Trình Ca dựa bên cửa sổ hàng sau hút thuốc, áo chống đạn kia ép đến mức cô không thoải mái lắm.
Ở đằng trước, Tiết Phi nói chuyện phiếm với Đạt Ngõa, hỏi: “Mùa này, người săn trộm nhiều không?”
“Mùa này ít một chút, tháng Năm, Sáu, Bảy, lúc Trình Ca tới thì nhiều.” Đạt Ngõa quay đầu nhìn, Trình Ca khoác tay ngoài cửa sổ xe, làn khói đang bay.
“Mấy năm nay người chú ý tới việc bảo vệ động vật trong xã hội ngày càng nhiều, các cô làm việc thuận lợi hơn trước đây phải không?”
“Đúng vậy.” Đạt Ngõa nói, “Có điều người quan tâm tới ngà voi châu Phi và cá mập, cá voi nhiều hơn, người quan tâm tới linh dương ít một chút. Nhưng tình hình tổng thể tốt hơn thời anh cả Đức Cát nhiều. Bắt chặt, rất nhiều nhóm săn bắt trộm làm một, hai lần là không làm nữa, nhóm phát triển thành quy mô cũng chỉ có Cáo Đen.”
“Bây giờ Cáo Đen bị truy nã?”
“Đúng.” Đạt Ngõa thấy Tiết Phi đang ghi chép, thân thiết nói nhiều hơn, “Hắn không những săn bắt trộm mà còn làm lái buôn trung gian, tìm nhóm khác thu mua. Mỗi lần tìm được da trong tay hắn, gần như đã bắt được tất cả linh dương bị giết trộm ở khu không người.”
Tiết Phi bật máy ghi âm, lại hỏi: “Một tấm da bao nhiêu tiền?”
“Mấy ngàn thay đổi, khổ và chất lượng của tấm da, tấm cực kì tốt có thể bán hơn mười ngàn. Cáo Đen bán lại có thể bán đắt hơn.”
Trình Ca nghe rồi quay đầu, hỏi: “Sao chàng trai bắt được lần trước nói mấy trăm, mấy ngàn?”
“Cái cậu ta nói là tiền lãi cậu ta cầm trong tay. Mỗi một tầng người trung gian trừ tiền, mỗi người trong nhóm đều phải chia tiền, còn có các loại chi phí như súng này, xe này, xăng này.”
Trình Ca khẽ gật đầu, tiếp tục ngắm ngoài cửa sổ.
Tiết Phi: “Tôi từng tìm qua, vì ý kiến bảo vệ môi trường cao, ngành công nghiệp thời trang phương Tây đã bỏ khăn choàng linh dương Tây Tạng, shahtoosh cũng chuyển sang dùng lông cừu khác.”
Đạt Ngõa thở dài một hơi: “Chợ đen tiếp tục bất chấp ngăn cấm mà. Lệnh cấm đối với ngà voi và sừng tê giác trên quốc tế nghiêm ngặt hơn linh dương Tây Tạng, sản phẩm thay thế ngà voi nhiều hơn, anh thấy bây giờ săn trộm ngà voi có dừng không?”
Tiết Phi nhíu mày: “Cũng phải. Ở chợ đen ngược lại càng bán càng đắt.”
Nhưng Đạt Ngõa vẫn tràn đầy hy vọng: “Bây giờ trạm bảo vệ, đội tuần tra chính phủ, nhân dân đều có, số linh dương Tây Tạng bị giết là số ít, số lượng bầy căn bản có thể ổn định.”
Tiết Phi nói: “Vì đa số đều được các cô cứu rồi. Chính là vì các cô luôn luôn không lơ là, bầy linh dương mới có thể ổn định.”
Đạt Ngõa giây phút trước còn nói chuyện thẳng thắn ngược lại hơi xấu hổ: “Cũng không như vậy… Đều nên làm, công việc chức vụ của mình mà.”
Trình Ca chuyển ánh mắt sang nhìn Đạt Ngõa, cảm thấy trong nháy mắt này, cô ấy cười thật đẹp.
Cô khoác tay ra ngoài cửa sổ, gió Bắc thổi lạnh, thu lại.
Lúc này, phía trước xuất hiện một chiếc xe, lái thẳng tới, không tăng tốc cũng không giảm tốc.
