Em có mâu thuẫn với họ thì em lại là người có lợi, có phải vậy không?" Tần Lạc kinh ngạc hỏi. Xem ra mình phải xem thêm mấy quyển sách dạy cách làm ăn mới được. So với những người phụ nữ tài giòi như Lệ Khuynh Thành hay Văn Nhân Mục Nguyệt thì mình đúng là thằng ngốc trong lĩnh vực này.
"Lẽ nào anh còn muốn em phải cảm ơn anh sao?" Văn Nhân Mục Nguyệt nhìn Tần Lạc nói.
"Cái này thì không cần đâu!" Tần Lạc cười hề hể nói. Hắn không ngờ Văn Nhân Mục Nguyệt lại cũng biết nói kiểu bông đùa như vậy: "Có thể giúp được em. anh rất lấy làm vinh hạnh!"
" sắp bắt đầu quay rồi!" Văn Nhân Mục Nguyệt đột nhiên đổi chủ đề câu chuyện nói: "Anh có ý kiến gì về sự lựa chọn nam nữ diễn viên chính không?"
Thực ra bộ phim nàv cũng đã được chuẩn bị mấy tháng nay, từ khi ký kết với Tần Lạc xong, công ty điện ảnh liên coi việc này là công việc quan trọng nhất của bọn họ. cho dù bọn họ biết rằng bộ phim này không kiếm ra tiền, nhưng trong mỗi người bọn họ đều nghe nói rằng có một người phụ nữ rất có tiền sẵn sàng bỏ ra cả núi tiền để ủng hộ bộ phim này. vì bộ phim này nói về người tình của người phụ nữ giàu có kia. Thậm chí người này còn bê nguyên mô hình của người tình của mình lên màn ảnh bạc để lấy lòng anh ta_Bắt kể lời đồn này có thật hay không, nhưng mọi người trong công ty điện ảnh cũng như đoàn làm phim đều tin đó là thật, vì vậy mà chẳng ai dám coi thường, ai nấy cũng hết lòng cho bộ phim này.
Dưới tầm ảnh hưởng về tài lực của tập đoàn Văn Nhân, cộng thêm việc Văn Nhân Mục Nguyệt đích thân giám sát việc này, do vậy tổc độ làm việc được đẩy lên rất cao. Đạo diễn là Phùng Tiểu Cương, người đã quay mấy bộ phim nổi tiếng như <Đường Sơn đại địa chấn>, V... .V.....Kịch bản cũng đã tìm người viết sẵn, mọi việc cũng đã sẵn sàng xong hết rồi, chỉ còn mỗi nam nữ diễn viên chính là vẫn còn chưa lựa chọn được.
Nam nữ diễn viên chính mà đoàn làm phim gửi lên đều bị từ chối, hầu hết không có ai đạt yêu cầu cả. Đó đều là những gương mặt sáng giá nhất trong làng giải trí Trung Quôc, nhưng đêu không được, lẽ nào cần những diễn viên mới nổi hay sao?
Bên trên không đồng ý nên bến dưới cũng không dám quyết định. Thế là mọi người cứ chời đợi mãi đến bây giờ. Cuối cùng Phùng Tiểu Cương nói nếu mà cứ chờ đợi thế này ông sẽ đi quay bộ phim khác.
Một đạo diễn tốt cũng giống như một vị bác sĩ giỏi, đểu là cung không ứng cầu.
Người phụ trách công ty điện ảnh cũng không còn cách nào khác nên phải tìm tới Mã Duyệt. Nhưng Mã Duyệt nói nàng không thể quyết định được, nhưng nàng cũng kịp thời phản ánh cho Văn Nhân Mục Nguyệt, do vậy mà bây giờ Văn Nhân Mục Nguyệt mới lên tiếng hỏi Tần Lạc.
"Anh cũng đang đau đầu về chuyện này đây!" Tần Lạc nói: "Lần trước anh nói ai cũng không diễn nổi anh, anh lại không thể đảm nhận vai diễn, hơn nữa anh cũng không biết diễn_"
"Hay là để em diễn anh rể được không?" Văn Nhân Chiếu xúc động nói: "Em hay ngồi nói chuyện với anh rể, hơn nữa em cũng biết anh rể thích cái gì và không thích cái gì, em có thể bắt chước các động tác của anh ấy nữa!"
"Không được!" Tần Lạc từ chổi thẳng thừng luôn. Hắn tưởng tượng ra lúc hắn xem bộ phim này là một "Tần Lạc" có bộ mặt non choẹt, xinh gái thì bất giác cảm thấy toàn thân nổi da gà.
