Tần Lạc không biết hút thuốc, nhưng không hiểu hôm nav vì sao mà hắn lại thấv trong lòng có gì như bị đè nén, bức bách khó chịu, nên hắn cũng muốn giải sầu bằng cách hút thuốc, dẫn những thứ buồn bực, ngột ngạt ở trong người ra ngoài thông qua làn khói thuốc.
Nhưng khi hắn mới chỉ hít vào một hơi thôi là đã bị đám khói mù mịt kia làm cho nghẹt thở ho khan, hốc mắt đẫm lệ, hai mắt cay xè như sắp rơi xuống đến nơi.
Bạch Phá Cục nhìn thấy Tần Lạc như vậy thì cười lớn, nói:"Thuốc này nặng, không phải người nào có độ tuổi hút thuốc là mười năm trở lên thì không thể chịu được cái vị này đâu. Người vừa mới học hút thì phải hút từ từ từng hơi nhỏ một thôi, sau đó ngậm trong miệng một lát."
"Đúng là nặng thật." Tần Lạc nói. Hắn làm theo như lời của Bạch Phá Cục nói hít nhẹ từng hơi nhỏ sau đó ngậm trong miệng một lát, lúc này mới cảm thấy thích ứng hơn một chút, cũng cảm nhận rõ hơn cái vị thơm, ngọt của loại thuốc này."
"Không tồi chút nào." Bạch Phá Cục nói."Anh học nhanh thật đó, tư thế hút thuốc cũng đẹp đấy. Ngãy trước tôi cũng là cho rằng khi người đàn ông hút thuốc thì nhìn rất phong độ, khí thế, vì vậy nên bị nhiễm liền ngay sau đó, về sau thì thành một thói quen không thể bỏ được."
"Khi còn nhỏ cơ thể của tôi có phần đặc biệt, nên không thể tiếp xúc với những thứ như thuốc, rượu như thế này." Tần Lạc nói."Hơn nữa ông nội tôi còn là một người rất chú trọng đến việc dưỡng sinh, nên cũng không cho phép tôi hút. Đàn ông trong nhà tôi đều không có ai hút thuốc cả."
Bạch Phá Cục đưa điếu thuốc đến trước mặt Tần Lạc, mượn chút ánh sáng yếu ớt từ cửa hắt ra, rồi chỉ cho hắn nhìn dòng chữ màu đó in trên điếu thuốc:"Hút thuốc có hại cho sức khỏe. Điếu thuốc nào cũng ghi đòng chữ này lên đó, và người hút thuốc nào cũng biết rất rõ là hút thuốc có hại cho sức khỏe, nhưng tại sao họ lại vẫn hút?"
"Vì họ đã quen rồi." Tần Lạc nói.
"Không phải vì họ quen rồi, mà là vì họ không quan tâm đến điều đó." Bạch Phá Cục nói."Những quy tắc, thủ tục ở trên cái thế giới này là rất nhiều, nếu điều lệ nào mình cũng tuân thủ làm theo thì sống trên đời còn có ý nghĩa gì nữa chứ? Có câu nói nói thế nào ấy nhỉ, à, nếu sống mà không hút thuốc, không uống rượu thì sống trên đời này có khác gì một con chó đâu."
"Tôi nói những lời này không phải là để bắt anh phải hút thuốc hay uống rượu mà là muốn nói cho anh biết rằng, con người sống trên đời đều nên vượt qua giới hạn nội quy một chút. Chỉ sống có vài chục năm, nếu chưa từng đánh cãi chửi nhau, chưa từng thắng, chưa từng bại, chưa từng giẫm đạp lên ai hoặc bị ai giẫm đạp, chưa từng sờ mò chân người phụ nữ khác ngoài vợ mình. Thì đến khi già rồi nhớ lại sẽ chửi thể một câu: ***. Giả sử đến lúc đó vẫn còn sức lực để nói."
"Thật là thú vị." Tần Lạc cười nói, bất giác lại đưa tay lên hít thêm một hơi.
Mặc dù cái vị đó vẫn rất khó chịu, cũng không phải là món ăn ngon nhất trần gian như những người nghiện thuốc hay nói nhưng nó đúng là có thể đem đến cho người ta một cảm giác yên bình, mê mẫn trong giây lát.
Tần Lạc cảm thấy thinh thích, ít nhất thì lúc này đây hắn có vẻ thích.