Xe của Bành Dã ở đằng trước dừng lại, xe của Hồ Dương phía sau cũng dừng theo. Nhóm Bành Dã xuống xe vẫy chiếc xe kia, ý bảo dừng lại. Trình Ca xuống xe theo, phát hiện bên ngoài rất lạnh.
Xe kia ngày càng gần, từ từ giảm tốc độ.
Ba người đàn ông vạm vỡ ngồi trong xe, tài xế hứng gió lạnh quay cửa sổ xe xuống, nụ cười chất phác: “Người anh em, có phải gặp chuyện gì cần giúp một tay không?”
Mười Sáu cười cười, nói: “Chúng tôi là người của đội tuần tra, xem xe mấy anh một chút.” Anh ta và Ni Mã đi một vòng quanh xe, nhìn bên trong, kiểm tra có khác thường hay không.
“Người của đội tuần tra nào thế?”
“Trạm bảo vệ Nam Kiệt.”
“Đã mùa này rồi mà vẫn còn người săn trộm hả.” Người đàn ông vạm vỡ nói, “Mấy anh làm nghề này vất vả thật.”
Bành Dã liếc nhìn thùng xăng trên nóc xe, người đàn ông vạm vỡ thấy cũng không để ý. Cái này rất thường gặp ở bản địa, rất nhiều người đi đến khu không người khó đổ xăng hoặc không thích đổ xăng đắt, đều mang theo xăng lên đường.
Bành Dã hỏi: “Đi đến đâu?”
Người đàn ông vạm vỡ nói: “Phía A Nhĩ Kim.”
Mười Sáu và Ni Mã kiểm tra một vòng, hai người khác trên xe cũng rất phối hợp, mở cửa xe để họ xem dưới gầm ghế. Mười Sáu đi đến bên cạnh Bành Dã, thấp giọng nói: “Bình thường.”
Bành Dã nói: “Đi đi.” Vẻ mặt anh bình tĩnh, nhíu mày nghe gì đó.
Chỉ có tiếng gió.
“Vất vả rồi.” Người đàn ông vạm vỡ nói đoạn, khởi động xe.
Xe di chuyển chưa được nửa mét, Bành Dã đột nhiên xoay người xông tới, nhảy lên rất cao, nắm lấy tay vịn trên nóc xe, trong nháy mắt lộn người lên nóc xe, một tay đập vào thùng xăng. Một tiếng “xoảng” nổ tung trong gió.
Trong nháy mắt mọi người nghe ra sự khác thường, thùng xăng là thùng rỗng, bên trong còn chứa đồ bằng sắt.
Hồ Dương và Đào Tử phản ứng cực nhanh, trong giây lát chặn đường xe chạy; người đàn ông vạm vỡ liền định tăng tốc, Đạt Ngõa bay nhào lên mở cửa xe; Ni Mã tóm lấy người đàn ông vạm vỡ kéo hắn xuống xe.
Thạch Đầu và Mười Sáu đi lên đẩy hai người còn lại xuống.
Các đội viên phối hợp vô cùng nhuần nhuyễn, Tiết Phi ở một bên giương mắt nhìn; ngược lại Trình Ca bình tĩnh hút thuốc, quen rồi.
Gió lạnh quét sạch.
Bành Dã đứng trên nóc xe, đá thùng xăng một cái, phát hiện một cái van ở đáy thùng, dùng dây kẽm buộc. Anh la xuống dưới một tiếng: “Kềm.”
Mười Sáu ném cho anh, anh đón lấy; mấy cái dỡ thùng sơn ra, lục được ba cây súng trường cộng thêm một đống đạn bên trong.
Bành Dã ném đồ từ trên nóc xe xuống, hỏi: “Xăng?”
Vẻ mặt người đàn ông vạm vỡ cầm đầu đầy đau khổ: “Đây là lần đầu tiên của chúng tôi, thực sự là lần đầu tiên, một con linh dương cũng chưa bắn mà.”
Một người bên cạnh vội vàng nói tiếp: “Đúng đó đúng đó, Nhị Cẩu Tử thôn bên cạnh không làm nữa nên bán súng cho chúng tôi, chúng tôi chỉ muốn vét lại chút tiền vốn, đâu có nghĩ vừa xuất phát đã đụng phải mấy anh. Một con linh dương chúng tôi cũng chưa bắn.”