"Tại sao không được?" Văn Nhân Chiếu thắc mắc nói. Cậu ta cứ tưởng chỉ có mỗi bà chị của cậu là coi thường cậu. Nhưng bâv giờ cậu ta không ngờ đến cả anh rể mà cậu ta kinh trọng nhất cũng coi thường cậu ta nữa.
"Bởi vì_cậu đẹp trai quá!" Tần Lạc nói: "Cái này không phù họp với nhân vật cho lắm!"
"Nhưng các nhân vật chính trong phim đều là những người đẹp trai mà!" Văn Nhân Chiếu vẫn chưa chịu thôi nói. Cậu ta đột nhiên phát hiện ra mục tiêu cùng với lý tưởng cuộc sống của mình, có lẽ cậu nghĩ mình sẽ trở thành một nam diễn viên nổi tiếng nhất.
"Không được!" Tần Lạc lại từ chối thêm một lần nữa. Hắn thà không quay bộ phim nàv còn hơn để Văn Nhân Chiểu diễn hắn: "Khí chất của hai người chúng ta không giống nhau!
Cậu thuộc vào kiểu đẹp trai tuấn tú. còn anh thì thuộc kiểu_đàn ông phong trần! Nhân vật nam lý tường của anh là người có cơ bắp, lực lưỡng!"
Tần lạc nói xong liền bóp bóp vào tay của Văn Nhân Chiếu giễu cợt nói: "Cậu làm gì có cơ bắp gì đâu!"
"Cái này em có thể tập được!" Vãn Nhãn Chiểu hạ quyết tâm.
"Văn Nhân Chiếu! Em không hợp đâu!" Văn Nhân Mục Nguyệt cuối cùng đành lên tiếng giải vây cho Tần Lạc.
"ờ........!" Văn Nhân Chiếu không dám cãi lại lời bà chị. nhưng trong bụng vẫn không chịu thua, cúi đầu xuống không biết là đang nghĩ gì nữa.
"Anh đã có người lựa chọn chưa vậy?" Văn Nhân Mục Nguỵệt nói: "Bộ truyện và phim sẽ xuất bản ra cùng một lúc và sẽ thu hút sự chú ý của rất nhiều người! Truyện thì có thể lăng xê phim, phim thì có thể làm cho truyện bán chạy hơn! Đâv là một kinh doanh có lợi đôi đường, có thể làm anh trở lên nổi tiếng hết cỡ!"
"Thế này vậy, những vấn đề này nên để cho các chuyên gia về chuyện nàv họ lo!" Tần Lạc nói: "Chọn diễn viên thế nào thì nên để đạo diễn cùng với biên tập họ lựa chọn! Bọn họ sẽ dựa trên kịch bản mà chọn nhân vật thôi! Còn những người không chuyên như chúng ta tốt nhất không nên nhúng tay vào làm gì, chúng ta chỉ yêu cầu một điều duy nhất đó là phải tôn trọng sự thật, không được nghệ thuật hóa cuộc sống một cách thái quá! Anh không phải là một nhân vật cao lớn tài giỏi gì. mà ngược lại anh là một người hết sức bình thường và có rất nhiều nhược điểm nữa là đằng khác!"
"Không cần phải nhấn mạnh câu sau của anh làm gì!" Vãn Nhân Mục Nguyệt nói: "Cái đó thì mọi người ai cũng biết cả!"
Tần Lạc phát hiện Văn Nhân Mục Nguyệt tối ngày hôm nay nói chuyện rất hài hước, khiến cho người ta cảm thấy thần kỳ như việc mặt trời mọc ra từ đằng tây vậv.
"Có cần chọn nhân vật xong rồi đưa đến cho anh xem mặt không?"
"Ok." Tần Lạc gật đầu nói: ""Nhưng anh không chắc chắn được thời gian của anh. vì anh còn phải đi Thụy Điển một chuyến!"
"Đi Thụy Điển?"
"Đúng vậy, anh vừa nhận được lời mời của Hoàng Gia Thụy Điển sang đó trao đổi kinh nghiệm với các vị giáo sư trường đại học Y bên đó!"
"Trao đổi kinh nghiệm? Giống như lần anh đi Hàn Quốc đó hả?" Văn Nhân Mục Nguyệt bất giác nhướng mày lên nói. Nàng biết mỗi lẩn Tần Lạc nói đi trao đổi kinh nghiệm đều vô cùng nguy hiểm. Hắn chỉ là đi truyền bá trung y, nhưng lại bị nhòm ngó rình rập cứ như đi buôn thuốc phiện vậy.
