Văn Nhân Chiếu cảm thấy tủi thân vô cùng, nói:"Chị em không nói nên em mới nói thay cho chị ấy."
Tần Lạc nhìn điệu bộ của cậu ta thì trong lòng cảm thấy có phần an ủi, liền nói:"Hai cô ấy là bệnh nhân của anh."
"Bệnh nhân?" Văn Nhân Chiếu chớp chớp mắt nhìn một lượt hai chị em nhà này rồi hỏi:"Bọn họ bệnh ở đâu vậy ạ?"
"Đầu." Tần Lạc nói."Bọn họ mắc phải một loại bệnh thần kinh vô cùng hiếm gặp, suy nghĩ dừng lại ở thởi kỳ trẻ con."
Văn Nhân Chiếu thở dài nhẹ nhõm, nói:"Thì ra là như vậy. Thế thì em yên tâm rồi."
Khi Tần Lạc lại muốn đập vào đầu cậu ta lần nữa thì cuối cùng cậu ta cũng nói ra được một câu lọt tai:"Có điều bọn họ thật là đáng thương, xinh đẹp như vậy mà.... thật là đáng tiếc."
"…….."
Tần Tung Hoành khôi ngô tuấn tú bận bộ vest đen bước tới, tươi cười nói với Tần Lạc:"Bất luận thế nào thì tối nay tôi vẫn phải mời anh một ly."
"Tôi cũng chỉ là làm việc có thể làm mà thôi." Tần Lạc nói.
"Cạn ly." Tần Tung Hoành giơ ly rượu ra trước mặt Tần Lạc, sau đó uống cạn một hơi. Tần Lạc bất đắc dĩ đành phải uống cạn ly rượu.
Tần Tung Hoành nhìn hai người Hy Dung và Hy Vũ nói với giọng thương xót:"Tôi biết đến họ từ sớm, đó là hai cô gái thật đáng thương. Bệnh tình của họ vẫn phải tiếp tục phiền anh, anh giúp họ nghĩ xem còn cách nào nữa không."
"Tôi sẽ làm hết sức mình." Tần Lạc nói.
Những lời này lọt vào tai Tần Lạc thì chẳng là gì hết, chẳng qua cũng chỉ là cách để mua chuộc lòng người của hắn ta mà thôi, nhưng khi lọt vào tai của Trương Mẫn thì lại là một nghĩa khác. Tần Tung Hoành có họ hàng với Ngô Sương, vậy mà lại có thể nói giúp mình ở một nơi như vậy....
Ngô Sương đang đứng nói chuyện với Tần Thiến cách đó không xa, thỉnh thoảng ánh mắt lại đưa về phía này.
Tần Dật một tay cầm chiếc ly thủy tinh, một tay cầm chai rượu vang tiến tới, nhìn Tần Lạc với vẻ mặt có lỗi nói:"Bác sĩ Tần, thành thật xin lỗi anh, tôi cũng vừa mới biết một số sự việc đằng sau chuyện này, ngày trước mạo phạm đến anh mong anh thứ lỗi."
Hắn rót đầy ly rượu của mình rồi nói:"Tôi cạn liền ba ly để chuộc lỗi với anh."
Nói rồi liền ực một cái cạn sạch chỗ rượu trong ly của mình. Định rót ly thứ hai ra thì bị Tần Lạc ngăn lại, nói:"Chuyện đã qua thì cho nó qua luôn đi. Tần gia và Văn Nhân gia là bạn hợp tác làm ăn thân mật với nhau, ngày sau chúng ta còn phải tiếp xúc với nhau nhiều nữa.
Tần Lạc cũng biết rằng, Tần Dật cũng chỉ là một con cờ trong sự việc lần này, hắn ta không hề biết kế hoạch mà Văn Nhân Mục Nguyệt và Tần Tung Hoành vạch ra, hắn ta đứng chặn ở Hoa Hồng viên cũng là do Ngô Sương bảo hắn làm thế, vì Ngô Sương đã làm những chuyện như thế nhiều lần rồi.
Tất nhiên, Ngô Sương và Trương Mẫn cũng đểu là nhưng quân cờ không hề biết rõ chân tướng sự việc, vì vậy mà diễn xuất của mọi người mới lừa được Bạch Phá Cục và lão yêu tinh của nhà họ Bạch kia.
