Về đến nhà, Khúc Úc Sơn vẫn còn ầm ĩ đòi uống nước, Thôi Nịnh nghe theo lời Sở Lâm mà lấy một chiếc gối mới giặt sạch sẽ đưa cho Khúc Úc Sơn ôm, để cho nếu Khúc Úc Sơn có cắn thì cũng sẽ đỡ bị bẩn.
Khúc Úc Sơn ôm được gối quả nhiên ngoan hơn nhiều, bị Thôi Nịnh dụ dỗ đi vào phòng tắm. Phòng tắm mở đèn sáng choang, Thôi Nịnh nhìn lướt qua mấy cái chai lọ trên giá, rồi liếc về trên người Khúc Úc Sơn.
Sau khi uống rượu, trông Khúc Úc Sơn khác hẳn mọi khi, đôi má trắng nõn nà giờ đây đã ưng ửng hồng, đôi mắt dưới khung xương mày nhô cao ướt át, và đôi môi mọng đỏ một cách kỳ lạ.
Có vẻ như nhận ra là sắp tắm, nên sau khi đứng một lúc, hắn bắt đầu tự cởi quần áo. Đầu tiên là tháo dây lưng, sau đó là đến áo quần.
Chẳng mấy chốc Khúc Úc Sơn đã cởi sạch sành sanh, hắn loạng choạng với lấy vòi hoa sen rồi mở nước, nhưng lại vô tình mở đúng nước lạnh. Mặc dù thời tiết cuối tháng tư đã tương đối ấm, nhưng đột ngột bị dội nước lạnh thì cũng khá là căng.
Khúc Úc Sơn run rẩy chạy biến, đúng lúc này bỗng có một bàn tay từ bên hông duỗi ra.
Thôi Nịnh điều chỉnh nhiệt độ nước xong rồi kéo Khúc Úc Sơn vào lại phòng tắm. Lòng bàn tay trực tiếp chạm vào làn da dính nước, xúc cảm này khiến ánh mắt cậu hơi biến đổi. Thôi Nịnh gắng gượng kiềm chế để không nhìn xuống dưới mà chỉ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Khúc Úc Sơn.
“Có thể tự mình tắm không?” Thôi Nịnh thấp giọng hỏi.
Thấy Khúc Úc Sơn gật đầu, Thôi Nịnh ngẫm nghĩ một chút rồi đi ra ngoài, nhưng sợ Khúc Úc Sơn xảy ra chuyện trong khi tắm nên cậu không đóng hẳn cửa, mà để lại một khe hở nhỏ.
Nghe tiếng nước chảy liên tục trong phòng tắm, cơ thể Thôi Nịnh vẫn cứng ngắc như tượng, mãi cho đến khi chuông cửa bên ngoài bất chợt vang lên.
Giờ đã rất muộn, có thể coi là khuya rồi, trước nay chưa từng có ai đến thăm nhà Khúc Úc Sơn vào đêm khuya cả.
Thôi Nịnh vốn tưởng là Sở Lâm quay lại, nhưng khi nhìn thấy người bên ngoài thông qua màn hình, đầu tiên là đồng tử của cậu co rụt lại, sau đó khuôn mặt xinh đẹp cũng sầm xuống.
Người đến là Chu Vọng Trác, mặc dù tới thăm vào khuya nhưng dáng vẻ vẫn rất phong độ thoải mái, chỉ có đuôi mày mi mắt là hơi uể oải hơn bình thường mấy phần. Anh bấm chuông cửa ba lần không thấy phản hồi, đang lúc cau mày dợm đi, cánh cửa đột ngột được mở ra từ bên trong.
Song người mở cửa lại không phải là Khúc Úc Sơn.
Hai người tướng mạo có nét tương đồng đã gặp nhau trong tình huống như vậy. Thôi Nịnh mặc đồ ngủ đứng ở cửa, bàn tay nắm chốt cửa, lạnh lùng nhìn Chu Vọng Trác đứng bên ngoài, “Anh tìm ai?”
Thấy Thôi Nịnh ở nhà Khúc Úc Sơn và còn mặc đồ ngủ, đôi mắt vẫn luôn tràn đầy dịu dàng của Chu Vọng Trác cũng không khỏi thay đổi, tuy nhiên so với vẻ lạnh nhạt của Thôi Nịnh, anh vẫn cư xử lịch sự hơn, “Xin chào, tôi đến tìm Tiểu Úc, em ấy có nhà không?”
“Có, nhưng tôi nghĩ lúc này anh ấy không tiện gặp anh đâu.” Thôi Nịnh dừng lại, “Hay là anh cho tôi biết tên anh đi, đợi lát nữa tiện thì tôi sẽ giúp anh chuyển lời đến Úc Úc.”
Hai từ cuối cùng được cố ý kéo dài trước khi được nói ra.
Xưng hô Úc Úc này mang ý thân mật hơn Tiểu Úc.
