Có một gặp gỡ đối tác làm ăn của công ty, Kha phải đến dự ở một nhà hàng trong thành phố. Hẳn nhiên, tôi phải đi cùng để chuẩn bị những thứ cần thiết để Kha làm việc với đối tác. Lần đầu tiên sau ba tháng vào làm, tôi mới đi cùng Kha ra ngoài làm việc thế này.
“Anh làm gì mà run dữ vậy?” – Tôi hỏi khi cùng ngồi trong xe với Kha. Mồ hôi Kha vã ra ướt hết lưng áo.
“Thật sự ra gặp gỡ với vị giám đốc này, tôi run lắm!”
“Sao mà anh run?”
“Ông ta là giám đốc nhưng kí hay không kí lại là chuyện do…bà vợ ông ta quyết định!”
“Ý anh là sếp ông không qua sếp bà đấy à?”
“Ừ!”
“Ha ha, vậy thì anh yên tâm, tôi xử bà ta cho.” – Tôi chắc nịch.
“Tôi còn chưa biết phải làm thế nào, cậu mới ra trường thì làm sao mà có cách chứ.”
“Vì cái cảnh này hệt như bố mẹ tôi ngày xưa!”
“Ý cậu là?”
“Thì ngày xưa bố tôi cũng là giám đốc, mỗi khi đi dự chiêu đãi kí kết gì đó lại mang mẹ và anh em tôi theo. Ông nghe đối tác nói xong lại….đưa cho mẹ tôi. Mẹ tôi gật thì ông kí!”
“ÔI trời…”
“Anh yên tâm đi, những người phụ nữ như thế có điểm yếu duy nhất là đứa con họ. Anh chỉ việc lấy lòng con cái họ, mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi.”- Tôi kéo tay để bậy ghế ngã thêm về phía sau. Đan hai tay đặt trên bụng, tôi ưỡn người.
“Mà ông bà này có con cái gì không?”
“Một cô nhóc.”
“Uhm. Vậy thì anh cứ hãy lo việc của anh, tôi sẽ lo phần hậu phương.”
“Cậu chắc chứ?”
“Không được tôi sẽ thôi việc!”
Kha cười, vào số rồi nhấn ga đi.
Như tôi nói, bà vợ rất thích-thú khi nhìn thấy con gái bà bám riết lấy tôi.
“Chú ơi sao con tôm luộc rồi có màu đỏ vậy?” hay “Chú ơi cây đũa làm bằng ngà voi hay bằng tre?”….Cháu ơi, chú rành tâm lí lũ nhóc như cháu quá mà! Tôi lần lượt trả lời các câu hỏi của con bé. Bà vợ ngồi nghe chồng nói chuyện với Kha, thi thoảng nhìn tôi và con nhóc. Ban đầu là bất ngờ, rồi sau đó là đầy thiện cảm.
Vết mực đen với chữ kí dài ngoằng làm Kha thở phào nhẹ nhõm.
“HI vọng chúng ta sẽ hợp tác tốt đẹp.” – Kha nói và chìa tay ra bắt với vị giám đốc. Ông ta bắt tay Kha, rồi họ chào nhau ra về.
Ra đến cửa, cô nhóc vẫn còn đi theo tôi. Tôi nghe bà vợ hỏi Kha.
“Cậu kia là….”
“Là trợ lí của tôi, thưa bà!”
“Vậy à, ông có một trợ lí tuyệt vời lắm.”
“Bây giờ cháu phải về với bố mẹ, rồi uống một li sữa to, xong rồi ngủ. Đến đêm cháu sẽ thấy có con bướm bảy màu bay đến giường cháu!”- Tôi nói với cô nhóc.
Cô bé chạy đến năm tay mẹ.
“Cảm ơn cậu!”
“Không có chi, thưa bà.”
“Lần đầu tiên nó chịu ngồi yên để vợ chồng tôi làm việc.”
“Vâng, cô bé rất ngoan.”
“Ông Kha này, lần sau ông đi kí hợp đồng, hãy dắt cậu này theo nhé!”
Bà ta cười nói với Kha rồi nắm tay tôi, chào tạm biệt.
Tôi đứng vẫy tay chào gia đình vị giám đốc, mãi đến khi xe khuất sau những ngã rẽ chi chít người.
“Phù, nhẹ nhõm thật!”
Kha nói rồi choàng tay qua vai tôi. Tôi hất tay Kha ra.
“Đi vào ăn đi! Tôi đói rả ruột đây này!”
