Bấy giờ, chuông cửa lại vang lên.
Khúc Úc Sơn nghe thấy tiếng bèn đi về phía cửa, Thôi Nịnh kéo giật Khúc Úc Sơn lại, “Để em giúp anh, mình vào phòng đi.”
Khúc Úc Sơn tưởng Thôi Nịnh bảo giúp hắn mở chai rượu vang nên lập tức lơ tiếng chuông cửa rồi thành thật đi theo Thôi Nịnh vào phòng ngủ chính. Nhưng vừa mới vào phòng, hắn đã bị ấn xuống ngồi trên giường, món đồ chơi trong tay cũng bị lấy đi mất.
Thấy Thôi Nịnh chỉ nhìn món đồ chơi mà chả thèm làm gì cả, hắn bất mãn nhét chai rượu vang vào ngực đối phương, “Đây này, mở cái này.”
Khúc Úc Sơn lại nói tiếng Nga, Thôi Nịnh tất nhiên có hiểu bằng mắt, tiếng chuông cửa vẫn kêu inh ỏi ngoài kia, cậu nghiêng đầu, cảm xúc trong mắt rất phức tạp, ngay sau đó liền ra đóng cửa phòng ngủ chính.
Cửa phòng đóng chặt ngăn cách tiếng chuông cửa bên ngoài.
Thôi Nịnh quay về bên Khúc Úc Sơn, đầu tiên cậu ngắm Khúc Úc Sơn một hồi, sau cúi xuống hôn lấy hắn. Khúc Úc Sơn thấy người trước mặt đã không giúp mình mở rượu thì thôi đi còn hôn hắn nữa, hắn tức à nha, hắn đẩy này, ơ mà còn chai rượu, hắn lại kéo người đó lại để đòi chai rượu trong tay đối phương, nhưng bởi say rượu mắt hoa nên hình ảnh truyền đến mắt hắn cứ chồng chéo lên nhau, khiến hắn lấy nhầm thành món đồ chơi.
Thôi Nịnh thấy Khúc Úc Sơn đòi lại món đồ chơi rồi cáu kỉnh trợn mắt nhìn cậu, thì sự hiểu lầm trong cậu lại càng thêm sâu.
“Đừng giận đừng giận, em… em sẽ giúp anh thật mà, nhưng trước tiên phải rửa sạch nó đã.”
Thôi Nịnh cầm lấy đồ chơi rồi đi vào WC rửa sạch sẽ, cậu không chỉ cẩn thận rửa nó mấy lần, mà còn rửa cả tay mình hơn chục lần.
Trong khi Thôi Nịnh rửa tay, Khúc Úc Sơn lại lẻn đến tủ rượu. Hắn thấy Thôi Nịnh không khui rượu cho hắn nên muốn tự mình đi khui.
Lần này Khúc Úc Sơn đã tìm thấy dụng cụ mở nắp trên kệ tủ, chỉ là mắt hoa tay lag nên đặt mãi cái khui cả trúng vào nắp chai, mở hơn chục lần đều fail lòi, mãi cho đến khi bị Thôi Nịnh rửa tay xong ra ngoài tìm được.
Thôi Nịnh vừa ra khỏi WC đã chẳng thấy bóng dáng Khúc Úc Sơn đâu, còn tưởng Khúc Úc Sơn đi mở cửa tìm Chu Vọng Trác nên mặt thoáng cái tối sầm. Nhưng khi phát hiện cửa phòng ngủ chính vẫn đang khóa thì trong lòng mới an tâm hơn được chút.
Lục soát cả phòng mới tìm thấy Khúc Úc Sơn đang cầm cái khui nắp mở không khí, cậu không khỏi cướp lấy chai rượu và dụng cụ khui nắp, “Nay anh uống nhiều lắm rồi, đừng uống nữa.”
Cậu muốn cất rượu và dụng cụ khui nắp lại giá, thế nhưng Khúc Úc Sơn lại kéo tay cậu, mắt thì dính chặt vào chai rượu vang một cách tha thiết mong chờ.
Vài giây sau, Thôi Nịnh khui nắp chai rượu vang ra.
Nhưng cậu không đưa cho Khúc Úc Sơn, mà kéo hắn ra khỏi tủ rượu ẩn rồi đẩy hắn ngồi lại xuống giường. Món đồ chơi kia đã được cậu lau sạch sẽ và hiện đang được đặt trên bàn đầu giường.
Thôi Nịnh liếc món đồ chơi đó mấy lần rồi mới ngửa đầu tu một ngụm rượu vang, sau cúi xuống hôn Khúc Úc Sơn. Khúc Úc Sơn vốn định đẩy ra, song hắn đã phát hiện ra trong miệng cậu đang có rượu.
