Bạn ông, thuyền phó Giadông đang đứng trước mặt ông.
- Tôi gõ cửa mãi, tưởng ngài đi đâu, tôi cứ vào.
- Cứ vào đi
Bình thường, dẫu có nóng giận lắm, Rescartor cũng không bao giờ thể hiện ra ngoài. Vậy mà lúc này, sự căng thẳng nội tâm lộ rõ đến mức tất cả những ai từng quen biết ông đều có thể đoán được một cách dễ dàng. Ngọn lửa trong mắt ông vốn linh lợi hoặc say đắm nay đột ngột thay đổi, trở nên hau háu và dữ dội.
Giadông không nhầm lẫn. Vả lại, ông ta nghĩ, có bao nhiêu lý do để gây nên sự đổi thay trong tâm trạng ông chủ. Với vẻ mặt buồn bã, viên thuyền phó đưa tay chỉ một cái bọc to tướng mà mấy người thủy thủ cùng đi với ông ta mang đến, đặt xuống sàn rồi đi ngay. Một mớ đồ tầm tầm được gói trong mấy mảnh chăn cũ bằng da lạc đà. Những viên kim cương thô nom gần giống như những cái nút chai tầm thường bằng pha lê, mấy thứ đồ trang sức bằng vàng từ thời nguyên thủy, một chiếc túi da dê hôi xì hãy còn đầy nước chắc chắn là thối đến lộn mửa lên được, một cuốn kinh thánh Côran buộc chặt vào với cái túi đựng bùa.
Giôphrây đờ Perắc cúi nhặt chiếc túi da và mở ra: trong túi đựng một ít bột thơm lấy ở La Meclơ và một chiếc vòng đeo tay tết bằng lông hươu cao cổ, trên đó treo lủng lẳng hai chiếc răng của một loài rắn độc.
- Tôi còn nhớ hôm đó ở vùng Asantix, Apđula đã giết con rắn độc đang bò đến gần tôi – ông nói với vẻ đang nghĩ ngợi – tôi tự hỏi…
- Thôi được, rồi tôi cũng sẽ giết rắn độc hộ ngài – Giadông cắt đứt câu nói của ông, trái hẳn với lề luật trên tàu và thói quen từ trước đến nay, - Mọi người sẽ đặt túi bùa này lên ngực anh ta và liệm anh ta trong chiếc áo choàng đẹp nhất.
- Rồi khi hoàng hôn đến, sẽ thả anh ta xuống biển. Làm thế anh ta còn sung sướng hơn là chôn dưới đất…
- Dầu sao các đạo hữu của anh ta trên tàu cũng không phật lòng. Họ vẫn nghĩ rằng anh ta sẽ bị đối xử tồi tệ vì phải treo cổ.
Giôphrây đờ Perắc chăm chú nhìn người phó của mình. Khuôn mặt rỗ hoa, cái miệng đầy vẻ chua chát. Đôi mắt lạnh lẽo khiến người ta nghĩ đến những viên đá mã não. Mười năm đi biển đã gắn bó ông vào với người đàn ông to sù và trầm lặng này.
- Các thủy thủ xì xào – Giadông nói – Họ muốn biết là ngài định liệu thế nào, họ phàn nàn là từ ngày rời Canđi đến nay đã lâu quá rồi mà không ghé vào bến nào cả. Và không thấy đả động gì đến phần họ được hưởng trong số vàng bạc do các thủy thủ Mantơ mò được trong chiếc tàu Tây Ban Nha bị chìm ở ngoài khơi Panama…Họ còn nói rằng ngài cấm họ léng phéng với đàn bà con gái trên tàu.., nhưng ngài lại giành cho mình người đẹp nhất.
Lời trách cứ nghiêm trọng mà viên thuyền phó thẳng thừng, lại là món quà tặng làm ông chủ tàu Gunxbôrô cười phá lên.
- Bởi vì đấy là người đẹp nhất, có phải không Giadông?...Ông biết rằng tiếng cười của mình sẽ chẳng ăn thua gì đối với viên thuyền phó, con người mà không một cái gì trên thế giới này có thể gây cười được.
- Đấy là người đẹp nhất phải không? – Ông hỏi một cách gay gắt.
- Tôi biết đâu đấy- Viên thuyền phó lầu bầu tỏ vẻ tức giận – Điều tôi biết là có những chuyện không hay xảy ra trên tàu và ngài thì không thấy gì cả, bởi vì ngài bị người đàn bà đó bắt mất hồn vía đi rồi.
- Bắt mất hồn vía? Ông đã bao giờ thấy tôi bị một người đàn bà bắt mất hồn vía chưa Giadông?
