Hương hoa bốn xung quanh, mỹ nhân ngửi hương thơm mà ngủ.
Ở một góc mái hiên của vườn hoa có kê một cái sập. Trên sập một người phụ nữ đang nằm nghiêng, hai mắt nhắm chặt hơi thở nhẹ nhàng, thoáng trông giấc ngủ rất ngon.
Làn da người phụ nữ như tuyết đầu mùa, mỏng như sợi tơ, cái miệng nho, đôi môi anh đào, mũi nhỏ, lông mày mảnh, dài, dáng người thướt tha, áo ngủ màu đỏ nhạt, cổ áo mở rộng, lộ một khoảng ngực trắng như tuyết, trông cực kỳ hấp dẫn. Không nhận ra tuổi tác của người phụ nữ nhưng nhìn từ hình dáng bề ngoài, giống như chỉ một cô gái đôi mươi. Thế nhưng từ thân thể thành thục, điệu ngủ quyến rũ này, có thể coi như một thiếu phụ tuổi ba mươi.
Loảng xoảng...
Tiếng bước chân nặng nề vang lên khiến người phụ nữ bất chợt bừng tỉnh từ trong giấc mộng.
Sự tức giận chợt lóe lên trong ánh mắt rồi biến mất, Người phụ nữ nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh.
Người phụ nữ ngồi dậy từ trên sập, sắc mặt thong dong nhìn gã thanh niên dáng vẻ đẹp trai đang đùng đùng nổi giận đi vào.
Hai người mắt đối mắt, không người nào chịu tránh đi trước.
"Lạc Sân" Hoàng Thiên Trọng gầm lên.
"Mẹ nghe thất rồi" Lạc Sân dịu dàng nói. Bà bưng chén trà trên cái bồn trà nho bên cạnh, uống một hơi cạn. Khi ngửa cổ uống trà, chiếc cổ thon dài bộ ngực căng ưỡn cao, cực kỳ gợi cảm.
"Người tôi tin tưởng nhất là bà. Người tôi tin tưởng nhất là bà. Tại sao bà lại hại tôi? Tại sao bà lại muốn hại tôi hả?" Hoàng Thiên Trọng cực kỳ phẫn nộ. Y tung chân đá tung một cái chậu hoa ở bên cạnh, chậu hoa rơi xuống đất cành lá xanh tươi tốt gãy văng lung tung, âm thanh răng rắc không ngừng vang lên.
"Hoàng Thiên Trọng, con chỉ biết làm càn" Cuối cùng Lạc Sân cũng nổi giận. Bà là người rảnh rỗi chỉ thích trồng hoa. Tất cả các loài hoa, cây cảnh trong vườn này đều do chính tay bà trông, cực kỳ tỉ mỉ, ngày thường bà coi chúng như báu vật của mình. Bây giờ Hoàng Thiên Trọng đá hỏng chúng, bà rất đau lòng.
"Tôi làm càn? Tôi làm càn?" Hoàng Thiên Trọng giống như một người điên, y lại tung chân đá một chậu Tử Trúc, gầm lên: "Bà đâm sau lưng hại tôi bà còn dám bảo tôi làm càn sao?"
"Hại con sao?" Lạc Sản cười nhạt nói: "Hoàng Thiên Trọng, con đừng có không biết tốt xấu gì cả. Mẹ đã phải lôi con ra từ trong vũng bùn. Con chỉ có đi tây nam mới phát triển tốt. Mẹ đã nói chuyện cùng Điền thúc thúc của con. Lão Đoạn ở tây nam cũng sẽ toàn tâm toàn ý giúp đỡ con. Nếu như con ở Long Tức, đấu đi đấu lại với bọn họ thì được cái gì hả?"
"Được cái gì hả?" Hoàng Thiên Trọng nghiến răng nói: "Cho dù không giành được cái gì, tôi cùng nhất định không rời khỏi đó".
Lạc Sản đi tới nâng bồn hoa đổ dậy, ánh mẳt bà cực kỳ nuối tiếc. Bà nói: "Thiên Trọng, vì sao con lại ngang bướng như vậy? Con có biết tính cách này sẽ hủy hoại con không? Tại sao mẹ lại đi tìm Phó Phong Tuyết đàm phán? Tại sao mẹ tới tìm lão Điền để lão điều con đi? Mẹ biết nếu như nói cho con biết sớm, con nhất định sẽ không chịu rời đi. Không phải mẹ cố tình giấu diếm con mà thực sự không còn sự lựa chọn nào khác".
