11.
Lương Nhung không hổ danh là ảnh đế, giả bộ đáng thương vô cùng chuyên nghiệp. Cả quãng đường đi tới nhà hàng, đều là bộ dạng chịu ủy khuất.
Tống Ninh có chút băn khoăn, xuống xe trước rồi kéo Lương Nhung lại, “Em không ghét bỏ anh, em chỉ là…”
Lương Nhung vỗ vỗ mu bàn tay cậu, giả vờ kiên cường nói, “Không sao, anh có thể chậm rãi tiếp nhận.”
Tống Ninh càng cảm thấy không đành lòng, trốn tránh ánh mắt của hắn rồi thì thầm, “Anh, anh yêu.”
“Ôi chao.” Lương Nhung lập tức hớn hở cười nói.
12.
Trước đó, Lương Nhung không đề cập với cậu là hắn sẽ dẫn cậu đi ăn tối, càng đừng nói tới đi nơi nào.
Tống Ninh nghĩ tới thân phận của Lương Nhung, đoán là hắn sẽ chọn một nhà hàng xa hoa. Cậu cúi đầu nhìn cái áo lông mặc trên người mình, cảm thấy hối hận vì đã không về nhà thay bộ quần áo khác.
Nhưng khi xuống xe, cậu phát hiện Lương Nhung dẫn mình vào một nhà hàng bình dân, trang trí rất quy củ, nhìn qua không hề bắt mắt chút nào.
Tống Ninh thấy rất hài lòng, cậu thích khiêm tốn, dù sao quan hệ của họ cũng mới bắt đầu, quá khiến người khác chú ý sẽ ảnh hưởng tới sự nghiệp của Lương Nhung.
Đi vào bên trong, ông chủ lập tức dẫn bọn họ vào một căn phòng nhỏ, đưa thực đơn lên rồi lễ phép chờ bọn họ chọn món.
Tống Ninh nhìn thực đơn một lát, vừa định gọi món thì nghe thấy thanh âm của Lương Nhung, “Cho bọn tôi một phần ăn tình nhân.”
13.
Gần đây, Lương Nhung cũng không có nhiều việc nên cơ hồ ngày nào cũng xuất hiện ở cửa phòng khám đón Tống Ninh tan tầm.
Các y tá trong phòng khám cũng dần dần nhìn ra quan hệ của bọn họ. Các cô vừa thấy Tống Ninh lập tức trêu chọc, “Ủa, sao hôm nay Lương tiên sinh không tới đón bác sĩ Tống nha.”
Tống Ninh không phủ nhận mà chỉ cười cười, “Hôm nay anh ấy phải chụp ngoại cảnh nên không đến.”
Nói rồi cậu đi ra ngoài. Vừa tới cửa phòng khám, thì bầu trời đột nhiên đổ mưa to. Tống Ninh nhanh chóng quay lại lấy dù. Cầm lên một cái chuẩn bị dời đi thì đột nhiên cậu nghĩ tới Lương Nhung, không biết hắn đã chụp xong chưa, không biết hắn có bị mưa ướt không.
Tống Ninh gửi tin nhắn hỏi Lương Nhung. Sau khi gửi đi, cậu liền cảm thấy hối hận, mình thật ngốc, đường đường là một ảnh đế, chắc chắn khi ra ngoài hắn sẽ mang theo rất nhiều trợ lý, còn đến phiên cậu lo lắng sao.
Đang miên man suy nghĩ thì điện thoại rung lên báo có tin nhắn đến, “Xong việc rồi, nhớ em.”
14.
Tống Ninh ngồi trên taxi, từng hạt mưa trượt trên cửa sổ, bỗng nhiên cậu lại nhớ tới buổi công chiếu phim lần trước.
Khi đó, cậu biết rõ nam nhân đang tỏa sáng trên sân khấu kia không thuộc về mình nhưng vẫn muốn lén lút mua một tấm vé, ngồi ở phía xa xa ngắm nhìn.
Mà hiện tại, biết rõ mình chạy tới chỗ hắn cũng không giúp được gì nhưng cậu vẫn muốn tới, chỉ vì câu nói kia của đối phương.
Tống Ninh cúi đầu nhìn cây dù nắm chặt trong tay mình, khóe miệng không tự chủ cong lên.
15.
Đến nơi, Tống Ninh mới biết cái được gọi là ngoại cảnh thực chất là quay trong nhà.
Trong phòng, nhân viên bận rộn chạy qua chạy lại, cậu đứng vào một chỗ vắng người, nhìn Lương Nhung đang chụp hình ở phía xa.
Lương Nhung lúc này mặc một bộ âu phục màu đen, cúc áo ngực mở ra, lộ ra vẻ thành thục, đầy mị lực.
Đây là lần đầu tiên, Tống Ninh nhìn thấy Lương Nhung như vậy, cậu cảm thấy hắn lúc này so với mấy tấm ảnh mình nhìn thấy trước đây còn đẹp hơn. Cậu không nhịn được lấy điện thoại ra chụp trộm một cái.
Kết quả, vừa ấn phím chụp thì bả vai bị người vỗ một cái.
“Xin chào, tôi là quản lý của Lương Nhung.”
16.
Quản lý đưa cho cậu một cốc cà phê nóng, Tống Ninh nhận lấy, cẩn thận sắp xếp từ ngữ: “Xin chào, tôi là Lương tiên sinh…”
“Bạn trai.” Quản lý nhanh chóng tiếp lời cậu.
Tống Ninh khiếp sợ, “Làm sao cô biết?”
“Là cậu ấy nói chuyện của hai người cho tôi.”
Tống Ninh gật gật đầu.
“Kỳ thật tôi rất tò mò, ba năm nay cậu ấy xảy ra chuyện gì.” Cô nhấp một ly cà phê, không nhanh không chậm nói, “Lương Nhung là do một tay tôi nâng đỡ. Từ khi xuất đạo, tôi vẫn luôn theo bên cạnh cậu ấy, có một số chuyện tôi cũng biết đôi chút. Vì khi còn nhỏ mất đi người thân nên tính tình cậu ấy khá lạnh nhạt, đối với ai cũng ôn nhu nhưng lại có cảm giác xa lạ, khó thân cận.”
Tống Ninh cẩn thận nhớ lại lần gặp mặt đầu tiên của bọn họ ba năm trước, cảm thấy vô cùng tán thành.
“Nhưng lần này khi trở về, tôi thấy cậu ấy đã thay đổi rất nhiều, tinh thần trở nên tốt hơn, lời nói cũng thay đổi, thậm chí còn biết cùng người khác nói đùa. Tôi rất kinh ngạc, không hiểu vì chuyện gì mà cậu ấy biến thành như vậy. Đến hôm nay nhìn thấy cậu, tôi mới đột nhiên hiểu ra.”
“Hiểu cái gì?”
“Điều duy nhất thay đổi chính là bên cạnh cậu ấy có thêm cậu.”