Cố sức bò dậy từ trên mặt đất lạnh băng, nhìn con đường rộng lớn trong ám đạo, Thụ Thanh thở dài một hơi, hai chân hư nhuyễn vô lực, căn bản không thể chống đỡ thân thể hiện tại của hắn, hắn phải làm sao bây giờ: “Khụ khụ... Khụ khụ....” Ngực đau xót, tiếng ho khan kịch liệt từ trong miệng Thụ Thanh trào ra, chờ khi đình chỉ, nhận thấy trong tay có loại xúc cảm ẩm ướt, mở ra lòng bàn tay, nhìn vết máu đỏ tươi ánh đập vào trong mắt, Thụ Thanh đau khổ cười, tựa vào trên tường, vô lực chậm rãi ngồi xuống đất, hắn hiện tại thật sự có cảm giác ngọn nến sinh mệnh của mình đang dần dần lịm tắt, kỳ thật chết rồi cũng tốt, như vậy là có thể vứt bỏ hết vướng bận...
Hắn khẽ lắc đầu, thế nhưng hắn không thể chết ở chỗ này, như vậy sẽ làm Mộ Hàm thương tâm cùng tự trách, hít sâu một hơi, Thụ Thanh thu hồi ảm đạm trong đáy mắt, đem hết toàn lực bíu lấy vách tường lạnh băng, lại đứng dậy từ trên mặt đất, nhìn đạo lộ trước mặt, Thụ Thanh nhắm mắt suy nghĩ sâu một chút, nơi này hẳn là không đơn giản như vẻ bề ngoài, nhớ rõ bản Kỳ môn thuẫn giáp (cuốn sách viết về các loại cơ quan bí đạo ?) mà hắn từng xem qua hồi còn ở trong cung, dường như có gặp qua dạng cơ quan cùng loại, hắn lại khẽ quơ quơ cái đầu đang mông lung, giờ phút này hắn tất cần phải bảo trì thanh tỉnh, tìm lại được trí nhớ ở chỗ sâu trong đầu, Thụ Thanh lại thong thả mở hai mắt, suy yếu nện bước, chậm rãi di chuyển về phía trước, không biết đã đi bao lâu, mới nhìn đến những tia sáng nhỏ, hắn lấy cổ tay áo cũng đã bị mồ hôi thấm ướt lau lau thái dương, dùng sức cắn đôi môi không còn chút máu, làm cho thần trí hỗn độn của mình tập hập lại, hắn hiện tại một khắc cũng không thể trì hoãn, nếu Mộ Hàm trở về, hắn liền thật sự đi không được.
Tầm mắt của Thụ Thanh dần dần mơ hồ, nhưng hắn vẫn cắn răng, đi từng bước một về phía trước, nhìn đến cuối lộ tuyến xuất hiện cửa đá giống y như trong trí nhớ, Thụ Thanh sắc mặt đã trở nên xanh trắng hơi hơi gợi lên khóe miệng, hắn nâng cánh tay vô lực, ấn vào thạch nữu nằm trong chỗ tối của vách tường, thanh âm nhỏ vụn đồng thời vang lên, cuối cùng cửa đá cũng mở ra như ý nguyện, nhìn đến thế giới tràn ngập ánh mặt trời ngoài ám đạo, Thụ Thanh toàn thân mệt mỏi có chút chống đỡ không được, lảo đảo về phía sau vài bước, chật vật ngã ngồi trên mặt đất, mang theo sắc mặt tái nhợt thở gấp gáp: “Khụ khụ....” Sau khi bình ổn hơi thở, hắn thong thả quay đầu nhìn thoáng qua ám đạo vừa thoát ra, chỉ có thể trong lòng yên lặng đối với Mộ Hàm nói câu: ‘Thực xin lỗi!’
