Bá Tình Thủ Ái

Chương 19

Đem thân thể mảnh khảnh của Thụ Thanh ôm vào trong ngực, dùng ngón tay thưởng thức mái tóc dài đen bóng, ánh mắt nhu hòa Mộ Hàm vẫn chưa từng rời đi gương mặt người còn đang trong mê man kia.

“Chủ nhân.”

Dường như sớm biết trước sẽ có người xuất hiện, đôi mắt tràn ngập ấm áp của Mộ Hàm thoáng chốc đã khôi phục vẻ băng hàn, nhưng động tác dùng ngón tay tinh tế vuốt ve những sợi tóc mềm mại của Thụ Thanh vẫn đang ôn nhu vô cùng: “Mộ Dung Lệnh Vân ở đâu?”

“Khởi bẩm chủ nhân, người này đang ở Minh Dược cốc luyện chế đan dược, thuộc hạ vô năng, không thể tiến vào trong cốc.”

Mộ Hàm lạnh lùng gật đầu, mềm nhẹ đem Thụ Thanh trong lồng ngực thả lại trên chiếc giường mềm mại: “Ta sẽ đích thân tới đó.”


“Dạ, vậy thuộc hạ đi chuẩn bị trước.”

“Ừm.” Cũng không thèm để ý tên thuộc hạ nháy mắt đã rời đi, Mộ Hàm chậm rãi cúi đầu, ở trên đôi môi Thụ Thanh in lại một nụ hôn thật sâu. Rời đi thần cánh hoa tái nhợt không có chút máu kia, Mộ Hàm mang vẻ mặt ôn nhu lần nữa vén lên mái tóc dài của Thụ Thanh: “Chờ ta trở lại.” Lời vừa dứt, lại đem bờ môi hơi lạnh nhẹ dán tại trên trán Thụ Thanh, cảm nhận được độ ấm đối phương truyền lại, Mộ Hàm mới thỏa mãn dời môi, ta sẽ bắt họ Mộ Dung kia chữa khỏi bệnh cho ngươi, vô luận đại giới là cái gì, ta đều nguyện ý...

***

Sắc trời dần tối, Thụ Thanh từ từ mở đôi mắt toan sáp, cố gắng hồi lâu mới nhìn rõ bốn phía, dùng sức lực toàn thân khởi động thân thể có chút cứng ngắc, còn chưa có đem cánh tay hoàn toàn nâng lên, cửa phòng liền bị đẩy ra từ bên ngoài.


“Công tử, ngài tỉnh rồi, ngài đã lâu chưa ăn gì, uống chút cháo loãng trước đi!” Ở bên ngoài nghe được thanh âm rất nhỏ, Lâm Đông liền biết công tử trong phòng đã tỉnh lại, cho nên mới vội đem bát cháo nóng mà phòng bếp mới vừa đưa tới bưng vào.

Nhắm mắt, để cho đống hỗn độn trong đầu sắp xếp lại cho rõ ràng, khi lần nữa mở ra, đôi mắt nhiễm vẻ mông lung của Thụ Thanh đã khôi phục sự thanh minh thường ngày: “... Cám ơn ngươi.” Một tay chống đỡ sức nặng toàn thân, Thụ Thanh miễn cưỡng khởi động thân mình, Lâm Đông tiến lên cung kính dựng một chiếc đệm dựa mềm mại phía sau cho Thụ Thanh, để hắn có thể thoải mái ngồi tựa vào trên giường, sắp xếp chu đáo hết thảy, lúc này mới lại lui trở lại một bên.

“Ngài không cần khách khí như vậy, uống chút nước trước đi! Chủ nhân đã có phân phó, chờ khi ngài tỉnh lại nhất định phải uống nước trước mới được ăn cơm, để tránh thân thể ngài không thoải mái.”

Yết hầu khô khốc đích xác khiến hắn nói chuyện vô cùng khó khăn, đối với sự săn sóc của Mộ Hàm, hắn cũng chỉ có thể cảm kích ẩn sâu trong tâm, thu hồi áy náy tại đáy lòng, Thụ Thanh có chút vô lực tiếp nhận chén trà, khẽ nhấp mấy ngụm, cảm giác không có khổ sở như vừa nãy, mới nhận cháo Lâm Đông đưa qua trong tay, tuy rằng không có đói bụng, nhưng Thụ Thanh vẫn tận lực đem cháo trong chén nhét vào miệng, cố sức nuốt xuống một ngụm cháo cuối cùng, hắn toàn thân vô lực nhắm mắt lại tiêu một hồi, mới đem bát đặt tới trên bàn, nhìn đến Lâm Đông còn đứng ở một bên chưa từng rời đi, Thụ Thanh hơi hơi gợi lên khóe miệng: “Cám ơn.”