Trong sự việc lần này, chỉ có một số ít người là biết rõ sự thật nhất đó là Tần Tung Hoành, Văn Nhân Mục Nguyệt, Tần Lạc, Lý Đằng Huy và cả người châm ngòi lửa là Tần Huy nữa. Đến cả em gái Tần Thiến của Tần Huy cũng không biết gì hết, cũng chỉ cho rằng anh trai mình thấy Lý Đằng Huy và một người ngoài như Tần Lạc đứng cùng với nhau thì trong lòng cảm thấy khó chịu, mới cố tình tiến lại kiếm chuyện.
Thật thật giả giả, hư hư thực thực là nguyên nhân chủ chốt để hai nhà Tần gia và Văn Nhân gia tiến đến thắng lợi.
Khi mọi người giơ ly rượu trong tay mình lên thì một người đàn ông mặc đồ đen bước nhanh vào bên trong, khẽ thì thào điều gì đó bên tai của Tần Tung Hoành.
Nụ cười trên mặt Tần Tung Hoành đột nhiên biến mất, vẻ mặt trầm tư như thể đang suy ngẫm một điều gì đó.
"Có chuyện gì vậy?" Tần Lạc tò mò hỏi.
"Bạch Phá Cục đến rồi." Tần Tung Hoành tủm tỉm cười nói:"Đúng là một vị khách bất ngờ."
Tần Lạc chỉ cười mà không nói gì nữa. Những việc nhỏ nhặt phiền lòng này thì cứ để cho Tần Tung Hoành đi lo liệu đi.
"Mục Nguyệt, em có ý kiến gì không? Nếu em không tiện gặp anh ta thì anh có thể bảo người chặn anh ta lại, không để cho anh ta vào đây." Tần Tung Hoành nói.
"Mời anh ta vào đi. Mọi người vẫn là bạn cả mà." Văn Nhân Mục Nguyệt bình thản nói. Tựa như người phụ nữ vừa mới chọc cho người ta một nhát từ sau lưng chẳng có bất kỳ mối quan hệ nào với nàng vậy.
"Thế thì mời anh ta vào đi." Tần Tung Hoành nói.
Cho dù tình thần có sa sút đến mấy thì Bạch Phá Cục vẫn không mất đi phong cách ngông cuồng vốn có của mình.
Người còn chưa đến mà tiếng đã đến rồi.
Hắn cười lớn nói:"Tôi sớm đã biết là Tần đại thiếu gia sẽ không chặn khách lại một cách vô duyên như vậy!"
"Có bạn từ xa tới thì có gì vui bằng chứ." Tần Tung Hoành cười nói. Đây là câu nói mà khi hắn đến đài Đồng Tước, Bạch Phá Cục nói với hắn, giờ hắn lại đáp trả lại câu nói này với anh chàng họ Bạch.
"Ha ha, anh không hề coi tôi là bạn, mà là do con người anh giả tạo lại sĩ diện, vì vậy mà cho dù trong thâm tâm anh không hề mong muốn chút nào nhưng đứng trước mặt bao nhiêu người như vậy thì không thể không làm thế." Bạch Phá Cục cười hê hê nói."Tôi đã sớm nói cho anh rồi, cho dù tôi có thua cuộc thì tôi vẫn sống thoải mái, nhẹ nhõm hơn anh."
"Vậy... ngày hôm nav anh tới đây chỉ là để chứng minh rằng anh sống thoái mái, nhẹ nhõm hơn tôi sao?" Cho dù Bạch Phá Cục châm chọc hắn ngay trước mặt mọi người như vậy nhưng hắn vẫn không hề tức giận, vẫn tỏ ra nho nhã, phong độ.
"Không, làm thế chẳng có nghĩa lý gì cả." Bạch Phá Cục lướt mắt nhìn mọi người một lượt, sau đó bước tới quầy rượu, nói: "Tôi đang nghĩ, mấy người đánh thắng lớn như vậy thì cũng phải mở vài chai Lafite hạng xịn chứ nhỉ? Tôi đến đây chỉ là muốn uống vài ly mà thôi."
Anh mắt hắn dừng lại trên người Văn Nhân Mục Nguyệt nói: "Nhân tiện gửi tới Mục Nguyệt một lời chúc mừng."
