Lãnh Hoa Kiều đầu tiên là sững sờ tại chỗ, tiếp theo tức giận đến cả người run rẩy, quơ lấy tách trà trong tầm tay liền ném qua, quát: “Tiểu tử hồ đồ, anh đây là có ý tứ gì? Anh cho rằng Lãnh thị không có anh thì không được có phải hay không? Tôi nói cho anh biết, anh chỉ cần đi ra khỏi cánh cửa này, cũng đừng mong quay lại!”
Lãnh Tư Thần tùy ý mà lau vết máu trên thái dương, cái gì cũng chưa nói, không chút lưu tình dưới ánh mắt vạn phần kinh ngạc của nhân viên rời đi.
Kỳ thật khắc khẩu như vậy không phải lần đầu tiên, nhóm nhân viên ngoài cửa nghe được động tĩnh bên trong, chỉ là như xem náo nhiệt, nhưng tuyệt đối không nghĩ tới lúc này đây, ông chủ bọn họ cư nhiên thật sự phủi tay đi rồi!
Đây…… Người đúng đầu của bọn họ đã đi, bọn họ phải làm sao bây giờ?
Tuy rằng Lãnh Hoa Kiều trên danh nghĩa chủ tịch, chức vị trên Lãnh Tư Thần, nhưng những năm gần đây mọi chuyện công ty đều do Lãnh Tư Thần quản lý, anh vừa đi, như rắn mất đầu, tất cả mọi người đều hoảng sợ.
Trong phòng, lãnh phu nhân cũng bị dọa, hoang mang lo sợ mà nhìn ông xã, nói: “Hoa kiều, anh làm gì vậy a? Tư thần đi rồi, vậy phải làm sao bây giờ? Mau cho người đi gọi nó lại……”
“Câm mồm! Ai cũng không được đi tìm nó! Lãnh Hoa Kiều tôi lại không phải chỉ có mình nó là con!” Lãnh Hoa Kiều tức giận đến hô hấp dồn dập, ngực kịch liệt phập phồng.
“Hoa kiều, đừng tức giận, đừng tức giận, cẩn thận lại phát bệnh!”
“Tôi một ngày nào đó cũng sẽ bị cái thứ khốn nạn kia làm cho tức chết!”
……
Trong văn phòng truyền đến tiếng Lãnh Hoa Kiều tức giận mắng, bên ngoài, nhóm nhân viên khe khẽ nói nhỏ.
“Trời ạ! Sao lại thế này? Chủ tịch thật hung ác a! Nói như thế nào anh ấy cũng là con trai ruột! Đầu lại bị đập đến như vậy!”
“Có phải hay không bởi vì sự việc cùng Âu thị hùn vốn mà ẫm ĩ thế này a?”
“Sự kiện kia cũng không phải tổng tài sai a! Rõ ràng chính là tổng giám kiểm định không nghiêm, Phó tổng lại không có kinh nghiệm, tổng tài mấy ngày đó còn bị bệnh mà, như thế nào có thể hoàn toàn trách anh ấy!” Tần Phi Ly bênh vực kẻ yếu nói.
Tuy rằng Lãnh Tư Thần ngày thường thực nghiêm khắc, nhưng thái độ làm người lại khiến người ta hoàn toàn tin phục.
“Nhưng tổng tài sau lại huỷ bỏ toàn bộ hợp đồng với Âu thị thật sự có chút khó có thể lý giải a……” Có người nhỏ giọng nói một câu.
Tần Phi Ly khinh thường cắt ngang, “Cậu thì biết cái gì? Tổng tài chúng ta làm một chuyện không phải khó có thể lý giải, chẳng lẽ còn muốn từng chuyện từng chuyện đều phải cùng cậu giải thích? Với chỉ số thông minh của cậu, thời gian anh ấy muốn giải thích đều có thể đàm phán mấy cái hợp đồng trăm triệu rồi a!”
“……”
Bên kia mấy nữ nhân viên cũng đang nghị luận sôi nổi, “Tôi thấy chủ tịch cùng phu nhân tám phần là Bạch Thiên Ngưng người phụ nữ kia tìm tới, thấy tổng tài chúng ta công tư phân minh cắt chức cô ta, lại kéo dài thời hạn đính hôn, cho nên nóng nảy! Người phụ nữ kia cũng thật quá đáng, liền gấp không chờ nổi muốn gả qua đây như vậy?”
“Đúng rồi! Quá đúng! Tổng tài bị tức giận bỏ đi rồi, cái này nhưng làm sao bây giờ a!”
“Lúc bỏ đi rồi, người đều bị ép đi, xem người phụ nữ kia còn gả cho ai đi!”
Có nhân viên đã từng khúc mắc với Lãnh Tư Thần khinh thường nói, “Đi thì đã đi rồi! Lãnh thị một công ty lớn như vậy, chẳng lẽ thiếu anh ta thì có thể bị sụp đổ hay sao? Chịu đủ cái khuôn mặt băng sớn kia của anh ta rồi, tốt nhất cả đời đừng trở về!”
“Tiểu trần, cô cũng quá độc, tổng tài còn không phải chỉ là bác bỏ một đề án của cô thôi sao? Ghi hận đến bây giờ? Còn nữa, a, đề án kia của cô cũng thật rối bời, tôi nếu là tổng tài, đã sớm xào cô, còn giữ loại ‘ nhân tài ’ như cô làm gì……”
“Cô! Cô nói cái gì hả? Có bản lĩnh lặp lại lần nữa cho tôi!”
“Đừng ầm ĩ đừng ầm ĩ, chủ tịch ra tới!”
……
Lãnh Hoa Kiều nhìn công ty một tay mình thành lập, nhìn những gương mặt xa lạ vùi đầu vào công việc, ông muốn gọi một người tới hỏi chuyện, đột nhiên lại phát hiện ngay cả tên bọn họ đều kêu không được, một cảm giác thất bại xưa nay chưa từng có nảy lên trong lòng.