Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 353: Chém giết (Hạ)

"A!"
Một nữ học sinh đi ngắm cảnh đêm với bạn trai nhìn thấy cảnh này trước tiên, tiếng hét thê lương vang lên rạch phá màn đêm, tiếp theo liền ôm đầu chạy trối chết, quên cả nắm tay bạn trai.


Những du khách qua đường cũng chú ý tới tình huống phía bên này, ai ai cũng nháo nhác chạy xuống núi. Một người chạy thì không sao, nhưng cả đám chạy thì chứng tỏ trên núi đã phát sinh sự cố gì rồi.


Giống như là có con mãnh thú nào đó đang truy đuổi ở phía sau, người trên cả sơn đạo đều bắt đầu chạy trốn.
Có người ngã, có người giẫm lên người vừa ngã, sau đó lại càng có nhiều người ngã hơn, tiếng hét, tiếng gào thét, tiếng khóc vang lên không ngớt.


Trên sơn đạo kéo dài trở nên hỗn loạn, nhưng những người ở trên khối đá nhô lên ở sườn núi lại vẫn bảo trì sự trầm mặc và yên tĩnh trước khi bão tố ập tới.


Tần Lạc đưa nam nhân ra chặn trước mặt, hơn nữa còn dùng cái máy ảnh có thể bắn đạn nhắm vào đầu hắn. Mà mấy đồng bạn của tên nam nhân thì chia nhau cầm súng chỉ vào Tần Lạc.


"Ném súng trong tay các người xuống, nếu không tôi sẽ nổ súng." Tần Lạc uy hϊế͙p͙. Hắn thấy được rằng, trước sau đều là tên nam nhân này nói chuyện với bọn họ, hắn có thể chính là người cầm đầu nhóm người này.


Bắt giặc trước tiên phải bắt vua. Đại vương của chúng bị mình bắt rồi, bọn chúng còn có gì mà chống lại?
Đám người đó nhìn nhau, nhưng lại không có ai nói gì.


"Tôi không có nhiều thời gian để lãng phí với các người đâu." Tần Lạc tức giận nói. "Tôi đếm đến ba, các người phải bỏ súng xuống, nếu không, tôi sẽ nổ súng. Một... hai..."
Bùm!
Tần Lạc còn chưa đếm đến ba thì tiếng súng đã vang lên.


Có điều lần này không phải là Tần Lạc nổ súng mà là đồng bạn của tên nam nhân đó bắn.
Hơn nữa, mục tiêu chung của bọn chúng không phải là Tần Lạc mà là tên nam nhân đang chắn trước mặt hắn.
Giết người diệt khẩu?


Tần Lạc kinh hãi trong lòng, không ngờ thủ đoạn của bọn chúng lại tàn nhẫn đến mức này.
Tên nam nhân đó ngực bị trúng đạn, thân thể run mạnh một cái, cỗ lực đạo chống đỡ cho hắn có thể đứng vững đột nhiên biến mất, hai chân nhũn ra, rồi ngã xuống đất.


Tần Lạc vội vàng dùng sức đỡ hắn, một tay xách tên nam nhân bị trúng đạn, tay kia cầm máy ảnh nhắm vào mấy tên áo đen đó rồi ấn nút.
Kính thủy tinh của máy ảnh tự động co sang hai bên, một viên đạn màu bạc bắn ra.


Nhưng tên áo đen đó nhìn thấy động tác của Tần Lạc, lập tức tản ra bốn phía.
Bùm!
Trên tảng đá bị đạn bắn trúng, vỡ ra một cái lỗ lớn.
Đây đâu phải là đạn, rõ ràng là bom loại nhỏ mà.


Chẳng trách vừa rồi tên nam nhân đặc biệt nhắc nhở rằng chớ có coi thường cái máy ảnh này, uy lực của nó quả thực là vô cùng kinh người. Mà đám đồng bạn của tên nam nhân cũng biết uy lực của nó, nếu không cũng không thể vừa nhìn thấy Tần Lạc vừa giơ máy ảnh là đã bắt đầu né tránh.


Tần Lạc không bỏ qua, sau khi hắn thể nghiệm uy lực của loại đạn này, lập tức lại nhắm về phía mấy tên phỉ đồ mà ấn nút.
Bùm!
Sau một tiếng nổ vang, đá vụn bay tứ tung. Có người phát ra tiếng hét, không biết là bị đạn làm bị thương hay là bị đá vụn đập trúng.


"Đi mau." Tần Lạc kéo tay Văn Nhân Mục Nguyệt chạy xuống núi.
"Lên trên đi." Văn Nhân Mục Nguyệt nhắc. "Ở dưới có nhiều người lắm."


