Leo lên cao nhìn ra xa, trông rất thơ mộng.
Trong một mảng tối đen như mực, xuất hiện từng đường tia sáng màu bạc. Từng đường cong hoặc đường thẳng do vô số đèn đường tạo thành tô điểm trong đó, ở giữa còn xen lẫn đèn xe nhấp nháy và đoàn người ồn ã, tạo thành một bức tranh lưu động rất đẹp.
Gió lạnh vi vút, ánh sao lấp lánh.
Ánh trăng màu vàng đục chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp sáng bóng của Văn Nhân Mục Nguyệt, gió thổi bay tóc trên đầu cô ta, khóe miệng hơi nhếch lên, trên mặt mang theo nụ cười ngọt ngào, thực sự là đẹp đến mức không nhuốm khói lửa nhân gian.
"Tôi thích nhìn bầu trời vào lúc hoàng hôn. Lúc đó, bầu trời lờ mờ, bóng tối còn chưa bị ánh đèn thắp sáng. Tôi đứng trong bóng tối, giống như một con cá tự do bơi lại trong biển lớn." Văn Nhân Mục Nguyệt nói khẽ.
"Cô không phải là không thích bị đem ra so sánh với động vật sao?" Tần Lạc cười hỏi.
"Hiện tại đột nhiên rất muốn làm một con cá." Văn Nhân Mục Nguyệt nói.
"Vì sao?"
"Tôi đọc một cuốn sách, nói rằng ký ức của cá chỉ có bảy giây." Văn Nhân Mục Nguyệt nói. "Sau bảy giây, nó có thể bắt đầu lại từ đầu, tất cả những gì lúc trước đều quên hết. Như vậy có tốt không?"
"Tôi trải qua chuyện đẹp nhất của đời người. Nhưng sau bảy giây, tôi lại có thể bắt đầu một cuộc sống mới. Không có hoài niệm, không có vướng mắc, không có lo lắng. Nếu không, tôi sao phải phí hết tâm cơ mới có thể quên được tối nay?"
Văn Nhân Mục Nguyệt quay sang nhìn Tần Lạc, vẻ mặt bình tĩnh, trong mắt lại gợn sóng mãnh liệt.
"Anh nói tôi là người máy. Nhưng anh có biết không? Người máy là có công năng lưu trữ. Hơn nữa, những nội dung này không dễ xóa đi. Một khi xóa đi rồi thì phải chết."
"Xin lỗi." Tần Lạc ôn nhu nói.
"Vì sao phải nói xin lỗi? Bởi vì anh dẫn tôi theo ư? Bởi vì anh dẫn tôi đi thể nghiệm loại cuộc sống này ư?"
"Tôi chỉ là..."
"Con người sống trên thế gian, niềm tiếc nuối lớn nhất chính là bỏ lỡ những gì tốt đẹp." Văn Nhân Mục Nguyệt ngắt lời Tần Lạc. "Tôi không bỏ qua đêm nay, cũng không bỏ qua anh. Cho nên, tôi không có gì phải tiếc nuối. Tôi chỉ là lo lắng người máy sẽ không khống chế được kịp thời mà thôi. Đây là vấn đề của tôi, không liên quan gì tới anh."
"Nhưng tôi cảm thấy chính là vấn đề của tôi." Tần Lạc cười khổ, nói. Hắn quên mất, có một số truyện nếu đã lệch khỏi quỹ đạo thì rất khó đi lại đúng hướng.
Hắn lúc trước chỉ muốn để Văn Nhân Mục Nguyệt được thoải mái một lần, đi thể nghiệm phương thức sinh hoạt khác lạ, nhưng lại không nghĩ rằng sau chuyện này cô ta trở thành như thế nào?
Từ trước tới giờ chưa trải qua, là một loại tàn nhẫn. Nhưng, sau khi thể nghiệm một lần rồi đẩy cô ta về, thế chẳng phải là tàn nhẫn hơn sao?
"Anh là thần tượng. Không phải là thượng đế." Văn Nhân Mục Nguyệt lắc đầu, nói: "Anh không thể cứu vớt được tất cả mọi người, anh cũng không cứu được tôi."
"Nếu như cô bằng lòng, tôi tùy thời đều có thể dẫn cô đi." Tần Lạc nói với vẻ xung động. Sau khi nói xong, hắn lại có chút hối hận.
Hắn quả thực có thể làm vậy. Nhưng, sau này nên làm thế nào để thu xếp hậu quả đây?
Anh mào đầu cho người ta, nhưng lại không chịu trách nhiệm, đây chẳng phải là đùa giỡn cảm tình của người ta sao.
Văn Nhân Mục Nguyệt nhìn Tần Lạc rồi mỉm cười, nhưng không nói gì. Cô ta biết hắn đang nghĩ những gì.
Thông minh như cô ta, đâu có cần phải nói thẳng ra làm gì?
"Xin chào. Xin lỗi vì đã làm phiền." Một giọng nói đột ngột vang lên.
Hai người quay lại, nhìn một nam nhân cầm máy ảnh, mặt mày tươi cười đứng sau bọn họ.