Người đàn ông vạm vỡ nói: “Chưa bắn. Mấy anh tước súng rồi thì thả bọn tôi về nha, bọn tôi nhất định tự kiểm điểm, không làm nữa.”
Bành Dã nói: “Cất giấu súng ống là phạm tội.”
Người đàn ông vạm vỡ vừa nghe, nôn nóng: “Đâu có bắn linh dương, mua khẩu súng sao phạm tội rồi? Chúng tôi không biết mà, không biết sao có thể tính chứ?”
Bành Dã để Ni Mã trói tay chân họ lại, người đàn ông vạm vỡ gấp muốn chết: “Lấy công chuộc tội được không, lấy công chuộc tội!”
Thạch Đầu nói: “Nếu tin tức có ích, về rồi chúng tôi báo cáo với cấp trên, xem có thể giảm chút không.”
Người đàn ông vạm vỡ vội vàng nói: “Có nhóm săn trộm sắp đi tới bên kia Dương Hồ, nói là ngày mai lên đường, chiều mai là tới, đã chuẩn bị rất nhiều đạn muốn giết linh dương đó. Bây giờ mấy anh đi vẫn đuổi kịp.”
Một người khác bổ sung: “Đúng đó đúng đó, họ có kinh nghiệm hơn bọn tôi, nhưng nhỏ mọn. Thấy bọn tôi muốn đi theo tìm linh dương liền đuổi bọn tôi đi.”
Người đàn ông vạm vỡ nói: “Họ có kinh nghiệm, họ mới cần phải bắt. Có một người tay bị tàn phế, tôi nghe người khác gọi anh ta là anh Vạn.”
Trình Ca bỗng quay đầu nhìn sang, trong vẻ mặt có một chút lo sợ nghi hoặc. Cô nhớ tới từng nghe Đạt Ngõa nói, anh Vạn được Cáo Đen gọi gia nhập dưới trướng lần nữa, có anh Vạn thì đồng nghĩa có Cáo Đen.
Bành Dã nhìn họ chằm chằm một hồi, nhìn ra mấy người này không nói dối. Anh lặp lại một lần: “Dương Hồ?”
“Phải, Dương Hồ.”
Bành Dã liếc nhìn Hồ Dương, đi sang một bên với anh ta. Hồ Dương thấp giọng nói: “Không giống bịa chuyện.”
Bành Dã gật đầu.
Thạch Đầu, Mười Sáu và Đào Tử cũng tụ tập sang, Thạch Đầu nói: “Thế nào?”
Bành Dã: “Chúng ta đi đường chúng ta. Nói sau.”
Bành Dã kêu Tang Ương trói ba người đó lại, dẫn theo lên đường.
Đến sập tối lúc cắm trại, Trình Ca phát hiện di động lại có tín hiệu lần nữa. Hỏi Đạt Ngõa, Đạt Ngõa cười: “Ở lâu trong khu không người, chỗ nào có tín hiệu, chỗ nào không có, chúng tôi đều rõ đó.”
Trình Ca: “Nói như vậy, các cô đặc biệt đi dọc theo chỗ có tín hiệu?”
“Ừm.” Đạt Ngõa giải thích, “Người chỉ điểm bên phía đội trưởng Trịnh nói, phía mua thu gom hàng đã liên lạc với Cáo Đen, đoán chừng gặp nhau giao dịch. Nếu có tin tức thì sẽ thông báo cho chúng tôi tham gia hành động.”
“Các cô cũng tham gia sao?”
Đạt Ngõa cười: “Trong đội chúng tôi có nhiều tay súng thiện xạ.”
Trình Ca nghĩ, nói cách khác là Bành Dã và Tang Ương chắc chắn sẽ đi.
Mọi người bắt đầu dựng lều, ngay cả Tiết Phi cũng đang giúp đỡ một cách nhanh nhẹn. Trình Ca đứng hút thuốc ở một bên, hờ hững nhìn họ, nhìn Bành Dã.
Nét mặt yên lặng, trong đầu nghĩ cảnh bắn nhau nguy hiểm trong phim.
Bành Dã rất nhanh nhận ra được ánh mắt của cô, anh nhìn cô vài giây, dời tầm mắt, nói câu gì đó với Hồ Dương bên cạnh, rồi để mọi người dựng lều lại, đi sang phía Trình Ca.