Hương rượu thơm nồng tê tái lòng người, đôi gò má cũng trở nên nóng bỏng hây hây, Khúc Úc Sơn ngả đầu trên gối, ý thức thoáng tỉnh táo liền thấy có người nào đó đang đè lên mình.
Bất giác nắm lấy cánh tay người nọ, hắn dùng lực rất mạnh, song Thôi Nịnh thậm chí còn chẳng ừ hứ tiếng nào, chỉ chăm chăm cúi đầu mơn trớn cằm Khúc Úc Sơn.
Một cái hôn nhẹ nhàng, mềm mại tựa lông hồng.
Thấy nắm tay không làm đối phương xi nhê, Khúc Úc Sơn lại ghìm lấy eo Thôi Nịnh hòng đẩy cậu ra. Sau khi đẩy được ra, hắn chống tay ngồi dậy rồi nghiêng đầu nghiên cứu đối phương cẩn thận, mãi sau mới nhận ra chính là Thôi Nịnh.
“Thôi Nịnh…” Hắn lẩm bẩm tên cậu rồi bật cười, “Tôi có quà cho cậu á.”
Lần này Khúc Úc Sơn nói tiếng Trung.
Vẻ mặt Thôi Nịnh thoáng biến chuyển khi nghe thấy chữ quà.
Khúc Úc Sơn loạng choạng xuống giường, chân trần chống xuống nền nhà lạnh lẽo khiến hơi nóng hừng hực trong người dường như cũng bay biến. Vừa về nước hắn đã chạy ngay đi mua quà cho Thôi Nịnh, trẻ con mà, đứa nào chả vui khi nhận được quà, đây là điều mà Khúc Úc Sơn tin tưởng chắc chắn.
Hắn lục tung beng mấy nơi, cuối cùng mới tìm được quà của Thôi Nịnh trong ngăn kéo, món quà được gói ghém trong một chiếc hộp rất đẹp. Hắn trở lại giường và đưa chiếc hộp cho Thôi Nịnh.
Thôi Nịnh đã từng được tặng rất nhiều quà, đa dạng đủ món, song cậu chưa từng nhận của ai bao giờ, thậm chí còn chẳng thèm ngó ngàng đến. Nhưng khi đối mặt với chiếc hộp này, đầu ngón tay cậu thế nhưng lại khẽ run rẩy.
Chỉ có điều sau khi mở ra, biểu cảm Thôi Nịnh chớp đọng lại, sau cùng là khẽ bật cười.
Thấy Thôi Nịnh cười, Khúc Úc Sơn nhà ta những tưởng đã mua quà trúng ý người ta nên bèn phấn khởi xích lại gần Thôi Nịnh. Hắn đang lê tê phê nên không khống chế được động tác, khiến cho mới sấn đến một cái thôi mà đã như dính sát vào Thôi Nịnh.
“Cả nước… tài liệu ôn thi… bốn trường cấp ba… đỉnh nhất nước, giáo viên, viết đó.” Khúc Úc Sơn mới vừa nốc thêm khá nhiều rượu vang nên đã bắt đầu nói ba lăng nhăng câu cú lộn xào hết cả lên, nghe kỹ còn có cả âm mũi.
Thôi Nịnh giương mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng nõn mịn mà gần trong gang tấc, không chút do dự, cậu ghé môi hôn lên. Trước khi bị hôn, Khúc Úc Sơn nhìn thấy cậu thiếu niên bỗng ghé sát mình nên nhắm mắt lại theo bản năng, kế tiếp, nụ hôn ấy đã rơi xuống trên mi.
“Úc Úc.” Thôi Nịnh vừa hôn vừa thì thầm biệt danh mà cậu đặt cho Khúc Úc Sơn, trái tim cậu mền nhũn, nhất là khi cậu nhận thấy lông mi của Khúc Úc Sơn đang nhấp nháy không ngừng.
Úc Úc của cậu đang thẹn thùng.
Thế nhưng chỉ một giây kế tiếp, Thôi Nịnh liền vèo một phát bay xuống khỏi giường.
Khúc Úc Sơn “thẹn thùng” thu tay về sờ sờ hàng mi của mình, ngứa kinh hồn, “Con muỗi… đáng ghét!”
Muỗi Thôi Nịnh: “…”
Món đồ chơi đó cuối cùng cũng không được sử dụng bởi Khúc Úc Sơn đá Thôi Nịnh bay khỏi giường xong đã ngủ khò khò rồi. Thấy con ma men kia đã vô tư ngủ say, Thôi Nịnh chỉ đành phải vào phòng tắm tắm hai lần, lần đầu là dội nước lạnh cho tỉnh táo, rồi sau đó là tắm nước nóng bởi sợ lát sẽ lạnh đến Khúc Úc Sơn.