Tần Lạc sợ hắn ta làm gì bất lợi cho Mục Nguyệt nên vội bước tới bên cạnh Văn Nhân Mục Nguyệt. Như thế thì nếu Bạch Phá Cục có hành động gì thì hắn còn kịp thời đỡ được cho nàng.
Cái đầu của Văn Nhân Chiếu cũng như thể vừa được thông suốt vậy, sau khi thấy hành động của Tần Lạc như vậy thì cũng vội tiến lên đứng phía bên tay còn lại của Văn Nhân Mục Nguyệt để bảo vệ nàng.
Chỉ có điều là cậu ta vẫn có phần lo sợ khi phải đối mặt với một người danh tiếng lẫy lừng là điên cuồng ở cái đất Yến Kinh này, hai bắp chân không ngừng run lên lẩy bẩy. Tay nắm chặt thành hai nắm đấm nhưng lại không có một chút sức lực nào.
Tần Lạc thở hắt ra một tiếng, tên nhóc này cũng dũng cảm ghê. Tất nhiên là cậu ta cũng chỉ có mỗi dũng khí mà thôi.
Văn Nhân Mục Nguyệt có lòng muốn nâng đỡ cậu ta là rất tốt, hắn cũng có thể hiểu được. Nhưng một người như cậu ta thì liệu có thể nâng đỡ để hùng bá một phương được không?
Ngày trước Tần Lạc tin là có thể. Nhưng bây giờ Tần Lạc không dám khẳng định.
Bạch Phá Cục chỉ quay ra rót một ly rượu thôi mà quay lại đã thấy Tần Lạc và Văn Nhân Chiếu đứng ở hai bên người của Văn Nhân Mục Nguyệt rồi thì hơi ngẩn người đi một lát rồi lại cười lớn nói:"Sao vậy? Mấy người cho rằng tôi sẽ làm thương đến Mục Nguyệt hay sao? Bạch Phá Cục chẳng lẽ đến một chút độ lượng cũng không có sao?"
Tần Lạc hê hê cười nói:"Cái này chẳng liên quan gì đến độ lượng ở đây cả. Dù gì thì sự việc xảy ra cũng có phần nằm ngoài dự đoán."
Cái này thì có gì mà gọi là nằm ngoài dự đoán chứ? Phải là khiến cho người ta vô cùng bất ngờ mới phải. Nếu không phải Văn Nhân Mục Nguyệt đột nhiên đâm sau lưng hắn một nhát thì có lẽ giờ đây người mở bữa tiệc chúc mừng đó sẽ là Văn Nhân Mục Nguyệt và Bạch gia rồi
Bất luận Bạch Phá Cục có làm chuyện gì khác người vào lúc này thì khi truyền ra bên ngoài cũng không có ai nói hắn là quá đáng.
"Đúng là rất bất ngờ." Bạch Phá Cục gật đầu nói."Mục Nguyệt quả là tài thật, so với người đẹp một thời của Yến Kinh thì hơn nhiều. Một người đàn ông như tôi đây mà cũng phải bị em làm cho tâm phục khẩu phục rồi."
Văn Nhân Mục Nguyệt giơ ly rượu trong tay mình lên có ý mời Bạch Phá Cục, sau đó từ từ uống cạn hết chỗ rượu trong ly xong rồi mới nói:"Cảm ơn lời khen của anh, nhưng tôi sẽ không nói lời xin lỗi đâu."
Khi trước Bạch gia cũng làm vậy với Văn Nhân gia, và bọn họ cũng không hề nói lời xin lỗi.
Tất nhiên là nhà Văn Nhân cũng không hề đòi hỏi cái lời xin lỗi này làm gì. Giờ đây cũng là bọn họ đáp trả lại những gì mà nhà họ Bạch làm với họ năm xưa mà thôi.
"Không cần thiết." Bạch Phá Cục cũng cạn ly xong với Văn Nhân Mục Nguyệt rồi mới vẫy tay nói."Cái vớ vẩn đó đều là những thứ hư vô, tất cả mọi lời nói đều là hư vô cả thôi. Nếu có cơ hội thì tôi cũng sẽ không nương tay cho Văn Nhân gia đâu."
Hắn quay ra nhìn Tần Tung Hoành một cái rồi cười lớn nói:"Đối với Tần gia cũng vậy."
"Đây cũng là điều mà tôi muốn nói." Tần Tung Hoành cười nói.