Sau khi im lặng hồi lâu, Bạch Phá Cục lên tiếng nói:"Đây là lần thất bại thứ hai của tôi."
"Lần thứ hai?" Tần Lạc kỳ lạ hỏi lại.
"Lần đầu tiên đó là chuyện tình cảm."
Nghe thấy Bạch Phá Cục nói vậy thì Tần Lạc giật mình đánh thót. Hắn không ngờ Bạch Phá Cục lại nói với hắn về chủ đề này, lại càng không ngờ một người như Bạch Phá Cục đây lại bị thất bại trên con đường tình cảm.... Nhưng cái mà làm cho hắn không ngờ nhất đó là, một con người thô lỗ như Bạch Phá Cục này mà cũng có tình yêu hay sao?
Người phụ nữ mà Bạch Phá Cục yêu là một người như thế nào vậy? Trong lòng Tần Lạc cảm thấy tò mò hết sức.
"Một người mà chẳng có gì cả, thì anh ta sẽ khoe khoang cái gì. Ngược lại, một người mà có quá nhiều thứ thì anh ta cũng không quan tâm đến điều gì hết. Khi còn học đại học, tôi vô cùng khiêm tốn, vì tôi thấy mình đã chơi chán rồi, muốn mấy năm đại học của mình được yên bình một chút và cũng muốn học thêm được cái gì đó." Bạch Phá Cục châm một điếu thuốc lên, ngước cao đầu nhìn lên bầu trời cao đối với hắn mà nói thì chẳng có gì gọi là đẹp này. Tâm trạng bắt đầu chìm vào dĩ vãng.
"Tôi quen cô ấy trong thư viện trường, đó là một cô gái thực sự thuần khiết. Lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, tôi đã nhận định rõ rằng cô ấy chính là người phụ nữ của tôi." Bạch Phá Cục nói.
Thấy Tần Lạc mím môi tủm tỉm cười, Bạch Phá Cục liền tức giận nói:"Cười cái gì? Anh cho rằng một người thô lỗ như tôi thì không nên đến thư viện sao?"
"Ồ, không." Tần Lạc cố gắng nhịn cười, nói:"Tôi cười là vì anh vừa mới nói rằng ở trường phải giữ được vẻ khiêm nhường, vậy mà khi nhìn thấy một người đẹp thì lại muốn cưa đồ cho bằng được."
"Hề hề, bản tính đàn ông mà. Những thứ khác tôi có thể nhường được nhưng phụ nữ thì tôi không nhường đâu." Bạch Phá Cục nghiêm túc nói."Tôi chỉ dùng một vài thủ đoạn thôi là cô ấy đã trở thành bạn gái của tôi rồi."
"Nhà cô ấy ở một phố huvện nhỏ đến nỗi tôi đã không nhớ rõ tên của nó là gì nữa rồi, điều kiện gia đình bậc trung. Khi chúng tôi yêu nhau, thì có một gã học năm cao hơn cũng theo đuổi cô ấy. Bối cảnh gia đình thằng đó rất tốt, chỉ có điều là gã ta có vẻ hơi khó coi. Mỗi khi gã ta nhíu mày lại thì nhìn chẳng khác gì con chó bạc cả."
Tần Lạc suýt chút nữa thì lại phá lên cười. Bất kể một người đàn ông nào đều canh cánh trong lòng mình về tình địch của mình. Đến cả một người ngông cuồng như Bạch Phá Cục cũng không ngoại lệ.
"Tôi là một người quá đỗi tự tin, tôi cứ nghĩ là những gì thuộc về tôi rồi thì sẽ không ai có thể cướp được." Bạch Phá Cục nói tiếp:"Gã đó biết rõ là cô ấy đã có bạn trai vậy mà ngãy nào cũng tặng hoa hồng cho cô ấy, thỉnh thoảng còn tặng một hộp mỹ phẩm nữa, đã thế lại còn ngãy nào cũng lái con Lotus dởm đi theo đít cô ấy nữa."
"Một năm sau thì cô ấy đòi chia tay với tôi." Khóe miệng của Bạch Phá Cục hơi nhếch lên mấy cái, cười nhạt nói:"Cô ấy nói cô ấy có thai rồi, đứa con là của gã đó. Sau đó cô ấy bước lên chiếc xe đua của gã đó ngay trước mặt tôi."