Anh nói: “Đi vùng phụ cận một chút?”
Trình Ca quay người đi. Anh đuổi kịp, đi ra không xa, tay khoác lên vai cô, ôm cô vào bên mình.
Hai người cùng đi về phía sa mạc, cô hút thuốc, anh cũng không nói chuyện. Đi không biết bao lâu, đi qua một khu rừng hồ dương vàng rực, một vùng vàng óng dưới bầu trời xanh.
Sa mạc mênh mông vô bờ, Bành Dã cúi đầu nhìn cô, hỏi: “Mệt sao?”
Trình Ca hút một hơi thuốc cuối cùng xong, quay đầu nhìn anh, nhón chân lên. Anh liền cúi đầu xuống hôn cô, cô phả khói vào trong miệng anh.
Cô dùng sức, hung hăng cắn anh một cái, không biết là phát tiết hay trả thù.
Ánh sáng chiều tà, giữa đất trời sắc màu sặc sỡ.
Cồn cát mềm mại.
Cô buông cái ôm của anh ra, lấy máy ảnh đưa cho anh. Cô đi đến trước mặt Bành Dã, kéo buộc tóc trên tóc xuống, mái tóc màu nâu vàng nhạt xõa ra trong gió giống như rong biển.
Cô đối mặt với anh, giang hai cánh tay, nhắm mắt lại hóng gió, bỗng nhiên ngã về phía sau.
Bành Dã cười, nhưng không cản, nhìn cô thoáng cái ngã vào trong đống cát vàng óng.
Một lúc lâu, cô mới mở mắt: “Buổi tối có thể ngủ ở đây.”
Anh lắc đầu: “Không được.”
“Vậy chờ đến khi thấy sao hẵng về.”
“Có thể.”
Trình Ca ngồi dậy trên mặt cát, nhìn máy ảnh trong tay anh, bắt đầu cởi áo khoác, bên trong là một chiếc áo len màu đen hơi mỏng, cô nói: “Chụp một tấm cho em.”
Bành Dã nói: “Không phải em ghét kỹ thuật của người khác quá kém sao?”
“Đúng vậy.” Trình Ca nói, “Nhưng trong mắt anh, cũng sẽ không có người phụ nữ đẹp hơn em.”
Bành Dã cười thành tiếng. Anh ngồi xổm xuống, giơ máy ảnh lên, bầu trời xanh, nắng chiều, áng mây đỏ, rừng hồ dương, sa mạc, Trình Ca.
Cô hơi nghiêng người, cằm chống vai, sợi tóc lay động, gió nổi mây vần.
Gảy tiếng lòng Bành Dã. Tách một tiếng, dừng hình.
Lại một lần nữa, cô khiến anh nhớ kỹ cô khi đẹp nhất. Dùng cách rất Trình Ca.
Trình Ca bỗng nhiên nói: “Em biết anh động lòng với em lúc nào rồi.”
“Không phải.” Bành Dã nói, anh đứng lên, kéo cô đứng dậy, cô đụng vào ngực anh, anh ôm eo cô.
Hơi thở hai người giao nhau, gần trong gang tấc.
Gió đang thổi, hơi thở của Trình Ca cũng thổi vào mặt anh, hỏi: “Ngày mai là ngày gì?”
Bành Dã nói: “Tuyết rơi.”
Gió vẫn đang thổi, Trình Ca nhìn anh, cởi giày dưới chân, đạp vớ; anh nhìn cô, làm theo.
Anh ôm cô, chân trần giẫm sa mạc, khiêu vũ trong gió chiều.
Nhẹ nhàng lắc lư, từ từ lay động.
Thời gian rực rỡ.
Chiều tà cát vàng, gió nhẹ ráng chiều.
Ôm nhau khiêu vũ, không biết đường về.
Có lẽ có khoảnh khắc, họ đều đang nghĩ, chỉ mong ngày mai đừng đến.
Di động của Bành Dã reo, mang hai người về hiện thực. Lúc anh lấy di động ra, Trình Ca nhìn một cái, là Tần Hòe.
Thì ra A Hòe họ Tần.
Bành Dã đi sang một bên nhận máy: “A lô?”
“Anh Dã, khoảng bốn giờ chiều mai Cáo Đen sẽ đi tới Dương Hồ.”
