Khi tàu hỏa dừng lại ở các sân ga, Casey đều xuống hỏi han để xem có ai nhìn thấy một người giống Henry Curruthers đi ngang qua không. Nhưng dường như không mấy kết quả. Khi Damian bắt đầu thấy nản và cho là họ đang lãng phí thời gian thì Casey bất ngờ thu thập được một tin cần thiết
Hôm đó, đoàn tàu đỗ lại một ga suốt hai tiếng, Damian tranh thủ theo Casey lang thang điều tra. Khi nàng đến cửa hiệu cắt tóc, anh đã nghĩ nàng thật sự đang tốn công vô ích. Thế nhưng anh thợ cắt tóc lại vẫn nhớ ra Henry
Damian chợt nhớ Henry là một gã luôn luôn mang diện mạo chỉnh chu, gọn gàng. Đâu phải đang trên đường chạy trốn mà hắn buộc phải lôi thôi, luộm thuộm. Và một anh thợ cắt tóc chính là người có thể giúp được hắn
Anh chàng này rất khoái bắt chuyện với khách trong khi làm việc. Henry đã hỏi anh ta về kỳ bầu cử sắp tới ở thị trấn và dân chúng có hài lòng với ông thị trưởng hiện thời không
Xưa nay, loại chuyện này Henry chỉ tò mò hay chỉ là tán cho vui, nhưng khi đã có ý định tìm kiếm một thị trấn để “làm của riêng”, thì nó lại mang ý nghĩa khác
Xét cho cùng, thị trưởng có thể điều khiển cả thị trấn, trong nhiều trường hợp, thị trưởng còn có quyền lực hơn khi “làm chủ” thị trấn. Có lẽ Henry đã thay đổi suy nghĩ trong việc tìm kiếm quyền lực và đó chính là con đường hắn định theo đuổi chăng?
“Chắc chắn hắn đã biến xa khỏi nơi này, vậy là chúng ta sẽ phải rà soát tất cả các nhánh đường sắt xuất phát từ đây”
Casey nói đúng. Và công việc tìm kiếm hắn chắc chắn sẽ mất nhiều thời gian. Điều đó cũng có nghĩa là Damian sẽ được đi cùng nàng lâu hơn và anh không cảm thấy thất vọng
Dù anh rất muốn tìm thấy kẻ thù giết cha rồi trở về với cuộc sống quen thuộc, nhưng anh cảm thấy chán nản khi nghĩ đến cảnh anh phải … quản lý công ty mà không có người cha thân thiết bên cạnh
Và lại phải xa Casey nữa chứ
Anh gặp nhiều khó khăn khi cố kiềm chế không đụng chạm vào người nàng nhưng sự ham muốn nàng luôn hiện hữu trong anh. Luella Miller có giúp anh xao lãng ý nghĩ đó trong khoảng thời gian ngắn. Cô gái Chicago khá xinh đẹp nhưng những câu chuyện huyên thuyên rỗng tuếch của cô ta nhanh chóng làm cho anh khó chịu. Nhiều khi anh chỉ muốn nói thẳng “Làm ơn đừng nói nữa”
Còn Casey trầm tĩnh của anh lại đầy vẻ bí hiểm, khó gợi chuyện. Anh luôn tò mò về nàng, về những động cơ dẫn đến công việc nàng đang làm, hoàn cảnh gia đình và lý do nàng bỏ trốn khỏi gia đình trong khi nàng có nhiều người thân chứ không chỉ có mỗi một ông bố đáng sợ kia
Nhưng trên hết vẫn là nỗi khát khao được ôm ấp nàng trong vòng tay. Vào cái đêm trên tàu anh đã bi cám dỗ kinh khủng và không thể kiềm chế nỗi mình
Hôm đó anh không tài nào ngủ được, chỉ ngồi ngắm Casey trong giấc ngủ. Gương mặt dịu dàng, mềm mại thu hút tâm trí anh và anh không thể cưỡng lại được sự quyến rũ. Rồi Casey tỉnh giấc. Từ trước đến giờ anh không quen nói dối nhưng lúc đó anh đành phải làm vậy để giữ hòa khí khi nàng bất chợt tỉnh giấc và kêu lên với vẻ buộc tội
