Damian về đến khách sạn sau khi giải quyết xong công việc với cảnh sát đúng lúc Casey đang chuẩn bị hành lý. Khách sạn có cung cấp cho khách trọ bảng giờ tàu. Chuyến tàu đi Texas sẽ khởi hành vào chiều nay.
Casey đã nói với cha me là nàng định lên chuyến tàu dó khiến họ không hài lòng. Trong chuyến đi này, họ đã trông chờ một kết cục khác... ít ra là hy vọng cuả bà Courtney.
Ông Chandos vẫn cứ nghĩ, "Tôi sẽ xem xét lời nhận xét đó cho tới khi tôi nhìn thấy kết quả". Nói cách khác, ông không thích hay muốn chấp nhận Damian nhưng ông biết Casey sẽ thật sự hạnh phúc khi ở bên an. Tuy nhiên lúc này cũng chẳng còn nhiều cơ hội để việc đó xảy ra.
Có lẽ nàng lại bỏ đi hơi vội vã... một lần nữa. Casey thật sự không cho Damian có cơ hội nghĩ đến việc cầu hôn trong khi tâm trí anh còn đang tập trung vào vụ Jack Curruthers. Nhưng lý do chính là do nàng sợ phải đối diện với sự thật; biết đâu cuộc hôn nhân đó chưa bao giờ xuất hiện trong tâm trí anh như nàng đã mong đợi. Lẽ ra anh nên có một cử chỉ hay ít nhất là nói với nàng anh muốn nói chuyện khi họ kết thúc vụ Jack Curruthers.
Nhưng anh đã không làm vậy, nếu thế ở bên nhau thêm vài ngày cũng thay đổi được gì? Biết đâu hôm nay anh cũng có ý định lên tàu về New York.
Damian đến phòng Casey kể nàng nghe kết quả cuộc gặp gỡ với cảnh sát... và anh đã chính thức từ bỏ chức vụ cảnh sát Liên bang được ủy nhiệm. Anh nói khi đứng bên ngoài vì nàng chỉ mở hé cửa chứ không mời anh vào. Họ vẫn đứng nói chuyện, kẻ trong người ngoài cho tới khi anh kết thúc câu chuyện và nhìn thấy đống quần áo cùng túi du lịch trên giường.
-Em chuẩn bị... rời khỏi đây?
-Tại sao không?
Anh đút hai tay vào túi áo, khó chịu lầu bầu.
-Quả thực tại sao lại không nhỉ? Tôi cho là lần này em cũng định không thèm tạm biệt tôi, phải không?
-Tôi đã quên điều gì đó hay chẳng phải ông chỉ cần đến sự giúp đỡ cuả tôi trong vụ Jack thôi sao? Chính ông nói vậy mà. Nhưng ông có chắc là cần phải nói hàng lô những lời tạm biệt không? Tốt thôi, hãy xem như tôi đã nói rồi nhé.
Anh lớn tiếng.
-Tôi thề đấy, Casey, anh có thể giận điên lên...
-Vậy tôi phải làm gì nào?- nàng nhíu mày cắt lời anh.
-Không gì cả. Chẳng phải làm cái chết tiệt gì đâu- anh cắm cảu rồi quay người bỏ đi.
Nàng không muốn anh bỏ đi như vậy, nàng cảm thấy khó chịu với bản thân mình vì... bất cứ lý do nào. Nàng rất muốn làm cho anh hạnh phúc suốt đời nhưng điều đó không thể xảy ra... duy chỉ một điều nàng có thể làm cho anh lúc này.
-Ông Damian...?
Aanh quay phắt lại khiến nàng giật bắn mình. Phải mất vài giây nàng mới nén được cơn xúc động. Nàng không nhận ra anh cũng đang cố gắng như vậy.
-Tôi không muốn đề cập đến chuyện này trong khi tâm trí ông đang bị ám ảnh bởi tên Jack, và tôi cũng không có cơ hội nào khác... đêm đó, khi mẹ ông rời khỏi phòng...
Anh sững người khi nghe nói đến mẹ.
-Thì sao?- anh ngắt lời nàng.
-Khi bỏ đi, bà ấy đã khóc, ông Damian ạ.
Anh lặng thinh rồi chợt tái nhợt. Casey vội nói thêm.
-Tôi nghĩ điều đó nói lên tình cảm bà dành cho ông. Ông nên tìm hiểu trước khi rời khỏi thành phố này, ông nghĩ sao? Tôi có địa chỉ cuả bà ấy. Hơi vựơt quá phận sự cuả tôi nhưng...
-Em sẽ đi cùng tôi?
Nàng không nghĩ đến tình huống này, nàng chỉ muốn anh nói chuyện với mẹ lần nữa.
-Tại sao?
-Vì tôi không thích đi một mình- anh nói với giọng gần như thầm thì.
Trái tim nàng đập mạnh. Nàng có thể từ chối được sao?
-Bây giờ luôn được không?
Anh gật đầu.
-Bây giờ, nếu không tôi có thể thay đổi ý định đấy.