Lâm Đông cười đáp lại: “Ngài là khách nhân, ta là người hầu, không cần khách khí như thế.” Hơn nữa xem thái độ trân trọng của chủ tử đối với hắn, y cũng càng thêm không dám sơ suất, huống chi chủ tử luôn luôn thích im lặng, Đình Lan hiên to như thế này, cũng chỉ có một người hầu là y, cho nên y cũng là lần đầu nhìn đến trừ bỏ chủ tử, có người vào ở trong đó.


Nhìn chung quanh một vòng căn phòng mà mình đã nằm suốt mấy hôm nay, Thụ Thanh nhẹ giọng hỏi Lâm Đông bên cạnh: “Ngươi có thể nói cho ta biết đây là đâu không?”

“Đây là Toàn Minh cốc, gian phòng này là phòng của chủ nhân.” Tuy rằng Thụ Thanh cũng chưa có hỏi, nhưng Lâm Đông vẫn là hồi đáp: “Chủ nhân đi ra ngoài làm việc, ước chừng giờ Tuất ngày mai sẽ trở về.”

Thụ Thanh gật gật đầu: “Ta biết rồi, cám ơn ngươi.”

“Vậy ta xin phép lui xuống, ngài có chuyện gì cứ việc sai bảo ta là được rồi.”

Thụ Thanh ôn hòa cười cười: “Được.”


Một lát sau trong căn phòng trống không lại chỉ còn một mình hắn, cảm giác khí lực cũng từng chút khôi phục được một ít, xuống giường đi lại cũng hoàn toàn không có vấn đề, lúc này Thụ Thanh mới bắt đầu nghiêm túc đánh giá gian phòng ngủ này, đơn giản sạch sẽ, lại ẩn chứa một loại hơi thở băng lãnh, cảm giác cực kỳ hợp với Mộ Hàm khiến Thụ Thanh thở dài một hơi, nhưng nếu nơi này là phòng ngủ của Mộ Hàm, vậy nhất định sẽ có cơ quan, nhớ rõ phòng của hắn và Hoằng Nhưng cơ quan là thiết trí ở... bên giường, quả nhiên tại vị trí gần giống nhau, Thụ Thanh tìm được một cái ấn nữu (gần giống như quan ấn, các nàng cứ hiểu nó là một cái nút là được rồi ^^”) nổi lên, nhưng Lâm Đông còn đứng bên ngoài, người luyện võ nhĩ lực đều rất kinh người, ngay cả thanh âm vô cùng nhỏ cũng sẽ khiến cho họ chú ý, huống chi là thanh âm cơ quan mở ra, vậy nên làm sao đây...

Hắn chậm rãi nằm trở lại trên chiếc giường mềm mại, nhắm lại hai mắt, chưa kịp nghĩ xem tìm cách nào để rời đi, cảm giác đau đớn kịch liệt lại tràn vào thần kinh của hắn, nhịn không được rên rỉ, khiến Lâm Đông thủ ở bên ngoài rất nhanh xông vào trong phòng: “Công tử, ngài sao rồi?”

Hai má mới vừa khôi phục một chút hồng nhuận lại bắt đầu chậm rãi chuyển thành tái nhợt, nhưng Thụ Thanh vẫn là suy yếu cười cười: “Không... sao....” Cố sức nói xong hai chữ này, Thụ Thanh mồ hôi lạnh càng thêm liên tiếp chảy xuống từ thái dương, quần áo đơn bạc trên người cũng trở nên ướt đẫm.

“Ta đi tìm Nhai Mạt tới đây, ngài chịu khó nhịn một chút.” Nhìn đến Thụ Thanh như thế, Lâm Đông vội vàng thi triển khinh công đi tìm Nhai Mạt, không dám trì hoãn một khắc...

Thấy Lâm Đông rời đi, Thụ Thanh cố gắng làm cho ý chí bắt đầu tan rã của mình tụ lại, tuy rằng không biết bên ngoài còn có người hay không, nhưng Thụ Thanh chỉ có thể nhân cơ hội này chậm rãi hoạt động cánh tay, ra sức toàn thân đem cơ quan khởi động, quả nhiên vách tường bên cạnh giường, như hắn suy nghĩ, từ từ mở ra, bên ngoài cũng cũng không có người tiến vào, Thụ Thanh mới hơi chút an quyết tâm chậm rãi tiến tới cánh cửa, mới vừa vào trong đó, tường phía sau lại khép kín như ban đầu...