Nhìn em gái, giọng Đại Phong nghiêm khác:
– Em quen biết anh ta được bao lâu, tìm hiểu được anh ta ở mức độ nào rồi mà dám ngang nhiên cùng với anh ta đến những nơi mà lẽ ra con gái nhà lành, khuôn phép, không nên tùy tiện đến.
Càng nói Đại Phong như càng tức giận. Thấy vậy,Khắc Hiên xen ngang.
– Tôi muốn nói chuyện với cô bé một chút, ông không phiền chứ?
Bật lên khỏi ghế, Đại Phong còn hầm hầm:
– Thôi được, ông muốn nói gì nói đi, kẻo ngồi đây lâu, tôi không kềm được mình.
Anh Hai cô đi đã khá lâu mà cô cũng không nghe Khắc Hiên mở lời, nên ngước lên. Hai ánh mắt chợt giao nhau khiến cô không thể bình tĩnh nổi, vội quay đi.
Giống như gương mặt, giọng anh cất lên vô cảm:
– Có thể lúc này, cô rất ghét tôi, song tôi cũng không cần giải thích. Mọi chuyện là do tôi nói với Đại Phong đấy, vì tôi nghĩ mình không sai.
Mím chặt môi, cô hỏi lớn tiếng:
– Vậy mà hôm nay tôi mới biết ông còn có tài “ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng” đấy!
– Cô sai rồi, là tôi muốn giúp cô ấy chứ. Tôi chỉ nói lên sự thật, không hề thêm thắt một chi tiết nào dù rất nhỏ.
Kỷ Quân nạt ngang:
– Thôi đi! Tôi chưa thấy ai như ông, vừa ăn cướp vừa giống trống khua, chiêng. Chuyện của tôi đâu mượn ông xen vào.
– Tôi không thể trơ mắt nhìn khi cô gặp chuyện không hay.
– Chuyện gì? Ông chỉ giỏi tưởng tượng, suy bụng ta ra bụng người.
Khắc Hiên nhìn cô gay gắt:
– Im đi! Đừng có bướng! Nếu biết cô khó ưa giống củ khoai sượng như vầy, tôi sẽ không can dự vào cho mệt xác.
Nghe cách châm chọc của anh Kỷ Quăn tức tối độp lại:
– Khoai sượng hay khoai mắc nước cũng kệ tôi mong là từ nay, ông đừng xía vào chuyện của tôi nữa.
Nhìn cô ánh mắt tối sầm, anh bỗng đứng lên đi một mạch ra cửa cũng, không thèm chào cô lấy một tiếng.
Gặp Đại Phong ngoài sân, anh bước đến cộc lốc:
– Tôi về đây.
Đại Phong kinh ngạc:
– Sao nhanh vậy? Nó nói gì làm ông phật ý, đúng không?
– Tóm lại là không thể nói gì được.
– Tôi không hiểu?
Khắc Hiên trầm ngâm một chút rồi nói:
– Lát nữa, ông nhắn lại cô bé, nếu muốn làm việc trở lại thì ngày mai đến công ty gặp tôi.
Nói xong, anh quay lưng đi ngay, không để Đại Phong kịp hỏi han gì.
Đang nằm bắt tréo chân nghe nhạc trong phòng, chợt cánh cửa bị ai đó đẩy bật ra, và Đại Phong bước ngay vào, ngồi xuống mép giường thò tay tắt máy, nghiêm giọng nói:
– Nói chuyện với anh một chút đi!
Kỷ Quân ngồi dậy làu bàu:
– Lại chuyện hồi nãy chứ gì?
Đại Phong trừng mắt với em gái cách đe nẹt:
– Đừng có chặn họng anh! Càng ngày em càng không coi ai ra gì cả. Em học ở đầu cái thói trả treo ương bướng đó, hả? Đừng nghĩ em đã lớn là anh không đánh đòn đâu đấy nhé.