Anh phải giả vờ như vừa tỉnh giấc mơ. Trong thâm tâm, anh nghĩ lý do bào chữa đó không được vững chắc nhưng vì đang cố gắng kiềm nén những cảm xúc mạnh mẽ nên anh không thể nghĩ ngợi được gì hơn. Cũng may Casey tin lời anh. Giá mà nàng vẫn ngủ và hình như … nàng cũng có đáp lại nụ hôn của anh … cho tới khi nàng tỉnh giấc
Đêm sau, họ đến một thị trấn nhỏ, Langtry. Tàu dừng lại qua đêm để hành khách có thể nghỉ ngơi được thoải mái tại khách sạn địa phương. Damian đăng ký được hai phòng và quyết định đi ngủ sớm. Còn Casey tranh thủ điều tra thêm vì tàu sẽ khởi hành vào sáng sớm mai
Vừa đặt lưng xuống giường Damian chìm ngay vào giấc ngủ
Sáng hôm sau, anh đến tìm nhưng không thấy Casey trong phòng. Ở sân ga hay chỗ lũ ngựa cũng không có. Damian không biết phải tìm nàng ở đâu … cho tới khi người ta bảo anh nên ghé qua nhà giam. Và đúng là nàng ở đó, sau chấn song sắt lạnh lẽo, khuôn mặt vẫn điềm tĩnh … như thường lệ, nhưng khi quan sát gần hơn, anh nhận thấy vẻ giận dữ ánh lên trong đôi mắt nàng
“Chuyện này nghiêm trọng lắm à?” anh hỏi ngay khi được phép vào phòng giam
“Thật lố bịch!” Casey càu nhàu
“Cô không bắn ai đấy chứ?”
“Súng của tôi không hề làm tróc da ai”
“Vậy cô đang làm gì ở đây?”
“Làm thế quái nào tôi biết được” Casey bực bội trả lời. “Đêm qua tôi uống một ly whisky ở quán rượu Jersey Lilly và suy nghĩ về công việc thì xảy ra vụ đánh nhau. Khi vụ lộn xộn qua đi, tôi vẫn ở đó vì mải suy nghĩ. Một nữa số người trong quán nằm lăn ra sàn và đang lau chùi những cái mũi bê bết máu”
“Nếu như cô không làm gì …”
“Tôi đang định nói thế đấy” nàng ngắt lời “Lão chánh án già Bean nốc rượu như điên, lại có mặt ở đó. Lão ta tuyên bố phòng xử án của mình đã bị phá tan hoang”
“Ở đây quán rượu còn được dung làm phòng xử án nữa sao?”
“Đó là việc hoàn toàn bình thường, ông Damian! Nhiều thị trấn nhỏ không có phòng xử án riêng nên chánh án cư trú tại đó được phép sử dụng quán rượu làm phòng xử án khi có việc cần giải quyết, vì đó thường là nơi tương đối rộng rãi, nhiều bàn ghế”
“Tôi có cảm giác cô biết chánh án Bean khá rõ, đúng không?”
“Tôi không biết rõ. Đêm qua anh chàng chung phòng giam có kể cho tôi nghe về ông ta cho tới khi bà vợ đến và lôi ông ta về nhà. Vị chánh án này luôn áp dụng Bộ Luật Sửa đổi của bang Texas cho mục đích riêng, thông qua những khoản tiền phạt khi hết tiền uống rượu. Ông ta cũng rất tích cực và nhanh chóng bắt được bọn cướp ngựa, giết người, miễn chúng không phải
là một trong số bạn nhậu của ông ta”
“Thế là sao?”
“Nghĩa là ông ta uốn nắn luật pháp cho phù hợp với mục đích của mình và đôi khi còn vượt quá quyền hạn cho phép. Nếu gã bạn nào có bắn ai đó, ông ta sẽ tìm ra cách để tha bổng bằng cái phán quyết ngang ngược, rằng nạn nhân không được phép tránh viên đạn do bạn ông ta bắn”
“Tôi nghĩ anh bạn chung phòng đã nói dối cô đấy, Casey!” Damian lắc đầu không tin
“Tôi mong là vậy nhưng không được”
“Tại sao?”