Chu Vọng Trác nghe vậy cũng không tỏ ra không vui, trái lại còn cười nhạt rồi nói với Thôi Nịnh bằng dáng vẻ của một người lớn đang nhìn một đứa trẻ giở trò nghịch ngu: “Không cần đâu, ngày mai tôi sẽ hẹn Tiểu Úc ra ngoài rồi nói vậy, vất vả cậu chăm nom Tiểu Úc rồi.”
Nói đoạn định đi, ai dè đã bị gọi lại.
“Không cần anh nói tôi vất vả, tôi không thay anh chăm nom anh ấy, mà là chính tôi muốn chăm nom anh ấy. Bây giờ người đang chăm nom anh ấy là tôi, và sau này, cũng sẽ vẫn là tôi. Có thể lúc trước anh nghĩ rằng mình đã thắng, nhưng tối nay anh chủ động đến tìm anh ấy, còn anh ấy, lại chủ động đến tìm tôi.” Cậu thiếu niên khiêu khích một cách thẳng thắn thô bạo.
Chu Vọng Trác dừng bước, hai giây sau quay đầu liếc Thôi Nịnh.
Đèn cảm ứng ngoài cửa dần tối xuống, anh đứng trong bóng tối, còn Thôi Nịnh đứng trong ánh sáng căn phòng.
“Thực ra tôi rất vui vì cậu đã nói vậy.” Nụ cười của Chu Vọng Trác càng sâu hơn, “Sau khi ra nước ngoài, tôi vẫn luôn lo lắng Tiểu Úc sẽ sống không ổn, nhưng giờ thấy có người thích Tiểu Úc như vậy thì tôi cũng yên tâm rồi, Tiểu Úc là người trưởng thành, đôi khi cần tìm một vài cách để giải tỏa dục vọng là chuyện tôi có thể hiểu được. Thật ra thì cậu đừng nên thù địch với tôi làm gì, bởi suy cho cùng nếu không có tôi, thì người như cậu sẽ không bao giờ có khả năng được xuất hiện bên cạnh Tiểu Úc đâu.”
Nói đến câu cuối cùng, trong mắt Chu Vọng Trác đã lóe lên vẻ thương hại, như thể anh chính là kẻ bề trên nắm giữ quyền điều khiển, “Nếu tôi là cậu, tôi sẽ cực kỳ trân trọng thời điểm hiện tại và chú tâm cải thiện bản thân, thay vì đặt tâm tư vào những chuyện như này. Cho đến tận lúc này, tôi cũng chưa bao giờ là đối thủ của cậu.”
“Tôi chưa bao giờ là đối thủ của cậu”, ý nghĩa ẩn giấu thật sự của câu này chính là “Tôi chưa bao giờ coi cậu là đối thủ của mình.”
Bàn tay nắm chốt cửa của Thôi Nịnh không khỏi siết chặt, gân xanh trên mu bàn tay phồng lên do dùng sức, mà đúng khoảnh khắc này, phía sau đột ngột truyền tới tiếng bước chân.
Thôi Nịnh và Chu Vọng Trác đồng thời nhìn theo bước chân, và thấy Khúc Úc Sơn đang mặc áo choàng tắm, một tay cầm chai rượu vang, tay còn lại cầm ——
Cả hai người đều có thị lực tốt, đặc biệt là Thôi Nịnh, chỉ cần liếc thoáng qua là có thể thấy ngay thứ trong tay Khúc Úc Sơn là thứ đồ chơi gì.
Thôi Nịnh thấy vậy liền quay đầu nhìn Chu Vọng Trác, cậu không nói thêm gì nữa mà đóng sầm cửa ngay trước mặt Chu Vọng Trác.
Khúc Úc Sơn tắm xong, thấy không ai cản, lại muốn uống rượu nên bèn vào tủ rượu trong phòng ngủ chính lấy ra một chai rượu vang, nhưng hắn không tìm thấy dụng cụ mở.
Lúc thấy két sắt, hắn tưởng bên trong có dụng khui nắp nên bèn ấn vân tay mở ra.
Hắn lấy đồ bên trong, thấy không phải cái mở nắp thì lại cầm lấy nó ra ngoài tiếp tục tìm dụng cụ mở nắp, vậy nên mới khiến cho Thôi Nịnh cả Chu Vọng Trác chứng kiến được cảnh này.
“Anh cầm cái này làm gì?” Thôi Nịnh bước nhanh đến chỗ Khúc Úc Sơn để lấy cái đồ chơi đó nhưng Khúc Úc Sơn ứ chịu đưa, thậm chí còn nói với cậu bằng tiếng Nga.
“Cái mở nắp.” Khúc Úc Sơn nói xong, thấy Thôi Nịnh vẫn nhìn chằm chằm mặt mình thì chau mày nói tiếp: “Muốn cái mở nắp cơ, cậu giúp tôi với.”
Hệ thống ngôn ngữ bấy giờ đã loạn toàn phần, nửa Tây nửa Tàu.
Thôi Nịnh chỉ nghe hiểu nửa câu sau.
Giúp hắn?
Giúp kiểu gì?
Thôi Nịnh nhìn món đồ chơi trong tay Khúc Úc Sơn.