"Có phải là rất chớ trêu không? Nếu khi đó gã ta tặng cô ấy chín trăm chín mươi chín đoa hồng thì tôi nên tặng cô ấy chín trăm chín mươi chín đóa hoa bách hợp. Nếu gã ta tặng cô ấy đồ mỹ phẩm thì tôi nên tặng cô ấy cả một công ty mỹ phẩm. Còn nếu tôi lái bừa một chiếc xe trong nhà để xe của nhà tôi ra đâm nát xe của gã, thì liệu tình hình hiện tại có khác không? Sao tôi lúc đó lại ngu ngốc đến mức đó chứ? Lại có thể tin tưởng vào tình yêu?"
Tần Lạc im lặng không nói nên lời.
Đây là một câu chuyện tồi tệ lại đời thường, nhưng đó lại là một câu chuyện có thật hàng ngãy diễn ra trong cuộc sống. Chúng ta chỉ là những người qua đường đối với người khác, vì vậy mà chúng ta không thể hiểu được tâm tình của người ta khi bị thất bại trong chuyện tình trường. Nhưng họ đúng là đã từng đau thương, đã từng rớt máu.
"Như thế cũng tốt." Tần Lạc nói." Ít nhất thì anh cũng biết rõ được cô ta là người như thế nào."
"Không thể trách cô ấy quá thực tế, chỉ là tôi lúc đó quá ư là ngu ngốc." Bạch Phá Cục nói."Nhưng những thứ thú vị hơn còn ở sau câu chuyện cơ. Về sau tôi tìm người điều tra mới biết, hóa ra công ty của cha gã đó lại sống nhờ vào việc cung cấp hàng hóa cho công ty con của Bạch gia. Cũng có thể nói, hoa hồng, đồ mỹ phẩm và cả chiếc xe đua mà gã lái nữa đều là do có nhà họ Bạch mới có được."
"Anh có biết tôi báo thù gã ta thế nào không? Tôi lập tức cắt nguồn hàng liên hệ giữa công ty cha hắn và Bạch gia, sau đó cho người đi điều tra những đồ mà nhà gã cung cấp cho thì phát hiện ra không ít đồ giả mạo. Vì vậy mà đã bắt bọn họ bồi thường một số tiền tổn thất rất lớn cho Bạch gia, đồng thời bộ công thương cũng phạt cho nhà gã một số tiền không nhỏ."
"Cuối cùng, gã thanh niên này không chịu được cú sốc khi thấy cha mình phá sản liền dính vào ma túy, nghiện ngập." Bạch Phá Cục cười hê hê nói:"Chẳng cần tôi phải ra tay làm gì thì đã có người gọi điện thoại tố giác với cảnh sát, thế là gã ta bị lôi lên xe như một con chó chết nhốt vào nhà lao."
"Thế còn cô ấy thì sao?" Tần Lạc hỏi.
"Cô ta?" Bạch Phá Cục nhếch mép lên vài cái rồi nói tiếp:"Ai còn để ý đến cô ta làm gì? Có lẽ đã tìm cho mình một công việc vớ vẩn nào đó, hoặc cũng có thể đã gả cho người khác rồi cũng nên. Có liên quan gì đến tôi nữa cơ chứ?"
Tần Lạc nghe vậy chỉ cười mà không nói gì.
Hắn đến Yến Kinh được hơn một năm, nhưng chưa từng nghe nói anh chàng Bạch Phá Cục này thích cô gái nào cả, hay có tai tiếng gì với con gái các nhà có tiền có tiếng cả.
Điều đó đủ nói lên rằng trong lòng hắn vẫn còn cái gì khúc mắc chưa được tháo ra, và cũng nói lên rằng.... hắn đúng là đã từng yêu cô ấy.
Hoặc có thể nói, hắn vẫn còn yêu cô ấy.
"Từ trong sự việc này tôi hiểu được một đạo lý. Đây là một thế giới vô cùng phù phiếm, chẳng có ai có đủ kiên nhẫn để đi tìm hiểu xem anh đang nghĩ cái gì, hay là anh có cái gì cả. Vì vậy mà tôi đã trở thành một người điên cuồng như vậy đấy. Tôi lái xe đắt tiền, ở nhà biệt thự giàu sang, đi ra ngoài thì kẻ hầu người hạ, đánh chửi người ta, coi người ta không ra gì, tôi đặt toàn bộ những gì mình có ra bên ngoài…..Sau đó, bọn họ đều biết ở cái đất Yến Kinh này có một người tên là Bạch Phá Cục. Tiếp sau đó thì có vô số phụ nữ lại ào ào đổ đến như những đám kẹo cao su mà người ta đã nhai qua rồi vậy, đuổi cũng không đi."