“Vài năm trước tôi từng nghe một anh chăn bò trẻ tuổi kể về ông Bean này. Anh ta đi ngang qua thị trấn Langtry và tận mắt chứng kiến một người đàn ông bị bắn chết ngay trên phố, trước cửa quán rượu nơi có mặt vị chánh án. Ngay lập tức ông ta bước xiêu vẹo ra hiện trường”
“Bước xiêu vẹo?”
“Lúc đó ông ta đã ních một bụng bia nên không thể đi thẳng được” nàng giải thích
“Ông ta lảo đảo bước ra và làm công việc của nhân viên điều tra. Khi khám người chết và tìm thấy ít tiền cùng khẩu súng lục, ông ta bèn tuyên bố người chết bị phạt một món tiền vì tội mang vũ khí. Tất nhiên số tiền phạt đúng bằng số tiền ông ta tìm thấy trong ví người chết”
“Và ông ta lấy số tiền này?”
“Tại sao không? Bởi ông ta là đại diện luật pháp duy nhất ở đó. Nhưng như tôi nói, đêm qua ông ta tỏ ra rất bực tức vì phòng xử án của mình bị đập vỡ tan tành và ra lệnh bắt giữ tất cả những ai có mặt tại quán. Nhưng có người nói là phòng giam không đủ rộng để nhốt tất cả, vì vậy ông ta bèn bắt một mình tôi”
“Tại sao?” Damian cau mày
“Hãy tin tôi đi, tôi cũng tự hỏi mình và tự trả lời rằng có lẽ do ông ta đã biết tất cả những người kia, ông ta biết phải tìm họ ở đâu để thu tiền phạt. Thật chẳng ra làm sao, nửa trong số bọn họ chính là lũ bạn nhậu đáng nguyền rủa của ông ta nên chắc sẽ không sao. Nhưng ông ta lại không biết tôi là ai vì vậy tôi phải ở trong cái phòng giam chết tiệt này cả đêm để đảm bảo không chuồn đi trước khi ông ta triệu tập một phiên tòa vào sáng nay”
Damian thở dài “Vậy là cô chỉ phải trả tiền bồi thường phần thiệt hại trước khi được tha .. mặc dù cô không hề tham gia vào việc gây ra những thiệt hại đó phải không?”
“Chính thế đấy”
“Khi đã biết rõ và cô thậm chí cũng nói rõ là không tham gia vào vụ đánh lộn trong quán rượu?”
“Ông nghĩ là tôi thích bị nhốt cả đêm trong này sao? Tất nhiên là tôi đã trình bày mọi việc nhưng ông ta vẫn tuyên bố lệnh chính thức là tất cả mọi người có mặt ở đó đều phải góp tiền đền bù cho việc sửa chữa, không có trường hợp ngoại lệ”
“Kể cả ông ta?”
“Tất cả số tiền phạt đều nộp cho chánh án và sau đó ông ta sẽ chi trả cho việc sửa chữa. Có lẽ ông ta sẽ nói rằng trong đó có cả phần của mình nữa” Casey bật cười
“Chúng ta sẽ lỡ tàu vì vụ này, đúng không?”
“Có lẽ không đâu, ai đó đã đi đánh thức ông ta rồi. Người ta nói với tôi phiên tòa sẽ không mất nhiều thời gian đâu”
“Casey này, đừng chọc tức ông ta nhé, nếu không cô lại bị tống vào phòng giam này lần nữa đấy”
“Tôi biết rồi” nàng làu bàu “Việc này thật chẳng ra thể thống gì, bị phạt tiền vì một chuyện không hề làm”
“Đừng lo, tôi sẽ trả tiền phạt cho cô”
“Không cần đâu”
“Nhưng nó sẽ kéo chúng ta ra khỏi nơi đây và chúng ta có thể tiếp tục cuộc hành trình” anh mỉm cười nói
Khi sự việc xảy ra, Damian không có mặt tại quán rượu – phòng xử án đó. Và sáng nay họ không thể biết được tâm trạng của chánh án Roy Bean xấu tính kia như thế nào