Năm đó ông cũng từng ở trên thương trường oai phong một cõi, mà hiện tại, trên thực tế cái công ty nay sáu năm trước ông cũng đã vì bệnh tim mà giao cho con trai.
Sáu năm qua, nhìn nó từng bước một từ gần như phá sản đi đến thời đại cường thịnh huy hoàng như hôm nay, yên tâm thoải mái mà ngồi trên chức vị cao cấp Chủ tịch lãnh thị, cùng những nhân vật nổi tiếng tụ hội, nhận được sự sung bái tôn kính của mọi người.
Cho tới bây giờ ông vẫn là chưa từ hư vinh đi ra, vẫn luôn cho rằng mình vẫn là Lãnh Hoa Kiều năm đó, vẫn luôn không muốn hoàn toàn buông tay đối với công ty này.
Không ý thức được chính mình đã không còn như năm đó nữa, không ý thức được mọi việc hiện tại, là ai dốc sức làm ra.
Ông cho rằng không có Lãnh thị, Lãnh Tư Thần cái gì cũng không có, một ngày nào đó anh sẽ ngoan ngoãn trở về.
Lại không biết, kỳ thật, Lãnh thị không có Lãnh Tư Thần, mới chân chính cái gì đều không có.
Một công ty mất đi trung tâm cùng linh hồn, còn có thể dựa vào cái gì sinh tồn?
-
Chạng vạng, sơn trang Mộ Yên.
Lãnh Tư Thần mới vừa chạy tới, Nam Cung Lâm liền nhiệt tình đi lên đón, vui sướng nói: “Như thế nào? Rốt cuộc cũng cùng người trong nhà trở mặt rồi sao? Ha ha ha…… Thật đáng mừng! Thật đáng mừng a! Buổi tối đi uống rượu chúc mừng một chút được chứ?”
Lãnh Tư Thần trừng ông một cái, nói: “Đây xem như là vui sướng khi người khác gặp họa sao?”
Đối với tin tức “Nhanh cực kỳ chuẩn” của Nam Cung Lâm anh đã sớm tập mãi thành thói quen.
Nam Cung Lâm “Ai” một tiếng, “Như thế nào có thể nói là vui sướng khi người gặp họa a, tôi chỉ là thành tâm chúc mừng! Ha ha, thế nào? Sắp tới có tính toán gì không? Tới chỗ này của tôi đi?”
“Nhanh như vậy liền nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của?” Lãnh Tư Thần cau mày.
“Đương nhiên là tiên hạ thủ vi cường!” Nam Cung Lâm cười đến một bộ cáo già xảo quyệt.
“Vậy chỉ sợ là phải để ông thất vọng rồi, tôi chỉ là mâu thuẫn gia đình bình thường mà thôi.” Lãnh Tư Thần vừa mở ra bao nilon nguyên liệu nấu lẩu, vừa tùy ý mà đáp.
Nam Cung Lâm vẻ mặt đáng tiếc, nói: “Chỉ e là có mình cậu nghĩ như vậy a! Bất quá, cậu bỏ đi một thời gian cũng tốt, con người a, đều là như thế này, không mất đi, vĩnh viễn đều sẽ không hiểu được sự quý trọng.”
Nghe một câu cuối cùng, sống lưng Lãnh Tư Thần bất giác cứng đờ, Nam Cung Lâm này nói mỗi câu đều là lời nói có ẩn ý, cũng không biết là vô ý hay là cố tình.
“Tình hình Úc huân thế nào?” Lãnh Tư Thần hỏi.
“Cũng không như thế nào, sau khi cậu đi Âu Minh Hiên khăng khăng muốn đem cô ấy đi……”
Nam Cung Lâm lời còn chưa dứt, Lãnh Tư Thần như mũi tên lập tức chạy như bay đến trước tủ quần áo, có chút run rẩy mà mở cửa ra.
Mới vừa mở ra, lập tức người từ bên trong kéo lại, tốc độ kia nhanh đến mức anh thậm chí còn không kịp nhìn rõ bộ dáng cô.
Nhưng vậy là đủ rồi, cô ấy còn ở nơi đó.
Nam Cung Lâm dù bận vẫn ung dung mà đi qua vỗ vỗ bờ vai anh, nói: “Cậu có thể đừng quá khẩn trương được không? Tôi nói còn chưa dứt lời! Mọi người có ý đồ đem cô ấy đi tất cả đều tử trận, bao gồm cả bản thân Âu Minh Hiên kia. Nha đầu kia chỉ với một cái quăng ngã xinh đẹp, thế mà đem cánh tay tiểu tử kia làm cho trật khớp. Sau đó tiểu tử kia vẫn chưa từ bỏ ý định, nhưng vừa thấy cô ấy cư nhiên thà chết chứ không chịu khuất phục mà muốn đâm vào tường, sợ tới mức hồn phi phách tán, lại không dám đi chọc cô ấy. À không, đi bệnh viện đắp thạch cao, mới vừa đi không bao lâu, tiểu mặc cũng cùng đi.”
Lãnh Tư Thần lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Nam Cung Lâm nhìn ngăn tủ, ánh mắt khó được nghiêm túc, nói: “Có một điểm cậu có thể yên tâm, cô ấy ở nơi này của tôi, tôi sẽ không để bất luận kẻ nào mang cô ấy đi. Đương nhiên, bao gồm cả cậu.”
“Ông có vẻ không có quyền can thiệp vào tự do của cô ấy như vậy.” Lãnh Tư Thần cảnh giác mà nhìn Nam Cung Lâm.