- Chắc chắn chưa. Chưa một người đàn bà nào… Nhưng với người đàn bà này thì đúng. Bà ta chả đã làm ngài lẩn thẩn một dạo ở Canđi là gì? Cứ như là một con người bất định ấy. Bao nhiêu công việc đều bê trễ vì ngài muốn giành bằng được người đàn bà ấy bằng mọi giá, ngài chả quan tâm gì đến những người khác nữa.
- Ông phải công nhận rằng giành lại một người nữ nô lệ với cái giá 35.000 đồng là điều hết sức bình thường.
- Nhưng hồi ấy có một cái gì khác – Giadông vẫn tỏ ra bướng bỉnh, - Một cái gì khác mà ngài không bao giờ thổ lộ với tôi. Nhưng thôi, chả cần! Chuyện đã qua rồi. Tôi cứ tưởng bà ấy đã biến mất, đã chết, đã bị chôn vùi. Thế mà bây giờ bà ấy lại xuất hiện.
- Giadông ạ, ông vẫn chứng nào tật ấy. Chỉ vì ngày xưa ông bị phản bội, mà ông gán cho đàn bà một mối hận thù đến nỗi làm chính ông cũng mất hết mọi lạc thú. Trong lúc những ông chồng khốn khổ của các con mụ quạ mổ ấy sẽ phải thèm đến rỏ dãi cái tự do mà ông đã giành lại được thì ông lại chẳng biết sử dụng gì cả.
Giadông vẫn rầu rĩ.
- Có những người đàn bà mà hễ họ đã tiêm một chất độc mà ta không sao chữa lành nổi. Chính ngài đấy thôi, thưa Đức ông, chắc chắn không phải lúc nào ngài cũng tránh được những đau khổ ấy, có phải thế không ạ? Người nữ nô lệ của ngài ở Canđi làm tôi sợ đấy…
- Thế nhưng dáng vẻ hiện nay của bà ấy có thể làm ông yên tâm. Thú thật là tôi hết sức ngạc nhiên và thậm chí có phần nào thất vọng, khi tìm lại được bà ấy dưới chiếc mũ trùm của một người đàn bà thị dân vẻ đoan trang.
Nhưng Giadông vẫn lắc đầu với thái độ ương bướng.
- Vẫn cứ là cạm bẫy thưa Đức ông. Thà rằng cứ là một nữ nô tì thực thụ đi, một nữ tì theo ý nghĩa trần truồng của nó. Đằng này mọi sự xảo trá đều được che đây, và dường như chỉ một cái nhìn đã có thể hứa hẹn với anh cả một cõi thiên đường. Chất độc thô thiển lúc đó đã biến thành một thứ tinh chất mịn màng, quá mịn màng để anh có thể phân biệt và đề phòng. Tinh chất? Điều tôi muốn nói là gì?...Là sự tinh tế ấy!...
Giôphrây đờ Perắc vừa nghe vừa sờ cằm, vẻ nghĩ ngợi.
- Lạ thật! Giadông ạ! – Ông thầm thì, - rất lạ lùng! Tôi cứ tưởng nàng làm cho tôi không quan tâm đến nàng nữa…nhưng tôi lại quan tâm đến nàng hơn hết thảy.
- Than ôi – Giadông nói với vẻ buồn thảm. – Giá mà có thể quan tâm! Nhưng chúng ta còn lâu mới có được kết cục ấy.
Giôphrây đờ Perắc cầm tay ông ta kéo về phía hành lang.
- Đi thôi…”Gia tài” của Apđula tội nghiệp của tôi đã làm thối hoăng cả buồng tôi lên rồi.
Ông đứng yên, chìm đắm trong vẻ trầm mặc, trước bầu trời nhuốm sắc da cam, trong khi mặt biển vẫn còn giữ mãi vẻ lạnh lẽo và khắc nghiệt.
- Chúng ta đến với họ. Ông hãy cố gắng làm mọi người yên tâm. Ông nói cho họ biết rằng số vàng lấy được từ tàu Tây Ban Nha vẫn còn ở cả trên tàu. Khi tàu tới đất liền, chỉ trong vài hôm, tôi sẽ đưa họ một khoản tạm ứng về món hàng sắp bán.
- Họ sẽ trả lại thôi, bởi vì họ luôn luôn có tiền. Nhưng họ cảm thấy có cái gì không được rõ ràng. Tại sao khi xuất phát lại phải đâm bổ vào La Rôsen? Tại sao lại cho cả một đống những người kia lên tàu và vì những người ấy mà họ phải chịu thiếu thốn. Và rồi thì cũng chẳng thu về được một đồng xu mẻ nào bởi vì họ thấy rõ là những người kia chẳng có gì hơn là chiếc áo mặc trên người?
Thấy Giôphrây đờ Perắc cứ đứng im mãi, thuyền phó Giadông lấy làm khổ tâm lắm.