"Có chuyện gì vậy?" Tần Lạc hỏi.
"Là thế này. Tôi là ký giả của tạp chí nhϊế͙p͙ ảnh, vừa hay đi qua nơi này, thấy hình thượng của hai vị vô cùng xuất chúng, tiên sinh thân mặc trường bào, nổi bật bất phàm, lộ ra khí chất cổ điện. Nữ sĩ kinh diễm thoát tục, gợi cảm thời thượng. Hai vị đứng ở cạnh nhau, văn hóa cổ kim giao thoa. Mà điều tuyệt vời nhất là sự kết hợp này lại không chướng mắt mà lại rất hoàn mỹ. Tôi có thể chụp ảnh của hai vị cho tạp chí của chúng tôi không?" Nam nhân mặt đầy vẻ kích động, nói. Giống như là phát hiện ra bảo tàng vậy.
"Xin lỗi, chỉ sợ là không thích hợp." Tần Lạc cười nói. Hắn thì không có vấn đề gì, nhưng thân phận của Văn Nhân Mục Nguyệt thì lại không thích hợp để đăng lên loại tạp chí này.
"Tiên sinh, xin đừng cự tuyệt. Tôi tin rằng, ảnh được chụp ra nhất định sẽ khiến anh rất hài lòng." Nam nhân nói với vẻ tiếc nuối, hắn vẫn không chịu bỏ qua như vậy.
"Tôi cũng biết rằng tôi sẽ hài lòng. Nhưng thực sự là không thích hợp. Xin lỗi." Tần Lạc lại cự tuyệt, sau đó quay lại nhìn Văn Nhân Mục Nguyệt với vẻ cười cợt, nói: "Ở cùng cô, tôi cũng được thơm lây. Không phải là được người săn tìm ngôi sao mời đi làm minh tinh thì cũng bị ký giả nhϊế͙p͙ ảnh đòi chụp ảnh. Lúc trước khi tôi đi một mình, chưa từng có loại đãi ngộ như vậy."
"Anh vì sao không chụp trộm?" Văn Nhân Mục Nguyệt nhìn chằm chằm vào ký giả, hỏi.
"Chụp trộm?" Nam nhân ngây người, cười nói: "Tiểu thư, chúng tôi là tạp chí chính quy. Nếu chúng tôi muốn chụp ảnh người khác thì phải được sự đồng ý trước của người nắm bản quyền. Nếu không sẽ là xâm phạm quyền chân dung của người khác."
"Anh có thể sử dụng trước, sau đó ở bên dưới ghi một hàng chữ: Xin người sở hữu bản quyền liên hệ với chúng tôi để nhận thù lao. Đó chẳng phải là phương pháp mà các anh thường dùng sao?"
Nam nhân không ngờ Văn Nhân Mục Nguyệt lại biết rõ về vấn đề này như vậy, hơi ngây người một chút, sau đó mới cười nói: "Nếu có thể câu thông với người nắm bản quyền trước thì chẳng phải là tốt hơn ư?"
Văn Nhân Mục Nguyệt cảnh giác nhìn nam nhân đó, nhưng không nói thêm nữa.
"Chúng ta đi thôi." Tần Lạc nhìn ký giả nhϊế͙p͙ ảnh, rồi nắm tay Văn Nhân Mục Nguyệt dắt đi.
"Tiên sinh, tiểu thư, các vị không suy nghĩ kỹ đi à." Ký giả nhϊế͙p͙ ảnh cười hỏi.
"Xin lỗi, thật sự là không được." Tần Lạc nói.
"Nếu tôi vẫn kiên trì?" Nam nhân nói. Khi nói lại nhắm thẳng ống kính vào Văn Nhân Mục Nguyệt.
Tần Lạc lách người chắn trước Văn Nhân Mục Nguyệt, quát hỏi: "Anh là ai? Muốn làm gì?"
"Tôi vốn là muốn mời các người tới một nơi yên tĩnh để nói chuyện tử tế, các người đã không bằng lòng. Vậy tôi chỉ đành giải quyết vấn đề tại đây thôi. Đừng coi thường cái máy ảnh trong tay tôi, chỉ cần tôi ấn nút là nó có thể bắn ra đạn thật. Cho nên, đừng thử phản kháng, cũng đừng lên tiếng cầu cứu. Tất cả những điều đó đều vô ích." Nam nhân nói với vẻ đắc ý.
Khi hắn nói chuyện, từ trong đám người chui ra mấy nam nhân nữa, bọn họ rất xảo diệu chặn lấy bậc đá thông tới nơi này, không chỉ chắn đường thoát của bọn Tần Lạc, mà khiến những du khách khác cũng không có biện pháp tiến vào.
"Các người muốn làm gì?" Văn Nhân Mục Nguyệt lên tiếng hỏi. Cô ta biết những người này khẳng định là tới để giết cô ta, cô ta đã quen với dạng ám sát này rồi.
"Đi theo chúng tôi một chuyến. Có người sẽ bàn điều kiện với cô. Chúng tôi chỉ phụ trách dẫn người." Nam nhân cười nói.
"Không thể." Văn Nhân Mục Nguyệt nói.