Tần Lạc thầm bội phục sự trấn định và tư duy mẫn tiệp của Văn Nhân Mục Nguyệt, án chiếu theo tình huống của người bình thường, khi bị người ta truy sát, nhất định muốn mau chóng thoát khỏi nơi nguy hiểm. Cho nên, nếu như có cơ hội lựa chọn, phản ứng đầu tiên của mọi người chính là chạy xuống núi.


Nhưng, nếu như chạy xuống núi, có khả năng sẽ làm liên lụy tới người vô tội. Hơn nữa, sau sự hỗn loạn vừa rồi, dưới núi nhất định sẽ phát sinh cảnh giẫm đạp nhau. Bọn họ dẫn theo đám tử thần đoạt mạng này, có khả năng dẫn tới sự khủng hoảng lớn hơn, tăng thêm sự nguy hiểm cho nơi này.


Đường phía trước bị chặn, bọn họ lúc này tiến thoái lưỡng nan, chỉ đành để những người kia bắt gọn.
Tần Lạc nhanh chóng thay đổi phương hướng, hắn nắm tay Văn Nhân Mục Nguyệt chạy lên trên. Người trên núi ít hơn một chút, đường đi cũng thông thoáng hơn, cho nên hai người chạy khá thuận lợi.


Đương nhiên, phỉ đồ ở phía sau đuổi theo cũng khá thuận lợi. Bọn chúng một mực đuổi sát đằng sau không chịu bỏ qua. Hơn nữa nhìn tình huống, bọn chúng cũng rất vui khi đuổi được hai con dê lên đỉnh núi.
"Cô đi trước đi." Tần Lạc nói với Văn Nhân Mục Nguyệt.


"Còn anh?" Văn Nhân Mục Nguyệt vừa chạy vừa hỏi. Đây không phải là phim ảnh, khi nhân vật chính nam nữ đối thoại thì địch nhân lập tức ngừng bắn, tiếng súng cũng biến mất. Giờ vẫn đang ở vào lúc nguy hiểm, bọn họ không có thời gian dừng lại để thương lượng.
"Tôi cản bọn họ." Tần Lạc nói.


"Cẩn thận nhé." Văn Nhân Mục Nguyệt không nói những câu ngu ngốc như "không được, tôi muốn ở cùng anh" hoặc là "không được, thế thì quá nguy hiểm, nếu chết thì chúng ta cùng chết". Sau khi cô ta dặn dò một tiếng thì liền rất không có nghĩa khí một mình chạy lên đỉnh núi.


Mà Tần Lạc sau khi thấy cô ta chạy ra rồi thì liền cầm cái máy ảnh chạy xuống.


Tần Lạc sớm đã biết rằng Văn Nhân Mục Nguyệt là một nữ Đường Tăng, bất kể là đi tới đâu cũng có một đám yêu ma quỷ quái ở bên cạnh thèm muốn. Lần trước cô ta tới trường học thăm mình, kết quả nửa đường bị đâm. Lần này hai người đi dạo đêm ở núi Dương Minh, lại bị bắt cóc. Chẳng lẽ mình chính là Tôn Ngộ Không theo sau Đường Tăng trảm yêu trừ ma sao?


Tuy không biết phỉ đồ tới bắt Văn Nhân Mục Nguyệt là có mục đích gì, nhưng, bọn họ đã muốn bắt người sống thì tất nhiên là có yêu cầu đối với cô ta rồi.
Hơn nữa, mặc kệ là hắn có van xin hay không thì cũng phải cướp nữ nhân ở bên cạnh mình đi.


Nhưng có hai chữ: lão tử không đồng ý!


Tần Lạc đã tính toán, phía đám cướp tổng cộng có năm người. Lão đại của chúng đã bị người bên chúng bắn chết, vừa rồi mình bắn hai phát đạn về phía chúng, nghe thấy có tiếng hét, không biết là có ai trúng đạn không. Cho nên, lực chiến đấu của bọn chúng chỉ có ba hoặc bốn người.


Là một trong những người sáng tạo Long Tức, người sở hữu Minh bài, chẳng lẽ ngay cả có mấy người cũng không tính được? Ly có thể khiến cho hơn chục đại hán uy mãnh không thể tiến gần. Hơn nữa, cấp bậc của cô ta còn không cao hơn mình, thấy mặt mình còn phải cúi chào.


Tần Lạc không ngốc, hắn không cứ vậy trực tiếp chạy xuống đối diện với mũi súng của bốn tên phỉ đồ.
Mà là chạy được mấy bước thì thân hình lại nghiêng một cái, rồi né vào chỗ ngoặt của đường đá.
Tiếp theo liền bình trụ hô hấp ôm cây đợi thỏ.


Mấy tên phỉ đồ đều là hạng chuyên nghiệp, không phải chỉ làm loại chuyện này một hai lần. Khi thấy phía trước có chướng ngại vật, rõ ràng thả bước chậm hơn một chút.
Bốn người nắm chặt súng, cẩn thận bước về phía tường đá.
"Xông lên!"