Kỷ Quân xụ mặt cúi đầu im thin thít. Nhìn nhìn em gái một lúc, Đại Phong dịu lại:
– Anh muốn em trở lại công ty của Khắc Hiên làm việc.
Kỷ Quân giãy nảy:
– Sao có thể được, dù có chết đói đến nơi em cũng không dày mặt đến đó cầu cạnh, xin xỏ anh tả một công việc đâu. Anh đừng ép em làm chuyện xấu hổ đó.
– Ăn bám hoặc dựa dẫm vào một ai đó mới xấu hổ, chớ làm việc thì không có gì gọi là xấu cả mà anh cũng đâu bảo em đến van xin năn nỉ hắn.
– Tại anh không có mặt lúc đó nên nói nghe dễ dàng như vậy. Nếu thật sự vị nể anh, anh ta đâu có thẳng tay vớị em kiểu đó!
– Nhưng sau đó, hắn thấy mình sai nên mới đích thân đến gặp em, vậy mà em cũng đâu nể mặt, nên hắn đành ra về và nhắn lại...
Kỷ Quân hấp tấp xen ngang:
– Ông ấy nhắn gì?
– Hắn bảo ngày mai em đến công ty làm lại.
– Đến để gây lộn thì có.
– Anh nghĩ chỉ có em thích gây thôi, chứ xưa giờ, Khắc Hiên rất ít nói, hắn cũng không thích những người nhiễu sự lắm lời, không khéo chính em lại làm hắn bực vì tính đó!
– Miệng là của em, cấm nói sao được.
Đại Phong dịu dàng khuyên răn:
– Anh biết tính con gái thì thường hay mè nheo, nhiễu sự một chút, song cũng tùy tình huống đúng lúc, đúng nơi, cho đôi bên được chan hòa vui vẻ, đúng không?
– Nhưng có thật là anh ta đến kêu em trở lại công ty không?
Đại Phong gục gặc:
– Ừm.
Chỉ nói vậy rồi anh ra khỏi phòng. Còn lại mình Kỷ Quân cô vừa nghe vui lại vừa tức giận bản thân cũng không hiểu tại sao trong cô lại có hai cảm giác trái ngược nhau như vậy. Điểu đó chợt khiến Kỷ Quân kinh hoảng, cô sợ phải dấn sâu, phân tích một nốt nhạc mơ hồ đang bắt đầu rung ngân trong cô cũng như trái tim cô đã bắt đầu lỗi nhịp khi nghe ai nhắc đến tên anh.
Sáng nay thức đậy, Kỷ Quân cảm thấy mặt trời tỏa sáng ấm áp trong cái tinh khôi của bầu trời xanh 1am, mùi nguyệt quế tỏa ra thơm dìu dịu bên cạnh hàng rào bơng bụp. Một cảnh trí, một không gian như hòa trộn hai nửa giữa cái cảnh vừa thôn quê vừa thành thị ấy, như tâm hồn cô thoáng chốc chợt bâng khuâng, lưỡng lự không biết có nên đến công ty...
Nói gì thì nói, cô cũng phải rời khỏi giường làm vệ sinh cá nhân. Giờ đây đứng trước tấm gương là một Kỷ Quân hoàn toàn tươi tắn, yêu đời trong bộ đầm màu lá non mơn mởn, vưa trẻ trung xinh xắn, khiến người đối diện khó có thể làm ngơ.
Bước ra phòng khách, gặp Đại Vũ, anh hơi nheo mắt nhìn em gái một lúc rồi cất giọng châm chọc:
– Nếu tao đoán không lầm thì hôm nay nhỏ quyết định đi làm, đúng không?
– Sao anh biết?
Đại Vũ cười ruồi:
– Ba trò vặt vãnh, trẻ con này, nếu không biết thì tao đâu xứng là cậu Ba trong gia đình.
Kỷ Quân liếc ngang anh trai dài giọng:
– Muốn ám chỉ gì đây... cậu Ba?