Che dấu cảm giác áy náy sâu sắc, hắn hít sâu một hơi, vô lực đứng dậy từ trên mặt đất, run rẩy bước đôi chân yếu ớt tiếp tục đi về phía trước, sau khi đã cách cái động khẩu kia rất xa, Thụ Thanh mới có chút an tâm dựa vào bên cạnh một gốc cây đại thụ lớn, cảm giác hô minh hô ám (lúc sáng lúc tối) trước mắt, khiến hắn không thoải mái lấy tay che lại đôi mắt đã bắt đầu đục ngầu, ý thức dần dần mơ hồ, lúc hắc ám đang muốn ập đến, đột nhiên Thụ Thanh như có như không nghe được tiếng khóc nỉ non của trẻ mới sinh, hắn mạnh cắn bờ môi đã hoàn toàn vô tri giác của mình, chậm rãi bíu lấy thân cây bên cạnh để đứng lên, hướng phía thanh âm kia chậm rãi tìm kiếm.
“Oa a... Oa a....”
Vô pháp thấy rõ đường, Thụ Thanh chỉ có thể lần theo thanh âm không ngừng nỉ non của đứa nhỏ, tiếng khóc lọt vào tai càng ngày càng mãnh liệt, Thụ Thanh dùng sức nhu nhu đôi mắt mơ hồ không rõ, rốt cục ở trong bụi cỏ tìm được một đứa nhỏ không người trông giữ kia, mất rất lớn sức lực, hắn mới đem tiểu oa nhi đang nằm trên bụi cỏ ôm vào trong ngực, nhìn đứa nhỏ khóc hồng hai mắt, cùng gò má đã trở nên trắng bệch, Thụ Thanh trong lòng bất giác co rút đau đớn, bởi vì toàn thân vô lực, hắn đành phải lại ngồi xuống, đem đứa nhỏ đặt ở trên hai đầu gối mình, lấy tay khẽ vỗ nhẹ phía sau lưng nó: “Đừng khóc, ngoan nha.”
Đứa nhỏ cứ như nghe hiểu được lời của Thụ Thanh, tiếng khóc đột ngột đình chỉ, mở to cặp mắt đen bóng tinh thuần mang theo nước mắt kia, tò mò nhìn hắn, động tác đáng yêu này khiến Thụ Thanh mỉm cười: “Bảo bảo thật ngoan... Khụ khụ.” Có lẽ là tiếng Thụ Thanh kịch liệt ho khan, đã kinh hách tới đứa nhỏ trong lồng ngực, tiếng khóc vừa mới đình chỉ, lại vang lớn lên.
Gắng áp chế cơn ho khan, Thụ Thanh cố sức đem đứa nhỏ kề sát vào ngực, nhưng lần này vô luận như thế nào, đứa nhỏ vẫn là không ngừng khóc lớn, nghe được thanh âm đứa nhỏ dần trở nên khàn khàn, Thụ Thanh có chút lo lắng tụ lại lông mày mang theo hắc khí kia. Hắn nhìn chung quanh một vòng, xem cảnh vật nơi đây, hẳn là khu rừng này cách thành trấn rất xa, cũng cách Toàn Minh cốc rất xa, vậy là ai đã đem đứa nhỏ vứt bỏ ở đây...
“Oa a... Oa a....” Không còn lòng dạ nào đi lo lắng chuyện khác, Thụ Thanh cố gắng nửa ngày mới đem được đứa nhỏ ôm chặt trong ngực, lảo đảo đứng lên, hắn hiện tại chỉ có thể đi một bước tính một bước, thấy tiếng khóc của đứa nhỏ trong lồng ngực đã yếu bớt, Thụ Thanh nội tâm càng thêm lo lắng, hắn chỉ có thể trước tiên đi tìm chút thức ăn gì đó cho đứa bé đỡ đói. Thế nhưng chưa kịp đi xa, tầm mắt Thụ Thanh càng thêm mơ hồ, tầm mắt dần trở nên không rõ, khiến dưới chân hư nhuyễn cũng không xong theo, chưa kịp phản ứng, hắn liền lăn xuống sườn núi. Tuy rằng ý thức đã xa dần, nhưng Thụ Thanh vẫn kịp phản xạ đem đứa nhỏ gắt gao bao trong ngực, lúc lăn tới chân dốc, thần chí hắn càng thêm mơ hồ, chỉ có thể mơ mơ màng màng nhìn lướt qua đứa nhỏ vẫn bình yên vô sự, mới ngất đi...