Cô một phen ném tay tên Cường ca ra, ánh mắt sắc bén mà trừng hắn, nói:“Mặc kệ là ai sai ngươi, ngươi sẽ phải trả giá lớn, ta thề.”
“Nha đầu thúi! Ngươi chết chắc rồi!”
Cường ca vừa muốn xông lên động thủ, tên đàn ông tóc vàng tên Lam Tu kia một phen cầm tay hắn giơ lên cao, rất có hứng thú mà đánh giá Hạ Úc Huân, nói:“Từ từ, cô gái này…… Có phần thú vị.”
Hạ Úc Huân vừa nghe liền nổi giận, “Chết tiệt! Tên lông vàng kia, con mắt nào của ngươi thấy ta thú vị? Ngươi có biết buôn bán người là phạm pháp không hả?”
Tên tóc vàng một bộ gian thương hướng cô sâu kín cười, lộ ra hàm răng trắng tinh, đáp: “Hai con mắt đều thấy được.”
Nói xong chuyển hướng người hầu phía sau, ra lệnh “Đem cô ta vào đi thôi!”
“Khoan đã, ngươi cho dù ta là ai cũng không biết liền dám mua ta, sẽ không sợ có người tìm ngươi gây phiền toái?” Hạ Úc Huân không buông bất cứ một hy vọng nào.
Lam Tu quay đầu nhìn Hạ Úc Huân quần áo bất chỉnh, thương hại mà nhìn cô, hệt như nhìn một người ngu ngốc, nói: “Thật là một cô gái ngây thơ.”
“Này này……” Hạ Úc Huân còn muốn nói chuyện, cũng đã bị người kéo đi xuống.
Cường ca nửa bên mặt sưng đỏ, mừng rỡ như điên, nói:“Ý của anh là?”
Lam Tu ký chi phiếu cho hắn, nói:“Thành giao!”
Cường ca nhìn những con số 0 liên tiếp trên chi phiếu cười đến không khép miệng được, không thể tin nổi nha đầu chết tiệt kia còn có thể bán được nhiều tiền như vậy, thật là so với dự đoán của hắn khá hơn nhiều.
-
Hạ Úc Huân bị mang vào một căn phòng xa hoa, nhốt chung với một đám mấy cô gái ăn mặc áo ngủ gợi cảm chết tiệt.
Trước cửa là bốn năm tên thủ vệ, mấy người đang tán gẫu, truyền đến những tiếng cười đáng khinh.
“Lần này tới không ít hàng có giá! Cô tóc vàng mắt xanh kia, chậc chậc, thật đầy cảm xúc! Còn có cô em người Nhật Bản kia, dáng người thật là……”
“Đó là đương nhiên, buổi đấu giá hôm nay sẽ quy tụ toàn người rất có địa vị!”
“Bất quá, cô gái Trung Quốc vừa rồi đi vào ngươi nhìn thấy chưa? Hàng như vậy vào bằng cách nào?”
“Ha ha…… Người đưa cô ta vào nhất định cũng cho không ít tiền bạc! Bất quá, ánh mắt của kẻ có tiền ai mà biết được? Ngươi đừng thấy cô ta như vậy, nói không chừng công phu trên giường của người ta lại lợi hại đó nha!”
“Mấy ngày này hội đấu giá càng ngày càng không thú vị, những lão tổng đó muốn tìm sự kích thích, Lam Tu lần này cố ý chuẩn bị không ít món ăn thôn quê!”
……
Hạ Úc Huân nghe đối thoại ngoài cửa, chỉ cảm thấy một trận buồn nôn. Nhưng, cô đã một ngày một đêm không ăn, tất nhiên là cái gì đều nôn không ra.
Cô nhìn những cô gái bên cạnh, người chết lặng chờ chết vừa nhìn chính là bị ép buộc, kẻ hoa hòe lộng lẫy phỏng chừng là tìm quan hệ tự mình tiến vào.
Hạ Úc Huân nhớ tới Âu Minh Hiên đã từng nói qua với cô chuyện như vậy, nói đây là trò chơi nhàm chán của xã hội thượng lưu.
Quán ăn đêm ở khắp nơi trên thế giới đều có tổ chức loại hoạt động bán đấu giá này, tới đều là kẻ có tiền tìm kích thích, không ít phụ nữ vì muốn chen chân vào nhà giàu, làʍ ȶìиɦ nhân của kẻ có tiền, thậm chí chủ động đi vào nơi này tìm vận may, hy vọng có thể được mua đi.
Một lát sau, một người đàn ông đáng khinh đi vào, phát cho các cô mỗi người một chai nước, một hộp bánh quy khô.
Hiện tại khôi phục lực khí quan trọng, Hạ Úc Huân hoàn toàn không phòng bị mà ăn.
Người đàn ông đáng khinh kia cười cười, sau đó đáng khinh mà đi ra ngoài, đáng khinh đóng lại cửa phòng.
“Lại là thứ này, còn không bằng ta tự mang đi!” Một mỹ nữ tóc vàng ném nước cùng bánh bích quy, từ trong túi móc ra một chai thuốc, ưu nhã mà lấy ra vài viên nuốt vào.
Hạ Úc Huân nhìn tên nhãn tiếng Anh trên chai thuốc, đột nhiên phản ứng lại đây là cái gì, lập tức đem ngón tay với vào trong cổ họng muốn đem đồ ăn nhổ ra.
Đáng chết, đồ ăn cư nhiên có thuốc kích thích ȶìиɦ ɖu͙ƈ!