Tần Lạc không cố ý, hắn chỉ ngẫu nhiên nói một câu khinh thường mà thôi.
Sở dĩ hắn nói "Tôi không có thói quen đi dạo cùng với đàn ông" thật ra chính là câu nói từ chới đề nghị của Hoàng Thiên Trọng. Vốn Tần Lạc muốn nói "Tôi mới ăn no nên không muốn đi lại, có gì cần nói anh hãy nói ở nơi này" nhưng hắn cảm thấy nói vậy càng khiến gây tổn thương cho người khác hơn. Bạn xem, Tần Lạc thật sự vẫn là một trong hai nhà đại thiện tâm trong biệt thự Lâm gia đó thôi.
Tính cách Tần Lạc thoải mái, hào phóng. Khá nhiều người có quan hệ không thân thiết cảm giác hắn có phong thái của một danh sĩ nhưng hắn cũng có tình cảm yêu ghét rõ ràng.
Kết giao của hắn và Hoàng Thiên Trọng thật sự không được coi là vui vẻ, thậm chí ngay khi còn chưa gặp mặt, Hoàng Thiên Trọng đã từng hạ uy Lôi Diệu Dương. Thế nhưng không ai ngờ người ra oai lại bị hạ uy. Lần gặp mặt đầu tiên, Tần Lạc đã ra tay đánh nhau với Hanh Cáp nhị tướng của Hoàng Thiên Trọng, thậm chí hai bên cón tới mức rút súng với nhau, cũng may Vương Cửu Cửu là người thông minh, suy nghĩ một lát, thực hiện một độc kế hạng nhất mới khiến Hoàng Thiên Trọng thu tay lại nếu không không một ai biết chuyện sẽ phát triển tới mức độ nào.
Điều càng khiến người ta tức giận chính là con người này không biết trời đất là gì, hành động bá đạo khiến bản thân hắn bị bắt giam, Quân Sư đánh tiên phong, Long Vương nhân cơ hội ra tay mới uy hϊế͙p͙ được lũ chuột. Việc này xảy ra khiến Tần Lạc và Hoàng Thiên Trọng kết mối thù không đội trời chung.
Sau khi Lạc Sân, người phụ nữ đã từng là đệ nhất mỹ nữ Yến Kinh. Người phụ nữ này có con mắt tinh đời hơn gã con trai kiêu ngạo, không biết nhẫn nại của mình nhiều, bà ta luôn có mặt giải hòa. Vì e ngại Long Vương và Phó Phong Tuyết nên Tần Lạc mới cải thiện mối quan hệ của mình và Hoàng Thiên Trọng. Thế nhưng hai nguời chỉ bằng mặt mà không bằng lòng. Tần Lạc liên tục tìm kiếm cơ hội đối phó với Hoàng Thiên Trọng, nếu
gặp được cơ hội bỏ đá xuống giếng, dứt khoát hán sẽ không bỏ qua. Đây cũng chính là nguyên nhân sau khi Tần Lạc nghe nói Hoàng Thiên Trọng bị điều khỏi Long Tức, hắn đã lập tức bảo Jesus lái xe tới trại an dưỡng Long Tức. Ngay cả những người ở đây cũng nhận ra Tần Lạc hận Hoàng Thiên Trọng tới tận xương tủy.
Đương nhiên Hoàng Thiên Trọng cũng vẫn âm thầm ở sau lưng tác động. Có mấy chuyện Tần Lạc nghi ngờ có liên quan tới Hoàng Thiên Trọng.
Rượi gặp tri kỷ ngàn chén không say. Không vừ lòng với nhau, không nói nửa câu. Nếu như mọi người đã xung đột tới mức không thèm nhìn mặt nhau, cần gì phải miễn cưỡng đi với nhau? Dưa hái xanh không ngọt.
Hơn nữa nếu như một mình Tần Lạc đi cùng với Hoàng Thiên Trọng ra ngoài, y cố tình dẫn mình dẫn vào trong rừng rậm, động chân động tay, làm loạn thì sao? Mỗi sáng khi rời giường, Tần Lạc đều dùng gương soi mình, hắn biết rất rõ bản thân mình có gường mặt khiến cả nam lẫn nữ đều ham muốn.
Đơn giản là dứt khoát từ chối.
Sau khi nghe xong câu trả lời của Tần Lạc, ngược lại Hoàng Thiên Trọng không tức giận, y chỉ cười nói: "Vốn tôi có nhiều chuyện muốn tâm sự với anh. Anh đã vô tình, tôi cũng không miễn cưỡng."
"Những điều anh biết tôi cũng có thể tra được." Tần Lạc nói.
"Chỉ hy vọng thế." Hoàng Thiên Trọng gật đầu.
"Cho dù không tra được cũng không ảnh hưởng tới sự thật là tôi rất ghét anh." Tần Lạc nói tiếp.
"…" Hoàng Thiên Trọng thoáng lặng người sau đó y phá lên cười nói: "Anh thật sự rất thẳng thắn."