– Câu này để anh Ba hỏi nhỏ mới đúng.
– Tại sao?
– Không phải hôm nay em gái tôi chưng diện quá khác thường hay sao?
Kỷ Quân làm tỉnh:
– Bình thường thôi! Là con gái, ai lại không thích chưng diện, làm đẹp...
– Điều đó tao không phủ nhận, nhưng...
Kỷ Quân xen ngang, cô không muốn anh trai “vạch lá tìm sâu”, bởi cô biết anh đang muốn nói gì:
– Không nói nhiều với anh nữa, em đi làm đây.
Khoác chiếc giỏ lên vai, bước ra ngoài cô vừa nghĩ ngợi:
Có thật cô khác hơn mọi ngày như lời anh trai nói, mà khác ở chỗ nào sao cô không nhận biết.
Kỷ Quân khựng lại trước cửa phòng giám đốc mà cũng là phòng cô, vì ngay lúc này, cô chợt liên tưởng đến gương mặt lạnh như tượng đá của anh hôm đó ở nhà hàng karaoke và ở siêu thị, ánh mắt anh thật xa lạ. Vậy hơm nay anh sẽ tiếp cô với thái độ nào?
Suy nghĩ lan man một lúc rồi cô cũng quyết định gõ cửa.
Tiếng Khắc Hiên vang lên cũng lạnh lùng không âm sắc. Đẩy cửa bước vào, cô nghe người nhẹ hẫng bởi đôi mắt vừa lạnh vừa nghiêm khắc, khiến cô phải quay đi.
Nhìn cô một lúc, anh mới cất giọng:
– Cô ngồi đi! Tôi muốn nói chuyện một chút.
Kỷ Quân ngồi xuống chiếc ghế mà anh chỉ định. Không khí tĩnh lặng bao trùm cả căn phòng, chỉ còn lại vẻ klên định lạnh lùng của anh trước mặt. Phút chốc, hàng lông mày rậm chợt chau lại như vấp phải một ý nghĩ khó chịu nào đó mà anh không xua đuổi nổi, phải một lúc sau anh mới cất giọng khàn khàn:
– Lần này, tôi yêu cầu cô trở lại công ty chỉ vì công việc, ngoài ra không một nguyên do cá nhân nào khác, nên cô chớ hiểu lầm. Mong cô hãy có trách nhiệm trong công việc của mình, đừng mỗi chút mỗi giận hờn rồi nghỉ ngang xương như con nít thế nữa là tôi không đồng ý đâu đấy.
Cong môi cô định cãi lại, thì ngay tức khắc bắt gặp cái trừng mắt dữ dội của Khắc Hiên ngăn cô lại. Anh nói tiếp:
– Còn nữa, cô nên bỏ đứt cái tật ăn cơm hớt ấy đi, chẳng những mất lịch sự còn thiếu tôn trọng người đối điện, mà trong giao tiếp, đó lại là một trong những nguyên tố cốt lõi để thành công đấy.
Mím môi cô xụ mặt làu bàu.
– Dù bị oan cũng không cho người ta biện bạch hay sao?
Nhìn cô, anh gằn gằn:
– Giờ muốn gì, cô nói đi?
Kỷ Quân bật ra ngay như không cần suy nghĩ:
– Hôm đó là do ông đuổi tôi trước, chứ bản thận tôi không thiếu trách nhiệm, cũng như không có giận hờn vu vơ như con nít, kiểu ông vừa nói.
Cũng giống như gương mặt giọng anh vô cảm:
– Đó cũng là cách nói theo suy nghĩ của mỗi người. Vậy mà lúc đó, cô cũng quyết ăn thua đủ với tôi cho bằng được, cái bản tính ấy không con nít thì là gì?
Phật ý, Kỷ Quân càu nhàu:
– Lúc nào cũng coi người ta là con nít, nên ông muốn nổi nóng hoặc ắng nhiếc ra sao cũng được chớ gì?