Bành Dã: “Tin tức có đáng tin không?”
“Đáng tin.” A Hòe nói, “Em nhờ một người bạn tìm người chị em kia dụ ra, nói vòng vo, không hỏi trực tiếp.”
Bành Dã “ừm” một tiếng.
A Hòe lại nói: “Nghe nói không phải đi săn, hình như là người chị em kia nghe được Cáo Đen gọi điện thoại. Nói mấy ngày nay tính tình Cáo Đen rất hung dữ, nhưng lúc nói chuyện với người đàn ông kia giọng rất vui, bàn bạc chuyện mua bán. Cáo Đen rất cảnh giác, cô ấy có thể cũng không nghe rõ.”
Bành Dã: “Tin tức này rất quan trọng. Cảm ơn em.”
A Hòe nói xong, nhỏ giọng nói: “Anh Dã, anh phải chú ý mạng của mình thật tốt.”
Bành Dã nói: “Anh biết.”
Anh cúp điện thoại, quay đầu nhìn, Trình Ca đã mặc áo khoác xong, đeo máy ảnh vào.
Trình Ca nói: “Đi về thôi.”
Bành Dã cười: “Không chờ ngắm sao?”
“Không ngắm nữa.” Trình Ca liếc nhìn mặt trời lặn xuống sa mạc, trời sắp tối, anh và cô rời nhóm sẽ nguy hiểm.
Trở lại chỗ cắm trại, Bành Dã nói với Hồ Dương: “Phía A Hòe có tin tức rồi.”
Hồ Dương: “Nhanh vậy sao?”
“Ừm. Bốn giờ chiều mai Cáo Đen đến Dương Hồ.”
Hồ Dương gật gật đầu, nhíu mày suy nghĩ một lúc, hỏi: “Làm thế nào?”
Bành Dã nheo mắt lại, nói: “Tối nay, người chỉ điểm bên phía lão Trịnh cũng sẽ có tin tức.”
Quả nhiên, hơn mười giờ tối, lão Trịnh gọi điện thoại tới cho Bành Dã, nói phía người chỉ điểm truyền tin tức, bốn giờ chiều mai, Cáo Đen sẽ giao nhận hàng với người mua đến từ Ấn Độ.
Lão Trịnh nói: “Lúc hành động không biết sẽ xảy ra tình huống gì. Bây giờ trong người còn sống thì chú quen thuộc với Cáo Đen nhất, tiếp xúc lâu nhất. Chú phải tới cùng, dẫn tay súng thiện xạ nhỏ trong đội chú theo.”
Bành Dã nói: “Yên tâm. —— Đúng rồi, theo như lần trước nói, nói người cần đó đã tìm được chưa?”
Lão Trịnh: “Tìm được rồi!”
Đến đêm, lúc mọi người chuẩn bị ngủ, Bành Dã vẫy tay với Trình Ca, thấp giọng nói: “Em đến lều anh ngủ.”
Trình Ca hỏi: “Tang Ương thì sao?”
“Chen chung với Thạch Đầu và Mười Sáu.”
Trình Ca nhìn anh một cái: “Anh càng ngày càng không biết xấu hổ rồi.”
Bành Dã cũng nhìn cô một cái: “Có mặt mũi nói anh?”
Trong túi ngủ của Bành Dã vẫn đầy mùi của Bành Dã.
Đêm nay, hai người ôm nhau ngủ, thỉnh thoảng có vuốt ve, hôn, nhưng lần đầu tiên không làm tình. Trình Ca nghe được nội dung trong điện thoại của A Hòe, biết ngày mai anh sẽ có hành động. Cô cũng không trêu chọc anh.
Hai người bọc trong một cái túi ngủ, nói chuyện ngắt quãng.
“Ngày mai sẽ hành động sao?”
“Ừm.”
“Tiết Phi có thể muốn đi theo.” Trình Ca nói, “Anh ta là phóng viên, phải theo sát tiền tuyến.”
“Ừm. Nhưng em không thể đi.”
Trình Ca không lên tiếng.
Bành Dã ôm chặt eo cô, nói bên tai cô: “Anh sẽ phân tâm.”
Trình Ca nói: “Được.”