"Trước kia cũng có người từng nói như vậy." Tần Lạc cười nói, hai mắt hắn trông như mắt hồ ly giảo hoạt.
"Trước khia chia tay vẫn không quên bày tỏ lòng mình, nhất định Tần thầy thuốc hận tôi thấu xương?"
"Tôi nói ra khiến lòng thư thái, tóm lại vẫn tốt hơn so với anh phải chịu uất nghẹn trong lòng nhiều." Tần Lạc cười vẻ khinh bỉ. "Chẳng lẽ không phải trong lòng anh đang như vậy sao?"
"Được rồi, Tần thầy thuốc đối đãi với bụng dạ quân tử, tôi cũng không nên che giấu nữa. Đúng vậy, trong lòng tôi Tần thầy thuốc không phải là người." Hoàng Thiên Trọng nói. Khi nói ra những câu này trước mặt mọi người, quản nhiên Hoàng Thiên Trọng thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn nhiều, giống như sự uất nghẹn, tâm trạng bức bối đã tiên tan rất nhiều.
Hoàng Thiên Trọng thầm nghĩ: "Nói gì thì nói thằng họ Tần hạ lưu, Vương bát đãn này hiểu thuật dưỡng sinh. Quả thật nói ra khiến tâm trạng con người ta vui vẻ hơn, không còn bị như vật nào đó đang đè nén trong lòng."
"Anh không phải là người." Ly lên tiếng nói chen vào. Khi nghe thấy Hoàng Thiên Trọng mắng Tần Lạc, nàng không liềm chế được, muốn phản kích giúp Tần Lạc. Đây gần như đã là một phản xạ tự nhiên.
"Ha ha." Hoàng Thiên Trọng phá lên cười, nói: "Cô là con
con gái nuôi của Lonh thúc thúc. Dựa theo ngôi thứ, tôi hẳn nên gọi cô một tiếng là em họ? Long Ly, cô thích Tần thầy thuốc, đúng không?"
Vì ảnh hưởng bởi phong cách "nói thật" của Tần Lạc, y cũng chuẩn bị "ăn ngay nói thật". Thời buổi này, còn có người nào không biết cách che giấu bản thân mình không?
Đây là lần đầu tiên có người vạch trần tình cảm của Ly với Tần Lạc trước mặt nhiều người. Quân Sư cũng biết nhưng chỉ lén hỏi Ly, không một ai khác từng nói tới chuyện này.
Ly không biết phải phản bác như nào nữa, nàng đỏ bừng mặt, thẹn quá hóa giận, rút chủy thủ, định liều mạng cùng với Hoàng Thiên Trọng.
"Ly." Quân Sư nắm chặt cổ tay cần dao của Ly. "Không được trúng kế."
Ánh mắt Hoàng Thiên Trọng lóe sáng, y cười nói: "Sao lại kích động như vậy? Tôi chỉ nói chơi thôi mà, nếu như không có chuyện này, chỉ cần cô nói thẳng ra là được. Thế nhưng với hiểu biết của tôi trong khoảng thời gian qua, tôi chỉ sợ cô đã lún rất sâu vào lưới tình rồi. Đáng tiếc, tôi e rằng cô không có cơ hội. Cô có biết anh ta có bao nhiêu phụ nữ không? Một người là Lâm Hoán Khê, hiệp hội Trung Y, một người là Lệ Khuynh Thành của Khuynh Thành Quốc Tế, một người là Tô Tử của Bồ Tát Môn, còn cả công chúa Vương gia, Vương Cửu Cửu. Có lẽ cô đã gặp mặt bọn họ? Mấy người ở Dương Thàng gây chuyện rất náo động. Anh ta và người phụ nữ khác âu yếm bên nhau trong khi cô phải đội mưa đội gío ở bên ngoài, trong lòng nhất định rất khó chịu, đúng không?"
Hoàng Thiên Trọng không nhắc tới cái tên Văn Nhân Mục Nguyệt vì khi nhắc tới cái tên này, tâm trạng y thực sự không thoải mái.
Tần Lạc cười cười nhìn Hoàng Thiên Trọng nói: "Đây là chuyện bí mật anh muốn nói với tôi sao?"
"Đây là lời cảnh báo đối với em họ tôi." Hoàng Thiên Trọng nói: "Nếu như thật sự cô ấy không quan tâm, anh thật sự cũng không để bụng, đúng không? Không thể không công nhận, Tần thầy thuốc rất được phụ nữ yêu mến."
Tần Lạc cười rạng rỡ nói: "Yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu. Ngược lại có vị tiền bối đã từng nói cho tôi biết: vận đào hoa chính là số đào hoa, có đôi khi tôi cũng cảm thấy rất bất đắc dĩ thế nhưng tôi thật sự lo lắng tới chuyện chung thân đại sự của đội trưởng Hoàng. Nghe nói anh thích Văn Nhân Mục Nguyệt phải không?"