Dưới màn đêm vắng vẻ và trống trải, hai người đàn ông dựa vào trước chiếc xe việt dã nói chuyện phiếm với nhau.
Một người to cao lực lưỡng, còn một người thì gầy gò thanh tú, hai người bọn họ lâu lâu không nói gì nhưng lại khiến cho người ta có một cảm giác như hai người rất đồng cảm với nhau.
Bạch Phá Cục nhếch mép lên cười nhưng lại không phát ra tiếng. Sau khi rít một hơi thật sâu thì để mặc cho khói bay mịt mù trước mặt nói:"Tôi rất vui vì anh có thể ra đây nói chuyện với tôi."
"Đây không phải lỗi của anh." Tần Lạc nói. Nói thật thì hắn cũng thực sự là thích Bạch Phá Cục. Nếu đứng ở lập trường riêng thì hắn thích làm bạn với người như Bạch Phá Cục hơn.
Hắn cũng giống mình, trong lòng luôn có một lý tưởng của riêng mình. Mặc dù điều này ở vào cái thế giới này nghe chừng có vẻ ngu ngốc, không thực tế, nhưng ít nhất thì bọn họ đều ngu ngốc như nhau.
Người ta có thể sẽ quên người ở bên mình khi thành công, nhưng chắc chắn sẽ không thể quên được người đã cùng mình trải qua thất bại.
"Cũng không phải là lỗi của bọn họ." Bạch Phá Cục nói"Nếu tôi là Mục Nguyệt hoặc là Tần Tung Hoành thì tôi cũng sẽ làm như vậy. Tôi thua rồi, thua vì tôi không đủ thông minh. Điều này không liên quan gì đến nhân phẩm đạo đức của ai cả."
"Đúng vậy." Tần Lạc nghịch nghịch điếu thuốc còn đang cháy dở ở trong tay mình, nói:"Vì thế nên về sau khi nào tôi muốn hút thuốc thì tôi sẽ đi tìm anh để lấy."
Bạch Phá Cục rút bao thuốc còn một nửa trong túi mình ra nhét vào tay Tần Lạc, nói: "Đừng nói vói Mục Nguyệt là tôi dạy anh hút thuốc đấy. Nếu không thì cô ấy sẽ liều chết với tôi mất. Cô nhóc này thông minh một cách thái quá, ngoài anh ra thì chẳng có ai dám dây vào."
"Không đâu, cô ấy sẽ không quản những thứ này của tôi đâu." Tần Lạc nói.
Bạch Phá Cục vứt đầu thuốc xuống đất, dùng chân di đi di lại, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn Tần Lạc, nói:"Phụ nữ đối với đàn ông mà nói thì có bốn trạng thái. Trạng thái thứ nhất đó là, là của anh thì không phải là của người khác. Trạng thái thứ hai đó là, nếu là của người khác thì không phải là của anh. Trạng thái thứ ba đó là, vừa là của anh lại vừa là của người khác. Còn loại thứ tư đó là không phải là của anh, cũng không phải là của người khác. Vậy anh thích loại trạng thái nào?"
"......." Không cần phải nghĩ thì là một người đàn ông có đầu óc bình thường thì đều chọn trạng thái đầu tiên.
"Trong cuộc sống đôi lúc cũng phải vượt qua các nội quy của nó. Về chuyện phụ nữ cũng vậy mà thôi." Bạch Phá Cục vỗ vỗ vai Tần Lạc, nói:"Có cơ hội thì nên phá bỏ một số nội quy đi. Nếu để Mục Nguyệt mà lọt vào ba trạng thái sau thì tôi cũng phải tiếc thay cho anh đấy. Ít nhất thì không nên để tên giả tạo quân tử Tần Tung Hoành kia có được cơ hội."
Nói xong câu này, Bạch Phá Cục liền kéo cánh cửa xe ra, ngồi vào bên trong, sau đó lái chiếc xe việt dã nhanh như bay về phía bóng đêm, không khác gì một con quái thú vừa mới tỉnh ngủ.