Khắc Hiên nhíu mày cách khó chịu:
– Tôi rất không ưa cái cách cằn nhằn dai nhách của cô. Thằng cha nâo tận cùng bằng số mới cưới phải cô.
Kỷ Quân “xù lông” ngay tức khắc:
– Mặc kệ tôi, liên quan gì đến ông, sao ông hay soi vào đời tư của người ta quá vậy?
Anh chỉ nhún vai quay chỗ khác, lúc sau quay lại nói:
– Cô về chỗ làm công việc của mình đi. Soạn cho tôi mấy cái hợp đồng tôi để trên bàn cô ấy.
Len lén liếc anh một cái trước khi về bàn mình, vừa ấm ức nghĩ:
''Mình chì nghỉ có mấy ngày mà công việc tồn đọng ngập đến tận cổ thế này đây. Nếu biết anh ta cần cô như vậy, cô đã không trở lại công ty cách dễ dàng vầy đâu. Vậy mà còn lên mặt phê phán này nọ, hỏi có tức không chứ”.
Buổi trưa, Khắc Kiên bỗng đến trước mặt cô hỏi:
– Trưa, cô về nhà hay đùng cơm ngoài?
Ngước nhìn anh cách ngạc nhiên, song cô cũng trả lời:
– Tôi ăn cơm ngoài.
Im lặng, chút sau anh bỗng đề nghị:
– Đi ăn chung đi?
Kỷ Quân bỗng nghe tim mình đập rộn lẩn trong hơi thê gấp, trong khi nét mặt anh vẫn bình thường cũng không có dấu hiệu gì tỏ ra nhiệt tình dù một chút.
Bấy giờ hai người đang đối diện nhau qua một chiếc bàn, tuy không quá gần cũng không thể gọi là xa. Khắc Hiên chợt bắt gặp ở cô bé có vẻ đẹp thật hiền hòa, như nụ hồng còn động sương đêm trong nắng mai. Nhìn cô lúc này, anh như bắt gặp tia nắng đầu tiên lan tỏa trên cánh đồng mạ xanh non bát ngát, ngọt ngào, nghĩ đến đầy anh chợt nhếch nửa vành môi như chế giễu cái ý nghĩ mà anh cho là hoang tưởng ấy, thoáng chốc ánh mắt anh bỗng sẩm lại như mặt nước hồ trong khu rừng rậm rạp, lúc sau anh cất tiếng lành lạnh:
– Cô dùng gì cứ gọi.
Kỷ Quân vẫn thản nhiên, vô tư:
– Một phần cơm gà, một đia lau sống, một ly sữa tươi có đá.
Hơi nhướng mày, song anh cũng gọi luôn phần mình:
– Tôi cũng như vậy, chỉ thay thế ly sữa là một cốc rượu Rhum.
Một lần nữa, anh thật ngạc nhiên khi thấy cô ăn sạch nhẵn phần cơm, uống sạch ly sữa không một chút màu mè như những cô gái anh từng quen. Lần đầu tiên anh nhìn thấy cách cô bé ăn uống thật hồn nhiên lại khá nhiệt tình.
Bất chợt Tâm Khuê xuất hiện ngay tầm mắt cùng một phụ nữ lạ anh mới thấy lần đầu. Như cũng vừa thấy anh, Tâm Khuê đi nhanh đến hớn hở:
– Không ngờ lại gặp anh ở đây. - Ngưng lại, cô ta liếc qua Kỷ Quân một cái bén như dao mai mỉa - Có cả cô trợ lý đẹp như mơ bên cạnh, thảo nào anh không rảnh để dùng cơm với em.
Khắc Hiên nhìn cô, ánh mắt nghiêm khắc:
– Em thôi đi! Hễ mở miệng ra là không giống ai. Bất luận tôi có đi đâu, hoặc bất kỳ đi với ai, cũng không liên quan đến em.
– Anh nói nghe hay nhỉ! Nên nhớ, tôi vẫn danh chánh ngôn thuận là vợ của anh đấy.