Mà trên thực tế thì ma men Khúc Úc Sơn sau say bí tỉ thì nóng hầm hập, lúc Thôi Nịnh ôm lấy hắn, đầu tiên là hắn khẽ nhíu mày, sau đấy liền tung ra một cú đá.
Thôi Nịnh lại tiếp tục bay vèo xuống giường: “…”
Cậu lặng lẽ đưa vấn đề tập thể hình vào lộ trình rèn luyện.
——–
Một đêm lộn tùng phèo cuối cùng cũng trôi qua, sáng hôm sau Khúc Úc Sơn tỉnh thấy người mình thiệt là sảng khoái, không hề đau đầu nhức óc sau say. Hắn đương định ngồi dậy, bỗng phát hiện có một cánh tay đang vắt qua hông mình. Cánh tay ấy thon dài trắng trẻo và nom khá đẹp, lông mày Khúc Úc Sơn giật tưng tưng cả lên, hình như tối qua hắn đã uống rượu trong quán bar, hắn… chả có nhẽ hắn đã đưa một ‘người lại ơi’ về nhà qua đêm rồi
Khúc Úc Sơn kinh dị nhìn theo cánh tay nhìn lên, và thấy một gương mặt rất chi là quen thuộc. Thấy đối phương là Thôi Nịnh, hắn liền thở phào nhẹ nhõm.
Ơn giời không phải là “người lạ ơi”.
Cơ mà khoan, tại sao vừa thấy người ta là Thôi Nịnh là mầy liền thở phào nhẹ nhõm vậy hở?
Còn nữa, sao Thôi Nịnh lại trông héo rũ như quả cà héo thế, cả sao bọng mắt lại có màu xanh đen thế kia?
Má ôi, đêm qua hắn sẽ không làm cái lọ làm cái chai Thôi Nịnh đấy chứ?
Khúc Úc Sơn sợ hãi các thứ, một lát sau, hắn bèn nhẹ nhàng cầm cánh tay Thôi Nịnh rồi đặt nó về nơi sản xuất. Bị động tác của Khúc Úc Sơn làm phiền, Thôi Nịnh chợt cau mày trở mình, mà vừa mới xoay người một cái, tấm lưng của cậu đã can lộ lộ toàn bộ trước mặt Khúc Úc Sơn.
Vạt áo sau đã bị cuốn lên một đoạn, lộ ra hai dấu tay nổi bần bật trên eo.
Khúc Úc Sơn: “!”
Chốc sau, hắn run run duỗi tay ra ướm.
Vừa khít khìn khịt, độ dài ngón tay không sai lệch được đi đâu.
Hắn thu béng tay về, không khỏi bật người lên, vừa dậy liền liếc thấy món đồ chơi trên bàn đầu giường.
Khúc Úc Sơn: “!!!”
Rốt cuộc đêm qua hắn đã làm cái lề gì thốn
Đang vắt óc nhớ lại, cậu thiếu niên nằm bên cạnh đã tỉnh giấc.
Thôi Nịnh cảm nhận thấy trong tay trống rỗng nên không lâu sau đã tỉnh, vừa tỉnh cậu đã lập tức tìm kiếm bóng dáng Khúc Úc Sơn, thấy đối phương vẫn đang ngồi cạnh mình mới thoáng yên lòng. Nhưng chốc sau, cậu đã phát hiện vẻ mặt Khúc Úc Sơn trông khá là thốn.
Khúc Úc Sơn hối hận vì đã tìm cậu về?
Thôi Nịnh vừa nghĩ tới đó đã sa sầm mặt mày.
Còn Khúc Úc Sơn thấy Thôi Nịnh mới tỉnh mà mặt đã đen thùi lùi nhìn mình, thì lại càng khẳng định hôm qua mình đã ‘lọ chai’ sâu sắc đối phương.
“Tôi…” Khúc Úc Sơn nhả được mỗi chữ đã im bặt, hắn xoắn xuýt ngó Thôi Nịnh, do do dự dự mãi mới lại thốt được tiếp, “Đêm qua… tôi không… làm gì cậu chứ?”
Nghe vậy, Thôi Nịnh không khỏi sửng sốt, thế nhưng là một người rất thông minh, Thôi Nịnh đã lập tức phát hiện ra Khúc Úc Sơn hiểu lầm chuyện gì.
Đủ loại suy nghĩ thoáng tràn ngập trong tâm trí, và cuối cùng chỉ còn sót lại một cái. Thôi Nịnh cụp mắt xuống, hàm răng trắng đều như bắp nặng nề cắn chặt lấy môi dưới, mãi cho đến khi sứt môi bật ra tia máu mới chịu buông ra, cậu nói: “Nếu Khúc tiên sinh không muốn nhận, cũng không sao đâu, em nhất định sẽ không nói chuyện này cho người khác biết.”