Nụ cười của Hoàng Thiên Trọng giống như bị người ta vung đao chặt đứt, sắc mặt trở nên cứng đơ.
Cả đời này của Hoàng Thiên Trọng đều lấy hình tượng người cha đã khuất của mình làm thần tượng và mục tiêu phấn đấu. Hoàng Thiên Trọng muốn trở thành người đứng đầu Long Tức, y muốn lấy được đệ nhất mỹ nữ Yến Kinh.
Khi lần đầu tiên Hoàng Thiên Trọng bước vào Long Tức, tính cách kiêu ngạo, bừng bừng dã tâm, y cũng như rất nhiều công tử Yến Kinh khác ngưỡng mộ thanh danh làn xa của Văn Nhân Mục Nguyệt nhưng đương nhiên cũng như những công tử khác, y chỉ gánh lấy thất bại.
Thế nhưng việc Hoàng Thiên Trọng theo đuổi Văn
Nhân Mục Nguyệt không chỉ bởi dáng vẻ bề ngoài và tải văn chương của nàng mà y còn có một cảm giác sứ mạng và trách nhiệm.
Hoàng Thiên Trọng muốn bản thân mình phải làm được chuyện này, y nhất định phải làm được nếu không y vĩnh viễn cảm thấy mình không bằng cha mình.
Nhưng không ngờ Tần Lạc lại biết chuyện này và hắn bắt đúng dùng nó để tấn công chính y.
Khi nhìn thấy Hoàng Thiên Trọng không nói được câu nào, Tần Lạc nói: "Đội trưởng Hoàng không nên xấu hổ. Mục Nguyệt là người ưu tú, anh thích cô ấy là chuyện rất bình thường. Anh không phải là người ưu tú, cô ấy từ chối anh cũng là chuyện bình thường."
Tiếp theo đó rồi như Tần Lạc đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, hắn nói tiếp: "Thế nhưng thật ra mối quan hệ của tôi và cô ấy rất tốt. Mỗi khi rãnh rỗi thường cùng nhau uống trà, tâm sự. Nếu như anh có thư hay tín vật gì muốn trao cho cô ấy, có lẽ tôi có thể…"
"Không cần làm phiền. Nếu như tôi muốn, chính tay tôi sẽ mang tới." Giọng nói của Hoàng Thiên Trọng lạnh lùng. Y biết chính mình không có công phu dưỡng khí như Tần Lạc, lời nói không sắc bén bằng, da mặt mình không dày, không dày mặt như Tần Lạc.
"Được. Tôi sẽ chờ đợi tin tốt lành của đội trưởng Hoàng." Tần Lạc nói: "Chúng tôi đã cơm no rượu say rồi. Đội trưởng Hoàng ăn muộn. Vốn tôi tưởng hôm nay sẽ được chứng kiến một vở kịch hay thế nhưng vì thiếu diễn viên mà bàn tiệc không diễn ra, quả thật rất đáng tiếc. Ngày mai chúng tôi sẽ tổ chức một buổi tiễn đưa vui vẻ đội trưởng Hoàng. Xin mời đội trưởng Hoàng hãnh diện hạ cố."
Nói xong Tần Lạc đứng dậy bỏ đi.
Rầm…
Tần Lạc vừa đứng dậy, những người khác cũng đứng dậy.
Tình cảnh này càng khiến Hoàng Thiên Trọng cực kỳ đố kỵ. Tần Lạc không phải là đội trưởng Long Tức, thậm chí cũng không phải là thành viên Long Tức nhưng lại khiến những người Long Tức phục tùng, tôn trọng.
Hoàng Thiên Trọng cũng đứng dậy, hô to: "Quân Sư."
Quân Sư đứng lại, nhìn Hoàng Thiên Trọng đang chậm rãi bước tới.
"Chúc mừng, sau này Long Tức là của cô." Hoàng Thiên Trọng cười nói.
"Của quốc gia." Quân Sư nói. Cô không rơi vào bẫy của Hoàng Thiên Trọng.
Hoàng Thiên Trọng cười nói: "Tôi có một bí mật muốn cho cô biết."
Nói xong Hoàng Thiên Trọng tiến gần hơn tới chỗ Quân Sư, thì thào vào tai cô.
Sau đó y cười ha hả nhìn Quân Sư, nói tôi phải đi, Long Tức giao cho cô. Cô phải kế thừa di chí của các bậc tiền bối trung thành đền nợ nước vân vân …
Mấy người Tần Lạc đứng cách đó không xa, không nghe rõ. Nhìn từ biểu hiện của hai người như thấy hai người có tình cảm rất tốt, dáng vẻ như đang trò chuyện rất vui vẻ.
Thế nhưng chuyện xảy ra tiếp theo khiến người ta cực kỳ kinh hãi…
Loảng xoảng…
Quân Sư đánh ra một quyền, thân thể Hoàng Thiên Trọng bay ngược lại sau như một cái diều đứt dây, ngã xuống đè bẹp một chiếc bàn ăn, bắn thẳng vào tường mới dừng lại.