- Ngài có thấy tôi quá tọc mạch không, thưa Đức ông? Và ngài định làm cho tôi hiểu rằng chúng tôi không cần phải can thiệp vào các công việc của ngài không? Các thủy thủ và bản thân tôi đều cảm thấy ngài lơ là thế nào ấy…Trước hết là các thủy thủ, họ rất nhạy bén về chỗ đó. Cho dù thuộc giống nòi gì, như ngài biết đấy, họ đều là những con người của biển. Họ suy nghĩ bằng các tín hiệu và gắn bó với một cái gì không nhìn thấy nhiều hơn là những cái gì nhìn thấy rõ ràng. Họ cứ nhắc đi nhắc lại rằng ngài không còn che chở cho họ nữa.
Nụ cười làm cái miệng của Rescartor giãn ra.
- Nếu tôi không che chở họ nữa, một cơn bão sẽ lên ngay lập tức.
- Tôi biết …Ngài vẫn còn là người của chúng tôi. Nhưng họ cứ đoán già đoán non.
Giadông hất hàm về phía boong trước của con tàu.
- Giả dụ ngài sẽ dành cho những người mà ngài chở lên tàu kia định cư ở vùng đất Tây – Hạ ngài vừa giành được, lúc đó liệu những người thủy thủ trên tàu Gunxbôrô có còn liên quan đến vùng đất đó nữa?
Bá tước đờ Perắc đặt tay lên vai người bạn của mình. Cái nhìn của ông vẫn lang thang ở phía chân trời, nhưng ông ghì chặt bộ khung sườn chắc khỏe mà ông vẫn thường dựa dẫm trong suốt các cuộc hành trình không nghỉ.
- Này Giadông, người bạn đường thân thiết của tôi, khi ông gặp tôi, tôi là một con người đã đi được nửa đường đời. Ông không biết hết về tôi, cũng như tôi thừa nhận là tôi không biết hết về ông. Nhưng ông biết rằng chừng nào tôi còn sống, chừng ấy còn có hai niềm say mê xen kẽ vào cuộc đời tôi: kho báu của trái đất và sự hấp dẫn của biển cả.
- Và người đẹp nữa chứ?
- Thiên hạ thổi phồng lên đấy thôi. Phải công nhận rằng người đẹp cũng có, năm thì mười họa, với cô này, cô nọ. Nhưng chỉ đất và biển thôi, Giadông ạ. Hai thực thể. Hai ả nhân tình khó tính. Hễ tôi hiến dâng cho ả này quá nhiều, ả kia đòi hỏi ngay. Thế là đã hơn mười năm, kể từ ngày Đại quốc vương Thổ Nhĩ Kỳ giao cho tôi việc độc quyền buôn bán bạc, tôi không rời khỏi boong tàu nữa. Ông cho tôi mượn tiếng nói của ông để tôi có theere điều khiển được những con người đồng bóng kia, và từ Địa Trung Hải đến đại dương, từ các biển vùng cực đến vùng biển Caraip, chúng ta đã từng trải biết bao cuộc thí nghiệm đầy hứng khởi.
- Và giờ đây ngài lại bị nỗi khát khao đi sâu vào lòng đất chiếm lĩnh?
- Đúng là cái đó.
Câu nói nghe nặng chịch.
Giadông cúi đầu. Hai bàn tay chắc khỏe của ông ta bíu chặt lấy lan can bằng gỗ thiếp vàng.
- Tôi sẽ giao tàu lại cho ông, Giadông ạ.
Bạn ông lắc đầu.
- Điều tôi cần là tình bạn của ngài. Có cái đó tôi mới sống được. Sự say mê của ngài, niềm vui sống của ngài luôn luôn làm tôi ngạc nhiên. Tôi cũng cần phải có những thứ đó để tồn tại.
- Mặc kệ! Chẳng lẽ ông lại đa cảm thế, hở ông già giỏi chịu đựng kia?
Nhưng Giadông thậm chí không ngước nhìn mặt biển màu xanh lục trải rộng đang dập dờn phía trước.
- Thưa Đức ông, ngài không thể hiểu nổi. Ngài là một con người của lửa. Còn tôi là một con người của băng giá.
- Vậy thì phá vỡ băng đi.
- Quá muộn mất rồi.
Giadông buông một tiếng thở dài.
- Đáng lẽ ra tôi phải biết sớm hơn điều bí mật đã cho phép ngài mỗi lúc lại ném vào thế giới này một cái nhìn mới. Nó là cài gì vậy?
- Nhưng chẳng có điều gì bí mật cả - Giôphrây đờ Perắc nói – trừ phi là những điều khác nhau. Mỗi người có những cái riêng của mình. Tôi muốn nói thế nào với ông nhỉ?...Phải luôn luôn có khả năng làm lại từ đầu. Không chấp nhận chỉ có một cuộc đời…Mà nhiều cuộc đời được nhân lên…