Thực ra, cô biết anh có chuẩn bị, nhưng cũng biết mọi chuyện có lỡ như. Cô trước sau như một không tin số phận đối xử dịu dàng với cô, giờ phút này lại mong chờ lòng thương xót đó một cách trước nay chưa từng có.
Một lát sau, cô lại hỏi: “Cần em làm gì không?”
“Cái gì cũng không cần làm.” Bành Dã nói, “Chờ anh quay lại là được.”
“Được.”
Trong chốc lát, Trình Ca lờ mờ thiếp đi.
Anh nói tuyết sẽ rơi. Quả nhiên, ban đêm gió lớn nổi lên, vải bạt trên lều thổi phần phật. Trình Ca lại ngủ rất yên ổn, trong mơ tiếng gió thấp thoáng hóa thành bối cảnh, cô chỉ nghe thấy nhịp tim và tiếng hít thở của anh.
Cô mơ hồ nghĩ, chỉ mong ngày mai trời yên biển lặng, chỉ mong ngày mai còn có ngày mai.
Sáng sớm hôm sau thức dậy, đi ra khỏi lều, không khí lạnh hất vào mặt. Trên thảo nguyên đã phủ một lớp băng mỏng.
Bành Dã nói, người bên phía lão Trịnh đã bố trí xong, chỉ chờ Cáo Đen cắn câu lọt lưới, họ phải đi tụ họp cùng lão Trịnh.
Không thể dẫn Trình Ca theo, ngoài ra, ba người bắt được hôm qua cũng không thể dẫn theo.
Thạch Đầu nói: “Vậy ai đưa ba người này về? Một mình Trình Ca chắc chắn không được đâu.”
Đào Tử chạy tới, vừa vặn nghe thấy họ thảo luận, lập tức nói: “Dù thế nào em cũng không đi!”
Bành Dã nói: “Đạt Ngõa, Mười Sáu. Không có ý kiến chứ.”
Mười Sáu không đồng ý: “Em không đi.” Ai cũng không chịu đi.
Đạt Ngõa nói: “Vậy em và Trình Ca đi, thêm một người ở lại đây, thêm một phần sức mạnh.”
Thạch Đầu nói: “Hai cô gái các em phải cẩn thận.”
Đạt Ngõa: “Anh Thạch Đầu, anh cứ quên em xuất thân là lính đó.”
Thạch Đầu: “Vậy Tiết Phi…”
“Tôi phải đi theo các anh.” Tiết Phi chống gậy tiến lên, “Phóng viên không thể bỏ tuyến đầu.”
Nhanh chóng bàn bạc xong, chuẩn bị xuất phát. Bành Dã quay đầu, liếc nhìn Trình Ca.
Trình Ca đang dựa bên cạnh xe hút thuốc, cảm ứng được ánh mắt của Bành Dã, cô nhìn sang, ánh mắt anh chưa bao giờ bình tĩnh chắc chắn như giờ phút này, trong lòng cô đã có linh cảm, là lúc chia tay.
Tay kẹp thuốc run lên, cuối cùng vững lại, bình tĩnh nhìn anh đi tới phía cô, chờ anh tuyên bố một lời chia tay không thể tránh khỏi, trọng đại, tạm thời.
Bành Dã đi tới bên Trình Ca, nhìn Ni Mã trói chặt ba người kia lần nữa, nói: “Trình Ca, em và Đạt Ngõa lái xe của họ đưa người về.”
Trình Ca hút thuốc, trong gió lạnh, sắc mặt có vẻ hơi trắng.
Cô không nhìn anh, cũng không lên tiếng, trầm mặc giống như vô số thời điểm trước đây.
Họ đứng bên cạnh một khu rừng hồ dương lớn màu vàng, lá cây vàng rực chói mắt giống như vàng.
Gió nổi lên.
Bành Dã nhìn bầu trời màu xám một cái, nói: “Tuyết sắp rơi rồi, đeo găng tay vào.”
Trình Ca không đáp lại.
Anh nắm cổ tay cô, kéo cô sang một bên, thấp giọng: “Sao không nói chuyện? Không phải tối qua đã nói xong rồi sao?”
Trình Ca cũng không suy nghĩ gì, ngẩng đầu, nói: “Được.”
Cô tuân thủ mệnh lệnh giống như ở thôn Mộc Tử, nhưng lúc này không giống trước kia, cô lại không nhìn ra chỗ nào.