Có người hét lên một tiếng, tiếp theo, bốn người đồng thời xông vào chỗ ngoặt.
Ý đồ của bọn chúng rất rõ ràng, cho dù là hi sinh một người bên phía mình thì cũng không thể để Văn Nhân Mục Nguyệt chạy thoát.
Bọn chúng xông tới rất thuận lợi, phía sau tường đá căn bản là không có ai.


"Ở phía tước." Có người chỉ vào Văn Nhân Mục Nguyệt đang chạy lên núi, quát.


"Mau đuổi theo." Một nam nhân đội mũ lưỡi trai màu xám, phía sau khác ba lô hét lên. Chân hắn đang chảy máu, tư thế đi đường cũng có chút không tự nhiên. Chính là tên xui xẻo mình đá vụn do đạn của Tần Lạc bắn vỡ đập trúng.
Có người ứng tiếng, rồi bốn người nhanh chóng đuổi lên trên.


Tần Lạc từ trên tường đá bò dậy, nhấc máy ảnh trong tay lên, nhắm vào một tên nam nhân đi ở sau cùng rồi nhấn nút.
Rầm!
Một tiếng vang trầm muộn truyền tới, nửa thân trên của tên nam nhân đó vỡ toạc, giống như là một quả cá chua bị đập nát, thịt quả và nước bắn tứ tung.


"Hắn ở phía sau, ở bên trên." Có người hét đến lạc cả giọng.
Rầm!
Tần Lạc lại một lần nữa nhắm vào hắn, lại có một quả pháo bị hắn châm lửa.


Thuật bắn súng của Tần Lạc không tốt, nhưng sử dụng loại vũ khí sát thương có tính quy mô lớn này thì lại cực kỳ vừa tay. Chuẩn bị khi nào về cũng làm một cái máy ảnh giống thế này. Không có chuyện gì thì để chụp ảnh, lúc cần thì giết người. Rất thực dụng.


Hai tên còn lại rốt cuộc cũng có phản ứng, cũng không để ý tới bụi gai đá vụn ở bên đường mà lao thẳng vào trong.
Sau đó từ trong cái cây nhỏ ở bên đường thò súng ra, nhắm và Tần Lạc mà bắn.


Tần Lạc từ bên trên nhảy xuống, lui về phía sau. Nhưng không dám đi xa, vì sợ bọn họ sẽ bỏ qua mình mà đuổi theo Văn Nhân Mục Nguyệt.
Bọn chúng không lộ đầu thì Tần Lạc cũng không có cách nào mà bắn. Song phương bắt đầu giằng co.


Tần Lạc rất bình tĩnh, không sốt ruột một chút nào. Hắn đã nghe thấy tiếng xe cảnh sát ở bên dưới, còn có người lớn tiếng duy trì trật tự.


Rất nhanh, cảnh sát liền đi lên. Hà gia biết Văn Nhân Mục Nguyệt biến mất, tất nhiên sẽ nghĩ biện pháp giải cứu toàn diện. Tôi này Đài Loan có gió thổi cỏ lay gì thì bọn họ cũng đều tính xem có phải là có quan hệ tới Văn Nhân Mục Nguyệt không. Mình dây dưa được nhưng bọn chúng thì không.


Phía đại biểu cho chính nghĩa là không thể bị thế lực tà ác đánh ngã được.
Quả nhiên, bọn chúng rất nóng lòng.
Một cái đầu trọc thò ra, liên tục bắn vào Tần Lạc. Còn một gã thân hình cao gầy, giống như một cái cột điện thì nhanh chóng chạy lên trên.


Một tên yểm hộ, một tên truy kích, chia binh làm hai đường. Đây không nghi ngờ gì nữa chính là lựa chọn tốt nhất của chúng. Cho tới tận bây giờ, bọn chúng vẫn không bỏ qua việc chấp hành nhiệm vụ.
Đương nhiên, điều này càng khiến Tần Lạc khó xử hơn.


Hắn phải dùng tốc độ nhanh nhất để giải quyết tên gia hỏa phụ trách cản đường, sau đó đuổi theo tên gầy kia.


Tần Lạc lặng lẽ chờ đợi, đợi sau khi tên trọc bắn hết dạn, hai chân Tần Lạc dùng lực bật lên, lăng không lao về phía trước giống như một con hùng ưng tung cánh, khi người ở trên không, nhắm vào chỗ tên gia hỏa này đang nấp rồi ấn nút trên máy ảnh.
Cạnh cạch!


Màn hình dừng hình ảnh, bên trong ống kính lưu lại hình ảnh tên đầu trọc đó đang kinh hoàng tới cực điểm.
Nhưng, tên trọc đó vẫn không nổ tung.
Chụp ảnh? Sao lúc này lại đi chụp ảnh chứ?