“Hì, ok, tôi khao Nguyên chầu này.”
“Anh dám không khao…”
“Được rồi sếp, vào đi. Tôi không biết ai là sếp của ai nữa.” – Kha đẩy cửa, cúi người điệu nghệ mời tôi bước vào.
“Cảm ơn!”
Tôi để tay sau người rồi lững thững đi.
Một lần, chúng tôi cũng cùng nhau đến một bữa tiệc để kí kết hợp đồng. Vị giám đốc lần này không vợ con, độc đoán và với vẻ ngoài thật đáng sợ. Tôi ngồi cạnh Kha, khi anh đang nó về bản hợp đồng.
Đột nhiên, tôi thấy dưới gầm bàn có bàn tay đặt lên đùi tôi. Tôi tưởng là Kha, nhưng nhìn sang thì hai tay Kha đang trên bàn với giấy tờ. Nhìn lên, gã đối tác đưa lưỡi liếm vào vành môi khi cười với tôi. Thật kinh hãi.
Tôi ngồi nhít người về phía Kha, không dám tỏ ra vẻ gì. Nhưng Kha có lẽ đã biết mọi chuyện. Anh đóng tập tài liệu lại
“Xin lỗi ông, có lẽ chúng ta nên giành một buổi khác để tiếp tục. Ông có vẻ mệt mỏi. Ông nên về nghĩ ngơi.”
Gã kia nhìn tôi, tởm lợm. Tôi rùng mình…
“Ừ, vậy đi! Cậu làm tôi buồn chán quá. Hôm khác đi!”
“Vâng thưa ông.”
Kha bỗng quay sang tôi.
“Nguyên ra xe lấy giúp tôi chai rượu nhé.”
Tôi đang ngồi phía trong vách, Kha bảo vậy nên tôi đứng lên đi. Sau này tôi mới biết, Kha nhờ tôi làm việc không cần thiết đó là để giải vây cho tôi. Sau khi tôi về lại chỗ vì không tìm được chai rượu thì Kha vào trong để tôi ngồi ngoài, rồi xin lỗi tôi vì anh đã mang chai rượu khi vào rồi.
Gã kia vẫn nhìn tôi thật khủng khiếp. Lão mút đầu đũa, mút những cọng đậu Hà lan. Tôi thấy sởn cả người. Bữa ăn cũng nhanh chóng kết thúc. May phước, nhờ trời!
“Lần sau cậu đến đây nhé. Hi vọng lần sau tôi có hứng để kí hợp đồng!”
Giọng nhè nhè, lão nói với Kha.
“Vâng thưa ông.”
“Mang theo cậu…Nguyên nhỉ. Đi cùng!”
“Tôi sẽ làm theo, thưa ông!”
Lão đi ngang qua tôi và…vỗ vào mông tôi một cái bốp.
“Anh về Nguyên nhé!”
“Vâng..ông…về!”
Tôi ngồi vào xe, trước cả Kha. Kha vào vô lăng rồi quay sang mắng tôi
“Có chuyện gì thì nói với tôi chứ, cậu thích giải quyết một mình sao?”
“Ý anh là chuyện gì?”
“Lão ta sàm sỡ cậu, từ trong bàn ăn ra đến cửa, vậy mà cậu…”
“Tôi nói rồi thì anh giúp được gì cho tôi?” – Tôi nổi cáu. “Tôi chỉ làm việc cần thiết cho công ty!”
“Ngồi yên cho lão sờ mó mà gọi là cần thiết à?”
“Ít ra..tôi có thể làm như vậy để giúp anh!”
“Trời ạ! Có lẽ nếu không nói ra điều này với cậu, tôi sẽ phát điên …”
Tôi đưa tay bật máy lạnh, không muốn nghe Kha nói. Tôi đã làm gì sai chứ? Tôi chỉ ngồi yên cho lão ta sờ mó, để hợp đồng được kí. Vậy mà bây giờ Kha mắng tôi là thế nào vậy?!
“Nguyên!”
“…”
“Cậu có biết là…tôi…tôi khó chịu thế nào khi thấy lão ta…chạm vào người em không?”
Tôi tròn mắt nhìn Kha.
“Em có biết là….tôi yêu em không?”
“Anh uống nhiều quá rồi đấy! Cho xe chạy đi.” – Tôi nói.
“Em…”
Tôi không nói gì với Kha cho đến khi về lại công ty. Tôi lấy xe rồi về nhà. Đêm đó, tôi gần như thức trắng.