– Thì đã sao? Đi đùng bữa với đồng nghiệp cũng phạm luật à? Cái điệp khúc cũ rích đó, đừng nhai lại nữa.
– Anh đang thách thức tôi đó hả?
Người phụ nữ bên cạnh thấy tình hình khá căng thẳng nên can ngăn:
– Thôi đi Tâm Khuê? Mày cũng hơi quá đáng rồi đấy. Chúng ta tìm bàn khác ngồi đi.
Nói xong, cô bạn kéo tay Tâm Klluê sang hướng khác.
Nhìn theo Tâm Khuê ánh mắt lạnh lẽo, giọng anh bỗng đanh lại:
– Về thôi!
Theo anh ra ngoài, lúc này Kỷ Quân chợt nghe đồng cảm với anh, vì đã có lúc cô cũng lên án, phê bình anh là người thiếu thủy chung vô trách nhiệm. Bởi mới nói “đèn nhà ai nấy sáng”, nhìn bề ngoài khó ai có thể đánh giá được thực thể sự việc bên trong thế nào nhất là về mặt tình cảm, nó vốn muôn hình vạn trạng chuyển biến khôn lường, mà người trong cuộc có khi còn mù tịt.
Khắc Hiên bỗng quay sang cô đề nghị:
– Cô có thể cùng giải sầu với tôi một lát không?
Kỷ Quân tròn xoe mắt:
– Sao ạ?
Khắc Hiên lại nói:
– Dám đi uống rượu không?
Suy nghĩ một chút, cô cũng gật, giọng hơi đùa:
– Chuyện nhỏ!
Quay đi, anh nói thêm:
– Không say không về.
Đưa cô vào một nhà hàng sang trọng, anh kéo ghế lịch sự mời:
– Cô ngồi đi!
Đưa mắt nhìn chung quanh, cô tấm tắc:
– Ở đây vừa rộng rãi lại vừa sang trọng quá chắc là đồ ăn cũng mắc ghê lắm.
– Cũng không đến nỗi. Có điều ở đây, họ tính bằng... đô.
Giật nảy, Kỷ Quân la lên:
– Trời đất! Vậy mà anh nói không đến nỗi.
Nhưng lỡ không cô sẵn đô... thì làm sao?
– Quy luật ở đây bắt buộc như vậy nên khách hàng nào vào đây cũng phải tuân theo.
– Nhưng nếu chưa đến lần nào thì làm sao biết như tôi chẳng hạn.
Ngó ra cửa, anh buông gọn:
– Cô là người ngoại lệ rồi, còn nói làm chi.
Kỷ Quân bỗng nghe tự ái ghê gớm:
– Ý ông chê tôi nhà quê chứ gì?
Im lặng hút thuốc, lát sau anh lại hỏi:
– Cô dùng gì, gọi đi.
Kỷ Quân hơi lẫy:
– Tôi quê mùa, biết gì mà gọi, cứ để ông gọi luôn đi..
– Cô là chúa thù vặt, còn giận dai hơn giẻ rách.
Kỷ Quân cong môi:
– Ừ! Tôi như vậy đó, trẻ con, ích kỷ...
Khắc Hiên khoát tay:
– Không tranh luận chuyện này nữa.
Anh khui chai Whisky, rót ra hai ly, hỏi:
– Cô uống loại này được chứ?
Kỷ Quân ấm ức gật đại:
– Tàm tạm...
Không nói gì thêm, anh ngửa cổ uống cạn ly của mình. Cái cách uống giống mấyvị “hần men” thực thụ như thế, chẳng mấy chốc sẽ gục tại chỗ mất thôi.
Muốn căn ngăn, Kỷ Quân cũng không dám, có lẽ anh muốn dùng men rượu đất cháy muộn phiền chăng?
Lâu sau như thấy hơi lạ, anh ngước lên hỏi chiếu lệ:
– Sao em im lìm thế?