Cô mím mím đôi môi khô, trái tim lơ lửng bất định, giọng giống như cắm rễ, nói: “Em chờ anh. Anh phải trở về.”
Cô nói xong liền đi. Bành Dã nắm lấy cánh tay cô, kéo cô lại: “Trình Ca…”
“Đừng nói lời tạm biệt, Bành Dã.” Cô ngắt ngang, nặng và tĩnh, lặp lại, “Bành Dã. Đừng nói lời tạm biệt.”
Lòng Bành Dã chua xót. Anh nắm được cổ tay mảnh khảnh đang run lên của cô, trái tim mềm đến nát bét, người lại khẽ cười, giọng khẽ dỗ: “Em ấy ——”
“Không nói lời tạm biệt.” Anh nhẹ nhàng vuốt ve ngón tay cô, tỉ mỉ nhìn cô mấy phút, nói: “Trình Ca, em không có lòng tin với anh?”
Trình Ca ngẩng đầu, mắt anh rất đen, bình tĩnh và vững vàng, cho người khác sức mạnh vô tận.
Cô lắc đầu: “Không phải.” Hồi lâu, nói, “Nhưng cũng sẽ lo lắng.”
Phải, ai cũng không thể bảo đảm có thể có lỡ như hay không.
Cổ họng Bành Dã sít chặt một cái, cảm nhận tất cả: “Trình Ca ——”
“Ừm?”
“Trình Ca ——”
Trình Ca nhìn mắt anh: “—— Em đây.”
“Trình Ca ——”
“—— Anh nói đi.”
“Trình Ca, nếu như có ngày anh không từ mà biệt, em phải tha thứ cho anh.”
Trình Ca nhìn anh chằm chằm, hốc mắt ửng đỏ. Cô hiểu rồi.
Cuối cùng cô kiềm nén xuống, mặc cho gió lạnh làm tan sương trong mắt.
Cô nhớ tới việc phủi tàn thuốc trong tay, lại ngẩng đầu lên, người lại thản nhiên, nói: “Nếu anh không quay lại thì em sẽ ngủ với người đàn ông khác, sinh con cho người đàn ông khác.”
Cô nói: “Sinh ba.”
Bành Dã liền cười, giơ tay lên vuốt tóc cô, sờ vuốt, nụ cười hơi không duy trì được.
“Hãy chờ anh.”
Mỗi người một ngã, không biết con đường phía trước. Long đong họa phúc, hãy tự bảo trọng.
Bành Dã không nói thêm nữa, vỗ vỗ vai cô, xoay người rời đi.
“Bành Dã.”
Anh quay đầu lại: “Ừm?”
Gió thổi sợi tóc cô đang bay, cô bình tĩnh lạ thường, nghiêm túc, đang nói một lời hứa hẹn.
“Nếu như anh đi, em cũng sẽ đi.”
Trong lòng Bành Dã một hồi lạnh buốt một hồi nóng bỏng: “Trình Ca ——”
Nhưng trong chốc lát cô lại cong môi, “Có lẽ cũng sẽ không. Chuyện tương lai, ai biết được chứ?”
Sự khiêu khích và khinh thường nhàn nhạt, giống như lần đầu gặp gỡ.
Bành Dã liền nở nụ cười.
Anh cúi người xuống, tầm mắt ngang bằng cô, ánh mắt tựa như muốn nhìn cô vào linh hồn: “Trình Ca, cô gái giỏi, em cứ đi về phía trước, đừng quay đầu lại.”
Cô đáp lại cười một tiếng: “Được. Anh yên tâm.”
Bành Dã nhìn cô. Bỗng nhiên có trong nháy mắt muốn hôn cô, nhưng không có. Sau này sẽ có cơ hội. Anh cười, cũng không quay đầu lại rời khỏi.
Trình Ca đứng trong gió một giây, xoay người một cách bình tĩnh và dứt khoát.
Lên xe, nói với Đạt Ngõa: “Cô coi chừng ba người họ, tôi lái xe.”
Cô thắt chặt dây an toàn, từ kính chiếu hậu thấy xe Bành Dã đã đi, cô khởi động xe,
Trên cao nguyên mùa thu vàng rực, theo hướng ngược lại, họ kéo ra một đường càng ngày càng xa.