"ồ, không không! Lần nàv không giống!" Tần Lạc vội giải thích: "Lần trao đổi trau dồi kinh nghiệm nàv sẽ diễn ra dưới không khí vô cùng hữu nghị và hòa bình. Hơn nữa. anh và Hoàng Tử Thụy Điển Philip cũng là bạn tốt của nhau, anh ấy sẽ chăm lo cho anh mà!"
"Vậy thì tốt!" Văn Nhân Mục Nguyệt cuối cùng cũng yên tâm đôi chút nói.
Tần Lạc trông thấy rõ được gương mặt nàng dãn ra yên tâm như thế nào. nên hắn liền cười hỏi: "Em lo lắng cho anh hả?"
"Em chỉ lo là phim và truyện đểu xuất bản xong hết rồi. nhưng người cẩn lăng xê là anh thì lại không còn nữa!" Văn Nhân Mục Nguyệt trả lời không thương tiếc.
Long Vương xem xong cuốn khẩu quyết của <Đạo Gia Thập Nhị Đoạn cẩm> mà Tần Lạc đưa cho liền nói: "Con đi một đường cho ta xem!"
"Vâng!" Tần Lạc nói xong liền biểu diễn luôn một bài tu luyện tinh túy nhất trong <Đạo Gia Thập Nhị Đoạn cẩm> ngay trong vườn.
Hắn nhắm mắt tĩnh tâm một lúc lâu. sau đó liền từ từ ngồi xuống.
Tần Lạc xếp chân ngồi trên nền đất. hai mắt nhắm lại, lưỡi trong miệng hắn cong lên chạm vào vòm miệng trên, hắn loại trừ hết tạp niệm ớ trong đầu, điều tức mười phút. Hắn ngồi thẳng lưng, các ngón nay nắm chặt lại vào nhau.
Đây không phải là cuộc biểu diễn luyện võ múa may vớ vẩn. mà Tần Lạc muốn biểu diễn cho Long Vương biết tác dụng tuyệt vời của phương pháp tu luyện này. Chính vì vậy mà trông Tần Lạc vô cùng nhập tâm, mỗi một bước đi đều thể hiện một cách cẩn thận, không hề có chút sai sót nào cả.
Sau khi hắn biểu diễn xong thì hai tiếng đồng hồ cũng đã trôi qua.
Hắn cứ luyện như thế. còn Long Vương ngồi xem. trong vườn không có bất kỳ động tĩnh nào. vô cùng yên lặng.
"Sư phụ! Con đã biểu diễn xong rồi!" Tần Lạc đứng lên hai mắt sáng như sao nhìn Long Vương nói.
Long Vương thấy thần sắc của Tần Lạc sáng lạng lạ thường, trong bụng thẩm nghĩ <Đạo Gia Thập Nhị Đoạn cẩm> đúng là một tâm pháp tu luyện hiếm có. Tần Lạc mới biểu diễn có một chút thôi mà diện mạo tinh thần cùng với trạng thái cơ thể của hắn tăng lên trông thấy. Quan trọng hơn nữa, nểu tu luyện cái này cũng ngang với việc người ta nằm ngủ tám tiếng đồng hồ. điều này là vô cùng quý báu đối với những người quý thòi gian như sinh mệnh của đám quân nhân bọn họ.
"Con nói là nó đã cứu mạng ông của con sao?" Long Vương trầm tư hỏi.
"Đúng vậy!" Tần Lạc nói: "Ngày trước thì con không chắc lắm, sau đó con và ông cũng đã nói chuyện với nhau về cái này. cái luồng khí lưu thông trong cơ thể của ông. cứu mạng ông đó chính là dòng khí của đạo gia!"
Tần Lạc không thể đem chuyện ông hắn bị bắt cóc và tra tấn ra sao nói cho Lệ Vĩnh Cương biết, vì hắn sợ chuyện này quá lớn sẽ làm ảnh hường tới Lệ Vĩnh Cương, do đó sẽ làm cho Lệ Vĩnh Cương không dám phát triển và mở rộng <Đạo Gia Thập Nhị Đoạn cẩm>. Nhưng, Long Vương là một nhân vật tầm cỡ, ông có chuyện gì mà chưa gặp? Ông biết khí nội công là có tồn tại ở trên đời này. do vậy mà Tần Lạc mới đem sự thật ra nói cho ông biết.
Thấỵ Long Vương trầm tư không nói gì, Tần Lạc liền sốt ruột nói: "Sư phụ cảm thấy thế nào? Có thể tìm một tiểu đội tới để thử nghiệm công hiệu của <Đạo Gia Thập Nhị Đoạn Cẩm không>?"
"Thí nghiệm? Con nghĩ tiểu đội đặc chủng của ta là chuột bạch hả?" Long Vương mim cười mắng Tần Lạc một câu.