"Không còn sự lựa chọn nào khác sao? Không còn sự lựa chọn thì chọn cách bán đứng tôi sao? Không còn sự lựa chọn nào thì đuổi tôi ra khỏi Long Tức sao?" Hoàng Thiên Trọng nắm chặt hai bàn tay, khớp xương kêu răng rắc như tiếng băng đạn, giống như y thực sự muốn xông lên liều mạng với Lạc Sân. Thế nhưng lúc này Lạc Sân đang ngồi xổm, chăm sóc hai chậu hoa, dáng vẻ vô cùng chăm chú nhưng không quan tâm tới Hoàng Thiên Trọng. "Bà có biết chuyện này có nghĩa thế nào với tôi không? Có nghĩa là một lần nữa tôi lại bị Long Tức xua đuổi. Một lần nữa. một lần nữa"
Lạc Sân ngẩng đầu nhìn Hoàng Thiên Trọng hỏi: "Thể diện quan trọng hay tiền đồ quan trọng?"
"Tiền đồ là quan trọng nhưng không có nghĩa tôi vì tiền đồ của mình mà không biết xấu hổ là gì?" Hoàng Thiên Trọng lại gầm lên.
"Con chính là vì tiền đồ mà không biết xấu hổ" Giọng nói Lạc Sân cũng to hơn.
Lạc Sân càng tức giận. Hoàng Thiên Trọng ngược lại càng trầm mặc.
Trong suy nghĩ của Hoàng Thiên Trọng, mẹ của y luôn nhẹ nhàng, dịu dàng, khi nói chuyện, giọng nói cử động cực kỳ quý phái, cho dù Thái Sơn có sụp xuống vẫn giữ được sắc thái rất trấn tĩnh.
Thế nhưng đây là lần đầu tiên Hoàng Thiên Trọng nhìn thấy mẹ mình tức giận. Lần đầu tiên y thấy mẹ mình không khống chế được tâm trạng.
Hoàng Thiên Trọng tức giận, cuối cùng tới lượt Lạc Sân "nổ súng".
"Con cho rằng con là ai hả? Thái Tử sao? Đúng, đám người bên ngoài gọi con là Thái Tử nhưng con có nghĩ vì sao lại như vậy không? Tại sao bọn họ lại gọi con như vậy?" Lạc Sân hỏi: "Là vì con có một người cha tốt, vì có một ông ngoại tốt nhưng đó là chuyện trước kia. Bây giờ cha con đã chết, ông ngoại con cũng rời đi rồi, con còn lại cái gì hả? Con chỉ còn lại một người mẹ này, một bà mẹ cả ngày chỉ biết ăn mặc, trang điểm như một quý nhân không đáng một xu. Bọn họ dựa vào cái gì mà tôn trọng con? Bọn họ dựa vào cái gì mà gọi con là Thái Tử?"
"Hiện nay cha con còn mấy người bạn, bọn họ tình nguyện giúp đỡ. Long Thiên Trượng và Phó Phong Tuyết cũng còn sống. Mặc dù bọn họ không giúp con nhưng bọn họ cũng không làm hại con ...",
"Long Thiên Trượng và Phó Phong Tuyết không hại tôi sao?" Hoàng Thiên Trọng tức giận mắng: "Cả hai con chó già đó..."
"Câm miệng" Lạc Sân quát to, mắt hạnh trừng trừng, dáng vè cực kỳ uy nghiêm. "Con cho rẳng con là ai hả? Con có đáng cho bọn họ ra tay không? Trong mắt bọn họ con không đáng một xu. Nếu không vì có bọn họ, những họ Hồng, họ Vệ sẽ bỏ qua cho con sao? Chúng sẽ ép con cả đời này không thể sống nổi".
"Long Thiên Trượng và Phó Phong Tuyết không thể bảo vệ con cả đời. Bọn họ cũng sẽ có lúc ra đi. Khi đó con còn lại cái gì? Nhân cơ hội mẹ còn sống, nhân cơ hội bọn họ còn có thể bảo vệ con, hãy vứt bỏ danh dự của mình, hãy vứt bỏ thể diện chó má của con đi. Hãy đi liều mạng, hãy tranh đấu, hãy chém giết, gây dựng một tiền đồ tốt. Chỉ cần con có thể đứng vững, chỉ cần con có thề đứng vững" Lạc Sân đi tới, nhìn vào gương mặt anh tuấn cau có của Hoàng Thiên Trọng nói: "Chỉ có như vậy con mới chính thức là Thái Tử. Chỉ khi nắm vững vận mệnh trong tay mình,. không gì có thể làm khó con được".
"Tôi hiểu rồi" Hoàng Thiên Trọng nói: "Tôi sẽ không đi. Tôi sẽ ở lại Long Tức. Tôi sẽ liều mạng với bọn họ, tôi sẽ tranh đoạt tranh đấu với bọn họ".
Nói xong, y quay người bước đi
.
"Hoàng Thiên Trọng" Lạc Sân quát to.
Loảng xoảng...
