Anh Em Rể

Chương 3: Tôi là ông trẻ!

Kha xem qua hồ sơ của tôi.

“Tốt nghiệp loại Khá đại học Sư Phạm ngành Xã hội học, Ngoại ngữ và vi tính ổn, kinh nghiệm hai năm làm việc ở văn phòng tư vấn Hạnh Phúc.” Kha đọc hồ sơ của tôi.

Bạn biết đấy, nói sao cho dễ nghe nhất vì có một người quen xem như một chân bạn đã được đặt ở công ty nơi bạn cần việc làm rồi. Tôi được nhận vào làm, trợ lí cho giám đốc. Ok, công việc này cũng tốt. Tôi không có năng lực để tự lãnh đạo mình, nhưng thực hành theo một công thức nhất định, trắng ra là theo lệnh thì không ai bằng tôi! Hì hì.

“Nguyên được nhận vào làm và tôi có vài vấn đề cho Nguyên!”

“Anh cứ nói, tôi sẽ nghe!”

“Nguyên sẽ cùng tôi dự các buổi họp, và Nguyên chắc chắn sẽ hoàn thành mọi giấy tờ cần thiết trước khi tôi muốn có nó. Những buổi gặp gỡ Nguyên sẽ đi cùng tôi”

“Vâng, tôi sẽ làm theo lời anh!”

Công việc này cho tôi nhiều thời gian để online! Tôi chỉ có việc làm vào những ngày gần cuối tháng. Nhưng tôi luôn làm trước khi đến ngày cần nộp cho ông đốc.

“Hoàng Nguyên! Sao bảng lương không mang lên cho tôi?”

“A …lôôô….!”

“Trời đất! Mang bảng lương lên cho tôi sếp ạ!”- Kha rống lên với tôi.

Tôi cúp máy cái rụp! Đồ sếp trời đánh! Tôi đang viết blog. Làm mất cả hứng.

“Mời vào!”


“Đây nè! Mệt quá, lúc nào cũng thích kêu giật ngược. Còn đến hai hôm nữa mới cần đến bảng lương mà.”

“Thế cậu quên là tôi là ông sếp kì quái nhất sao?”

Tôi cười.

“OK, anh kì quái!” – Rồi quay mặt về phiá cửa nói nhỏ “Nhưng tôi cũng kì cục không kém gì anh đâu!”

“Nói gì đó?”

“Không có gì! Hết việc chưa, cho tôi còn ra ngoài!”

“Chưa! Ngồi xuống đó cho tôi!”

“Chi vậy?”

“Xem hồ đống hồ sơ này cho tôi. Tiêu chí tôi đã viết ở tờ giấy kia, những ai theo cậu là hợp thì cậu để hồ sơ sang một bên để tôi xem, không thì để lại, rồi điện thoại cho những người được chọn, hẹn thứ hai tuần sau phỏng vấn.”

“Nhiều việc quá nha!” Tôi cứ thích trêu ông sếp trời đánh của tôi. Là người quen, “đồng cam cộng khổ” vậy mà luôn ra vẻ đe nẹt với tôi! Đáng ghét.

Tôi ngồi loay hoay đọc mớ hồ sơ. Thật là nhức đầu. Viết lí lịch bằng nét chữ không thể đọc nổi. Tôi cứ thở dài.

“Nè cậu Nguyên!” – Kha gọi tôi.

“Thưa sếp em đang làm đây ạ!” Tôi cáu.

Kha phì cười.

“Thôi dừng lại đi ăn trưa thôi. Cậu chăm chỉ quá nhỉ, ngồi nảy giờ suót mấy tiếng.

Tôi ngước lên nhìn đồng hồ. Đã hơn 12h.

“Thôi anh đi đi. Tôi làm cho xong. Ăn no rồi mà đọc đám lí lịch này lại nôn ra vì bực bội!”

“Cậu chắc chứ?”

“Ừ, tôi mang ra ngoài làm cho anh khóa cửa nhé”

“Thôi khỏi, Nguyên ngồi đó đi.”

Kha đứng dậy. Đến cửa phòng


“Có chắc là cậu không muốn dừng lại đi ăn không?”

Tôi chỉ gật đầu rồi lại đọc đám lí lịch.

Cuối cùng cũng đã xong. Ngước lên nhìn đồng hồ thì thôi đã 1h30. Đã vào giờ làm việc. Tôi xếp lại đám hồ sơ, số nào được nhận tôi để lên bàn Kha. Tôi ôm mớ hồ sơ bị loại ra ngoài cho chị thư kí ở ngoài để chị ta trả lại cho chủ nhân của nó. Hầu hết hồ sơ đều đúng tiêu chuẩn để vào làm, nhưng số lượng nhân viên cần tuyển có hạng, nên cần phải loại ra bớt. Chữ viết xấu, vâng, tôi loại ra ngay!

“Mệt quá đi!”

Tôi than thở khi chị thư kí vừa đặt điện thoại xuống.

“Cho phòng nào vậy em?”

“Phòng thiết kế chị ạ. Chị trả lại chỗ hồ sơ này giúp em nhé.”

“Ừ, cảm ơn em. Nhiều quá em nhỉ!”

“Vâng, quá là nhiều. Em muốn điên lên vì mấy cái khỉ đó!”

Chị ta cười.

Tôi chào chị rồi xuống căn tin tìm thứ gì đó có thể ăn cho bữa trưa. Cơm của cái khỉ này như rơm nấu trong nước sông rồi vắt lại thành hạt đặt lên đĩa. Tôi mua một phần sandwich rồi mang lên phòng ngồi ăn, ở bàn làm việc.

“Coi chừng nghẹn!”

Tôi đang căn miếng bánh mì. Kha kéo ghế ngồi ở bàn tôi, đưa tôi li cà phê đá.

“Uống rồi ăn từ từ đi ông tướng!”

“Hôm nay sếp tốt nhỉ.”


“Tôi luôn là người tốt, tại cậu chọc điên tôi không tốt!”

Tôi cười, muốn văng cả phần bánh trong miệng.

“Nhưng anh phải công nhận là sự xuất hiện của tôi làm cái công ty này vui vẻ hơn không?”

“Dẫn chứng xem…”

“Uhm, tôi không ngại ngần lân la hết các phòng ban để tám, ăn vặt, nhậu nhẹt, ca thán chuyện mĩ phẩm đến bóng đá rồi gia đình với tất thảy mọi người trong công ty này! Chị lao công mới làm ở đây hai hôm biết tôi còn rõ hơn anh đấy” – tôi nói rồi lại cắn một mẫu bánh mì.

“Hay quá ha! Tôi trừ lương để coi cậu còn dám lân la nhiều chuyện giờ làm việc không?”

“Tùy!” – Tôi trả lời gỏn lọn rồi lại ăn và uống. Kha cũng uống cà phê trong li của anh, nhưng là cà phê sữa.

“Gớm, đàn ông mà khoái cà phê sữa!” – tôi nhướng mắt ý nói đến Kha.

“Mặc tôi đi ông trẻ! Mua cho uống không cảm ơn tôi được một tiếng, giờ còn nói móc là sao đây?”

“Vì tôi thích!”

“Cậu….”

“Cậu Nguyên dễ thương quá mà!”- tôi cười lớn, làm Kha đỏ mặt lên vì tức, đẩy ghế làm nó va vào cạnh bàn rồi bỏ vào phòng. Kha đã khuất sau lưng, tôi nói vọng vào. “Cảm ơn sếp về chầu cà phê hôm nay nhé!”