"Được. Thế mới là một người đàn ông chứ."" Bạch Phá Cục nói tiếp:"Vì câu nói này của anh, tôi muốn cạn với anh một ly."
Bạch Phá Cục cứ tự rót rồi lại tự uống, sau khi rót đầy ly rượu, hắn lại giơ về phía Tần Tung Hoành rồi uống cạn nó.
Tần Tung Hoành cười cười rồi cũng uống liền một hơi cạn ly.
Bạch Phá Cục vào trong này còn chưa đến ba phút vậy mà đã uống cạn hai ly. Hai ly rượu đầy rồi mà vẫn không thấy có gì là không ổn cả, đủ để thấy tửu lượng của hắn không hề bình thưởng chút nào.
Hắn lại tiếp tục rót đầy ly rượu của mình, sau đó đi thẳng về phía Tần Lạc.
"Ly rượu thứ ba này, tôi muốn uống với anh." Bạch Phá Cục nói.
"Vì tôi khiến cho người ta chán ghét hay sao?" Tần Lạc cười nói.
"Con người của anh không dễ miêu tả chút nào." Bạch Phá Cục nói."Làm không ít việc xấu nhưng lại không làm cho người ta chán ghét. Nếu nghĩ một cách nghiêm túc thì cũng cảm thấy anh cũng rất đàn ông đó. Ít nhất thì anh cũng hơn tên họ Tần kia ở rất nhiều mặt khác."
"Cảm ơn anh." Tần Lạc tiếp nhận lời khen khác người của Bạch Phá Cục một cách thẳng thắn.
"Ngày trước, tôi cũng đã từng muốn làm một anh hùng, nhưng có người nói cho tôi biết, anh hùng đều sẽ chết sớm." Bạch Phá Cục nhìn chằm chằm vào Tần Lạc, nói tiếp:"Tôi không thể làm anh hùng, nhưng tôi lại hy vọng người khác có thể làm được điều đó. Tôi không muốn anh chết sớm, tôi càng hy vọng anh có thể kiên trì đến cùng hơn. Làm một người anh hùng, một người anh hùng khi vẫn còn sống."
Bạch Phá Cục nói xong nhưng lời kỳ quái này thì ngẩng đầu lên trần nhà, uống cạn ly rượu trên tay mình.
Hắn đặt chiếc ly trong tay mình xuống bàn đến bốp một cái, sau đó lau những giọt rượu còn đọng trên khóe miệng mình đi rồi quay người rời khỏi nơi đây.
Không hàn huyên thêm bất kỳ điều gì, không từ biệt bất kỳ ai, cũng không nói thêm bất kỳ lời dư thừa nào cả.
Từ đầu đến cuối, tầm mắt của hắn chỉ dừng lại trên người của ba người Tần Lạc, Văn Nhân Mục Nguyệt và Tần Tung Hoành. Hắn đến đây chỉ vỏn vẹn có năm phút mà đã uống cạn ba ly. Những người đứng xung quanh chẳng khác nào là vô hình đổi với hắn, chí ít thì trong mắt hắn, bọn họ đều là vô hình.
Con người này quá là điên cuồng thực sự!
Tần Lạc đứng lặng ở đó nghĩ về câu nói cuối cùng của Bạch Phá Cục, sau đó hắn đưa cho Văn Nhân Chiếu ly rượu rồi nói:" Tôi đi tiễn anh ấy."
Nói xong bèn chạy theo ra ngoài.
Khi Tần Lạc chạy ra ngoài thì Bạch Phá Cục cũng đang chuẩn bị chui người vào bên trong chiếc xe Jeep rồi đi.
"Đợi đã." Tần Lạc hét lên.
Một chân đang nhấc dở của Bạch Phá Cục bèn hạ xuống, sau đó đóng cửa xe lại rồi rút từ trong túi quần ra một bao thuốc, lấy một điếu đưa cho Tần Lạc. Tần Lạc do dự một lúc nhưng rồi cũng đưa tay ra tiếp lấy.
Bạch Phá Cục lại lấy ra một điếu cho lên miệng, sau đó châm lửa cho hai điếu thuốc của bọn họ.
"Đuổi theo tôi ra đây làm gì? Để tôi thua như một người đàn ông có phải tốt hơn không?" Giọng nói của Bạch Phá Cục thâm trầm sâu lắng.