"Sao? Cô không sợ chết à?" Nam nhân kinh ngạc nói. Hắn không ngờ tới vào lúc này rồi mà nữ nhân này còn có dũng khí cự tuyệt.
"Tôi đáp ứng điều kiện của các người rồi, các ngươi có thể tha cho chúng tôi ư?" Văn Nhân Mục Nguyệt cười lạnh. "Các người sợ tôi sẽ báo thù."
Mặt nam nhân đanh lại, cười độc ác: "Quả nhiên là danh bất hư truyền. Trí tuệ của Văn Nhân Mục Nguyệt quả nhiên khiến người ta phải kinh thán. Có điều, nếu như cô bằng lòng đi cùng chúng tôi, chúng tôi sẽ tha cho vị tiên sinh ở bên cạnh cô đây. Chắc rằng cô không hi vọng tiểu tình lang của mình sẽ gặp nguy hiểm gì, phải không nào? Dẫu sao thì anh ta cũng không có uy hϊế͙p͙ gì đối với chúng tôi cả."
"Mẹ kiếp." Tần Lạc tức giận rồi.
Có kiểu kỳ thị như vậy à? Ta sao lại không có uy hϊế͙p͙? Ta rất nguy hiểm đó!
"Tôi đi theo các người." Văn Nhân Mục Nguyệt nói, lại quay sang nhìn Tần Lạc, nói: "Anh ở lại đi."
"Tôi dẫn cô ra thì sẽ dẫn cô về." Tần Lạc cười nói.
"Nghe tôi đi." Văn Nhân Mục Nguyệt kiên trì khuyên bảo.
"Những lúc như thế này thì nữ nhân phải nghe nam nhân." Tần Lạc càng thêm bướng bỉnh.
"Được rồi chàng trai, giờ không phải là lúc tỏ vẻ anh hùng đâu. Tôi không tiếc lãng phí một viện đạn để đưa anh đi tây thiên đâu." Nam nhân cầm máy ảnh lạnh lùng nói.
"Các người muốn dẫn cô ấy đi đâu?" Tần Lạc hỏi.
"Không liên quan gì tới anh."
"Anh như ậy là làm khó tôi rồi, làm một nam nhân, cứ vậy để cô gái bên cạnh mình cho người ta dẫn đi à, mất mặt lắm..."
"Mày nói thêm một câu nữa thì tao sẽ khó xử đấy. Dẫu sao thì vừa rồi tao đã đáp ứng không giết mày." Nam nhân âm trầm nói. "Văn Nhân tiểu thư đừng kéo dài thời gian nữa. Chúng ta đi thôi."
"Tiếng Trung của anh rất giỏi. Anh là người Hoa à?" Tần Lạc tiếp tục nói.
"Mày rốt cuộc là muốn gì?" Nam nhân có chút bực bội.
"Nể mặt là chúng ta là đồng bào, có thể thả chúng tôi không?"
"..."
Nam nhân có chút muốn phát điên rồi. Hắn giơ máy ảnh lên, ngón trỏ giữ nút bấm, nói: "Tao hết kiên nhẫn rồi. Văn Nhân tiểu thư, nếu không muốn hắn chết thì xin đi theo chúng tôi."
"Xem ra anh cự tuyệt tôi rồi." Tần Lạc nói. Hắn đột nhiên xuất thủ, một vật thể màu bạc bay thẳng vào mặt nam nhân.
Một tiếng hét thảm vang lên, mắt nam nhân bị vật thể đầu nhọn đó đâm vào.
Khi phất tay ném vật thể đó ra, Tần Lạc đã động rồi. Thân thể của hắn lao lên trước, nháy mắt đã tới cạnh nam nhân, sau đó giật một cái, máu ảnh của nam nhân đã rơi vào tay Tần Lạc. Hắn dùng ống kính của máy ảnh nhắm thẳng vào đầu của nam nhân, sau đó kéo thân thể của nam nhân tới trước mặt, giống như là muốn làm lá chắn vậy, chắn trước mặt hắn và Văn Nhân Mục Nguyệt.
Người vừa rồi bị bắt cóc nháy mắt đã biến thành người bắt cóc. Vị trí thay đổi rất nhanh, chỉ trong một cái nháy mắt mà thôi.
Mà cho tới hiện tại, Văn Nhân Mục Nguyệt mới phát hiện, thứ cắm trong hốc mắt của nam nhân chình là cái châm mà lúc trước mình cài trên đầu.
Cô ta còn cho rằng Tần Lạc tặng cái châm này cho người khác rồi, không ngờ lại bị hắn giấu đi.
"Tôi chuẩn bị lát nữa sẽ tặng cho cô." Tần Lạc xấu hổ nói. "Hiện tại xem ra cô khẳng định là không cần rồi."
Cho tới lúc này, những đồng bạn của tên nam nhân vừa rồi giả vờ ngắm cảnh mới phát hiện ra cục thế đã nghịch chuyển, nhao nhao rút súng ra nhắm vào Tần Lạc.
Lúc này, bọn họ cũng không thèm để ý tới việc có làm kinh động những du khách khác hay không nữa.