Cậu thoáng khựng lại, “Chỉ là hôm qua có người đến tìm Khúc tiên sinh, là người đàn ông ở sân bay. Nếu Khúc tiên sinh sợ anh ta giận thì em có thể đến giải thích với anh ta là chúng mình… không hề có chuyện gì xảy ra, Khúc tiên sinh không hề làm gì với em cả.”
Khúc Úc Sơn: “!!!”
Mặt hắn cứng đơ như cây cơ, “Cậu… tôi…”
Ấp úng nửa ngày cũng chẳng bật nốt được câu sau.
Nhìn phản ứng của Khúc Úc Sơn, vẻ mặt Thôi Nịnh càng thêm đáng thương. Cậu còn nhỏ tuổi non tơ mà lại làm ra vẻ mặt đáng thương như thế trông chẳng những không lố, mà còn khiến cho cảm giác tội lỗi trong Khúc Úc Sơn càng thêm trầm trọng.
Đối với Khúc Úc Sơn mà nói thì Thôi Nịnh còn quá trẻ, kém hắn đến bảy tuổi lận.
Thôi Nịnh vén chăn xuống giường, chẳng qua lúc xuống cậu đã hít mạnh một hơi, rồi sau đó cố tình đi qua trước mặt Khúc Úc Sơn xoa xoa cái eo.
Đợi cậu đi xong, Khúc Úc Sơn thoắt cái túm lấy di động đã bị tắt nguồn của mình. Hắn mở máy lên liền thấy có vài cuộc gọi nhỡ từ Chu Vọng Trác, đáy lòng đã lạnh nay càng thêm giá, và cảm giác ớn lạnh này đã lên đến đỉnh điểm sau khi hắn nói chuyện với Sở Lâm.
“Alo Sở Lâm, sao Thôi Nịnh lại về nhà cùng anh?”
Khúc Úc Sơn say bí tỉ thì nhớ nổi cái gì, trí nhớ của hắn chỉ dừng lại ở cái chỗ khi đi vệ sinh thôi.
Sở Lâm im lặng hơn chục giây, sau đấy không trả lời mà lái sang chuyện khác: “Thưa sếp, em cần được thanh toán thêm một khoản chi phí nữa ạ.”
“Chi phí đi bar à? Báo qua kế toán là được.” Khúc Úc Sơn đáp.
“Không phải sếp ơi, là chi phí mua video ạ, hôm qua em mua lại video anh cả Thôi Nịnh hôn nhau ở quán bar rồi. À sếp muốn xem không ạ? Để em gửi video qua cho anh luôn.”
“Không! Không cần!” Khúc Úc Sơn vội vã chối từ.
“Vậy thì sếp còn muốn hỏi tại sao cậu Thôi lại về nhà với anh nữa không ạ?” Sở Lâm hỏi lại.
Khúc Úc Sơn: “… Thôi.”
Mặc dù Sở Lâm cũng có dính líu đến đời tư của ông chủ, song giọng điệu vẫn rất chi là bình thường, “Vâng ạ, nếu sếp còn bất kỳ nghi ngờ gì về những chuyện đã xảy ra tối qua, em có thể giải đáp cho sếp bất cứ lúc nào.”
Khúc Úc Sơn lần đầu tiên cảm nhận được năng lực của trợ lý nhà mình thật quá là đỉnh của chóp, hắn xoa xoa ấn đường, bất lực bảo: “Cậu xóa video cho anh, hôm nay chắc anh sẽ đến công ty muộn đấy.”
“Em hiểu rồi, thưa sếp.”
Mấy lời của Sở Lâm lại càng khiến trái tim Khúc Úc Sơn thêm một lần đau, hắn im lặng cúp điện thoại. Cúp máy không bao lâu, cửa phòng đã bị gõ nhẹ.
Người tới là Thôi Nịnh.
Thôi Nịnh đã thay sang bộ đồ mặc ngày hôm qua, sắc mặt có phần tái nhợt, “Khúc tiên sinh, anh có thể cho em vay hai tệ được không? Em muốn đi taxi về… có lẽ sẽ thoải mái hơn được chút.”
Bàn tay cầm điện thoại của Khúc Úc Sơn thoáng run rẩy, hắn há miệng nhưng chẳng biết nên thốt gì, Thôi Nịnh hình như đã hiểu lầm hắn không muốn đưa tiền nên mặt mũi lại càng thêm tái mét.
“Không được sao? Em hiểu rồi, em sẽ đi ngay.” Cậu xoay người bước một bước, rồi dừng lại, “Khúc tiên sinh không cần phải cảm thấy có lỗi, dù sao thì tối qua anh cũng say, lỗi do em, là em đã hiểu sai ý của anh.”