Chánh án Roy Bean tổ chức phiên tòa tại Jersey Lilly. Đây là quán rượu bình thường, chỉ có một điểm khác biệt duy nhất là chỗ ngồi của ban hội thẩm gắn liền vào tường. Nhưng vị chánh án trông lại hoàn toàn khác thường
Roy Bean khoảng gần bảy mươi tuổi, đôi mắt đỏ ngầu, một triệu chứng của bệnh nghiện rượu. Áo ghi – lê chỉ gài được mỗi cái nút trên cùng, có lẽ vì ông ta quá béo. Những vết cháy xém hình dây thừng chạy quanh cổ chứng tỏ trong quá khứ ông ta đã bị ai đó hành hạ. Người ta đồn rằng ông ta từng nhiều lần tham gia vào các vụ đấu súng không danh dự gì và sau hàng loạt tiếng súng nổ … ông ta vẫn đứng nguyên tại chỗ còn những đối thủ kia đều có nhu cầu sử dụng áo quan. Nhưng đó là trước khi ông ta được bổ nhiệm làm chánh án
Đêm qua Casey quá tức giận vì bị bắt nên không nhận ra quán rượu bị thiệt hại không có gì đáng kể, chưa đến mức như lời ông chánh án. Rõ ràng cơn giận dữ chỉ là cái cớ để thu tiền phạt
Một cái bàn gãy một chân và một cái ghế vỡ tan, cộng thêm những vỏ chai vỡ lăn lóc trên sàn. Tất cả chỉ có vậy, vẫn y như đêm qua, căn phòng này chưa hề được dọn dẹp
Sáng hôm đó, những gã bạn của chánh án Bean cũng có mặt rất đông trong quán rượu để chứng kiến phiên tòa, chờ đợi ông ta kết thúc “công việc” và cùng nhập hội nhậu với họ. Rõ ràng, nếu như ở đây có một vụ xử án thì việc uống rượu vẫn không bị cấm
Trên bàn của ông Bean cũng có một ly rượu mạnh đặt ngay bên cạnh búa quan tòa. Chắc ông ta cho rằng chỗ ngồi của ban hội thẩm là đủ tạo ra biểu hiện danh dự cho một phòng xử án.
Phiên tòa không theo nghi thức nào, thậm chí nhân viên hành pháp cũng không thèm đứng làm nhiệm vụ của mình, anh ta ngồi chung bàn với chánh án và đang nhấm nháp café
Casey được một nhân viên tòa án hộ tống, Damian đi theo sau và bước lên đứng ngay cạnh nàng trước bàn hội thẩm. Hành động của anh khiến ông chánh án chú ý
“Hãy tìm một chỗ ngồi đi, chàng trai trẻ. Tôi sẽ nói tới cậu ngay khi xong việc với cô gái này”
Casey sững người, tự hỏi làm sao ông già này lại nhận ra nàng là con gái. Khi thấy phản ứng của nàng, ông ta cười khùng khục và tỏ ra rất thích thú
“Tôi có đôi mắt tinh tường đấy, thưa cô”. Ông khoe khoang “Chúng có thể và sẽ nhận ngay ra một cô gái đẹp và bộ quần áo ngu ngốc che đậy kia không có ý nghĩa gì đâu. Tuy nhiên, trước phiên tòa, tôi thú nhận là tôi không nhìn thấy gì hết” ông ta nhíu mày và chê trách khiến nàng đỏ mặt
Rồi ông ta nhướn hàng lông mày xám rậm nhìn Damian. “Tại sao cậu vẫn đứng thế, con trai? Cậu không nghe thấy gì sao?”
“Tôi đi với … cô ấy”, Damian ấp úng giải thích. “đến đây nộp tiền phạt cho cô ấy để chúng tôi có thể tiếp tục chuyến đi”
“Ồ, cậu nói phải đấy” Đôi mắt ông ta ánh lên vẻ tham lam. “Vì đã tham gia vào việc phá hoại tài sản cá nhân và làm náo động an ninh trật tự … phạt một trăm đô – la. Hãy trả tiền phạt cho nhân viên hành pháp”
“Một trăm đô!” Casey gần như hét lên
“Có vấn đề gì với quyết định đó sao, thưa cô?” Roy Bean hỏi lại với ánh mắt cảnh cáo
Nàng thấy như sa vào địa ngục. Damian vội thúc khuỷu tay vào người nàng, nhắc nhở nên kiềm chế lời nói. Anh rút tiền nộp cho nhân viên hành pháp, anh ta cầm ngay và đưa lại cho chánh án Bean. Ông ta không hề ngượng ngập khi nhét tiền vào ví
“Vậy cô ấy có thể đi được chưa?” Damian cố hỏi cho rõ ràng
“Được, được rồi” ông ta có vẻ nôn nóng, sẵn sàng bỏ đi vai trò pháp luật vì túi đã đầy tiền.
“Nhưng này, tại sao cậu lại trả tiền phạt cho cô ấy? Cậu là chồng cô ấy?”
“Không”
“Là luật sư?”
“Không”
“Nhưng hai cô cậu đi cùng nhau, đúng không?”