Âm thanh nặng nề lại vang lên. Đó chính là âm thanh bị đạp mạnh của cánh cửa sắt.
Lạc Sân đứng ngây người, tâm trạng bà giống như cành lá gãy vụn trên mặt đất.
Tần Lạc vốn muốn tới xem trò hay nhưng diễn viên chính lại đã rời khỏi khu an dưỡng Long Tức. Vì ngày hôm nay không có chuyện gì nên Tần Lạc ở lại Long Tức ăn cơm.
Mọi người khó khăn mới có cơ hội tụ tập với nhau. Mặc dù chỉ ăn trong căng tin nhưng không khí rất thoải mái, ăn rất ngon.
"Họ Hoàng kia không lén lút bỏ chạy chứ? Nếu anh ta làm như vậy thì chắng còn ý nghĩa gì cả" Hòa Thượng cười hì hì nói. Khi Hoàng Thiên Trọng mới lên làm đội trưởng, y đã cố gắng lôi kéo, mượn sức bọn họ. Khi biết không thể mượn sức, y bắt đầu công kích mạnh mẽ, chính vì vậy mấy người Hòa Thượng đoàn kết thành một nhóm xa lánh Hoảng Thiên Trọng.
Bây giờ Hoàng Thiên Trọng bị điều khỏi vị trí đội trưởng, đương nhiên bọn họ phải có lý do để vui mừng.
"Đội trưởng sẽ không vô tình như vậy. Anh ta tới chào tạm biệt chúng ta" Hỏa Dược nói
"Hỏa Dược, con người anh quá cay độc" Quân Sư cười nói: "Bình thường anh đã không bao giỡ gọi anh ta là đội trướng".
"Khụ khụ ..."Đột nhiên Ly ho khan mấy tiếng.
Mọi người phối hợp rất ăn ý, chỉ tập trung ăn cơm, không nói cười, đùa giỡn nữa.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần sau đó giọng nói của một người đàn ông vang lẽn: "Mọi người đang ăn cơm hả?"
Không một ai lên tiếng, xung quanh chỉ còn âm thanh nhai nuốt thức ăn.
Người đàn ông không tức giận, y đi tới ngồi xuống một góc bàn.
"Thông báo cho mọi người một tin tốt" Người đàn òng nói: "Tôi phải đi, rời khỏi Long Tức, đi tây nam". Vẫn không có người nào lên tiếng nói. Tất cả mọi người đều coi y như một người vô hình.
Lúc này Quân Sư không thể không nói
"Chúc mừng" Quân Sư nói. Cô không biết việc ra đi này có liên quan tới quan hệ của Hoàng Thiên Trọng, y đi tây nam chính là lên chức nên Quân Sư nói vậy cũng không phải là châm chọc y.
"Cám ơn" Hoàng Thiên Trọng cười nói: "Các vị, mấy ngày qua có nhiều đắc tội xin mọi người hãy thông cảm".
Mọi người kinh ngạc ngẩng đầu. Bọn họ không ngờ Hoàng Thiên Trọng lại lên tiếng xin lỗi bọn họ.
"Tần Lạc" Hoàng Thiẽn Trọng gọi.
"Hả?" Tân Lạc nuốt sợi mì hỏi: "Anh bảo tôi?"
"Hãy đi với tôi một chút, được không?" Hoàng Thiên Trọng cười nói thái độ phóng khoáng, cử chỉ nhẹ nhàng. Lúc này Hoàng Thiên Trọng đã khôi phục lại phong độ công tử ca nổi tiếng của mình.
"Tôi ăn mì trước đã" Tần Lạc nói
Rầm....
Tần Lạc ăn xong bát mì, thâm chí uống hết cả nước mì luôn, hắn nói: "Có chuyện gì sao?"
"Không có chuyện gì, chỉ muốn tâm sự đôi câu thôi" Hoàng Thiên Trọng cười nói. Khi y mỉm cười trông rất giống Tần Lạc, khóe miệng khẽ nhếch, hai mắt như nheo lại, trong cực kỳ hấp dẫn. Hai người đều thuộc hình mầu đàn ông hấp dẫn, gương mặt cực kỳ thanh tú.
"Nơi này cũng có thể nói chuyện" Tần Lạc cười nói: "Tất cả đều là người một nhà".
Hoàng Thiên Trọng nghĩ thầm: đương nhiên là người một nhà. Tất cả đều là người một nhà.
"Hay chúng ta ra ngoài một chút" Hoàng Thiên Trọng nói: "Hai chúng ta cũng coi như quen biết đã lâu. Bây giờ tôi phải đi, có một vài việc có thể nói được"
"Thế nhưng ..." Tần Lạc nói vẻ khó xử. "Tôi không có thói quen đi dạo với đàn ông".