Nhận thấy ánh mắt Damian lộ rõ vẻ lo ngại loại câu hỏi riêng tư này, Casey vội lên tiếng, “Chúng tôi đang truy tìm một tên giết người chạy trốn khỏi miền Đông và bắt hắn phải chịu sự phán xét của công lý”
“Thật đáng ca ngợi!” ông Bean gật gù “Nếu tìm thấy hắn, cô cậu nên mang đến phiên tòa của tôi. Tôi sẵn sàng treo cổ hắn. Nhưng cô cậu đi cùng nhau đúng không, thưa cô?” ông ta cau mày
Casey cau mày nhìn trả “Điều này nói lên cái gì? Ngài định ám chỉ gì, thưa ngài?”
“Rõ ràng là cô cậu đã phạm tội khi chỉ có hai người đi cùng nhau. Tôi thật sự không thể chấp nhận được điều này. Nhưng tôi rất vui lòng giải quyết giúp hai người. Bằng quyền lực được trao, tôi tuyên bố, cô cậu là vợ chồng và Chúa sẽ phù hộ cho tấm lòng của cô cậu” ông ta nện một nhát búa và nói tiếp “Mất thêm năm đô – la lệ phí cho cuộc hôn nhân. Trả tiền cho nhân viên hành pháp”
Casey lẳng lặng rút ví lấy tiền, không nói một lời
Damian vội kéo tay nàng “Hãy chờ một chút …”
Roy Bean nhíu con mắt đỏ ngầu nhìn anh “Cậu muốn tranh luận với tôi về việc tố tụng hợp pháp hay trách nhiệm đạo đức sao, chàng trai trẻ?” Ông gặng hỏi với vẻ mặt đáng lo ngại
Casey đưa năm đô – la cho nhân viên hành pháp rồi túm tay Damian, kéo anh ra khỏi phòng trước khi cả hai phải kết thúc bằng cách quay lại phòng giam đầy chấy rận đó
Ra đến cổng, nàng cảm thấy mệt đứt hơi vì Damian không chịu để cho nàng lôi đi. Bản thân nàng cũng rất choáng váng vì những việc vừa xảy ra nên không nhớ là họ cần phải khẩn trương lên tàu
“Kết hôn đâu có giống như thế, phải không?” Damian khó chịu hỏi
“Nếu ông định nói việc đó giống như ông ta đã làm lễ kết hôn cho chúng ta, tôi e rằng đúng vậy đấy”
“Rõ rồi, nhưng hãy nói cho tôi biết cuộc hôn nhân này không hợp pháp đi”
“Rất tiếc, tôi mong có thể được như vậy. Nhưng ông ta là một chánh án đã được bổ nhiệm hợp pháp”
“Casey, việc kết hôn không diễn ra như thế” anh thất vọng nói. “Thông thường cô dâu và chú rể cần phải nói vài lời … như đồng ý chẳng hạn”
Damian đang nói lời mỉa mai nhưng nàng không thể trách cứ anh. “Không phải trong mọi trường hợp đâu,” nàng nhắc nhở “và nhất là không phải khi đứng trước kiểu pháp luật độc đoán, tùy ý. Lão chánh án Bean xấu tính đó đã quyết định và chúng ta không thể làm gì được … khi ở đây”
“Tại sao cô lại có vẻ do dự nhỉ?”
“Tôi chợt nghĩ chúng ta đã buồn bực vì chuyện không đâu”
“Tôi khó có thể gọi việc bị kết hôn bất ngờ thế này là chuyện không đâu”
“Ồ, không, tất nhiên là không rồi. Nhưng vấn đề là chúng ta có thể hủy hôn một cách dễ dàng mà. Chúng ta chỉ cần tìm một chánh án ở nơi khác và giải thích mọi việc ông già Bean đã làm. Chắc chắn đi tìm một ông chánh án còn dễ dàng hơn việc lần theo CUrruthers ấy chứ. Bây giờ chúng ta nên rời khỏi cái thị trấn Langtry chết tiệt này trước khi có việc gì sai lầm xảy ra lần nữa, được chứ?”
Anh đồng ý, họ quay lại khách sạn lấy ngựa và lên toa ngay khi đoàn tàu huýt còi chuẩn bị chuyển bánh. Nhưng nhân viên hành pháp của Roy Bean xuất hiện và yêu cầu nhân viên đường sắt đỗ tàu lại trong giây lát. Anh ta đưa trả súng cho Casey. Hóa ra nàng đã đi loanh quanh khắp nơi mà không mang theo súng và cũng không nhận ra điều này. Anh ta còn yêu cầu họ cùng ký vào hồ sơ tòa án về vụ kết hôn
Casey bướng bỉnh hỏi “Nếu chúng tôi không ký thì sao?”
“Lúc ấy tôi được phép hộ tống hai vị quay lại tòa án” anh ta điềm nhiên trả lời
Nàng giật khẩu súng trên tay anh ta và phân vân không biết có nên tuân theo hay tống cổ anh ta ra khỏi toa. Damian cất tiếng nói khi thấy nàng hơi ngả người về phía sau
“Chúng tôi đã quyết định, và hãy ký vào cuốn sổ chết tiệt này đi, Casey”
Nàng cho là Damian đúng. Vì anh đã nói ra tên nàng nên ký vào sổ Casey Smith. Nhìn chữ ký của nàng, anh ký bên cạnh Damian Jones
Ít ra họ cũng còn có một cái gì đó để mỉm cười khi tàu rời khỏi cái nơi khủng khiếp này