– Nhưng uống khan kiểu ông, chắng mấy chốc “bật gậy” như chơi.
– Tôi đang rất muốn thật say.
– Nhưng theo tôi thấy, dường như càng uống, ông càng tỉnh ra, mà như thế thì nỗi buồn càng tăng chứ không thể vơi đi được. Vậy ông đừng uống nữa đi.
– Bỗng anh ngước nhìn cô, hỏi:
– Cô thấy tôi già lắm hả?
Khó hiểu Kỷ Quân chi lắc đầu rồi nói:
– Sao ông hỗi vậy?
– Tại cô gọi tôi tới bằng ''ông nên tôi nghĩ mình đã rất già.
Lúng túng, cô nói lắp bắp:
– Tạị. tôi... quen miệng.
Nhìn cô một lúc, anh hỏi cô một câu nghe như chẳng ăn nhập vào đâu:
– Cô có biết tại sao Tâm Khuê lại lồng lộn lên như thú rừng sập bẫy khi nhìn thấy chúng ta không?
Kỷ Quân ngơ ngác:
– Làm sao tôi biết được.
Khắc Hiên buông gọn:
– Là cổ đang ghen đấy.
Kinh ngạc nhìn anh, Kỷ Quân lại nói:
– Tại sao?
– Chứng tỏ màn kịch chúng ta dựng lên đã có kết quả.
– Nhưng chuyện đó đã qua lâu rồi.
Giọng Khắc Hiên bỗng trầm hẳn:
– Nhưng giờ, cổ lại thấy chúng ta cùng ăn trưa... Xin lỗi, 1à do tôi sắp xếp cuộc chạm trán hôm nay để Tâm Khuê cứ ngỡ chúng ta vẫn bên nhau.
Kỷ Quân nghe rối bời khó hiểu. Thật lâu sau, anh bỗng nhìn xoáy vào cô cặp măt đen bỗng trở nên sâu thăm thẳm, giọng anh như gió thoảng:
– Bởi em là một ngoại lệ trong nguyên tắc của tôi. Thật ra em không phải là đối tượng tôi đang tìm kiếm, song tôi vẫn chọn em.
Kỷ Quân kinh ngạc bởi sự thay đổi đột ngột khó hiểu của anh, ba hồi “em”, bốn hồi “cô” loạn xị. Cuối cùng cô cũng nỏi:
– Tuy không hiểu lắm anh đang muốn gì, song cái cách anh coi thường người khác như vậy, không lịch sự chút nào.
Biết cô đang rất giận nhưng nét mặt anh cũng không bộc lộ một cảm xúc nào chỉ thể hiện qua giọng nói nhẹ nhàng sâu lắng:
– Em có bao giờ nghĩ rằng, em là một hạt giống lạc loài bị gió cuốn đưa đẩy đến chỗ tôi và rồi hạt giống ấy đã mọc lên một thứ cây có hoa thơm dìu dịu, rất quyến rũ lòng người hay không?
Kỷ Quân nhẹ lắc đầu:
– Tôi không hiểu cho lắm, song đường như ông đang muốn thố lộ điều gì đó với tôi.
Gục gặc đầu cách xác nhận, rồi anh lại nâng ly lên uống cạn. Nhìn anh, cô bâng khuâng cất tiếng:
– Là ông đang nói, hay rượu nói?
Ngó ra ngoâi cách phật ý, anh nói:
– Em không tin cũng đúng thôi, bởi con người tôi xưa nay vốn lạnh lùng vô cảm mà.
Nhìn anh lúc này, cô bỗng xuyến xao:
– Tôi không nghĩ thế, nhưng chuyện xảy đến đối với tôi hơi đột ngột, nên tôi khó có thề chấp nhận ngay được.
Khắc Hiên ngọt nhạt:
– Vùng vằng, lần 1ượt để kéo dài thời gian chung quy chỉ là cái cớ để từ chối cách tế nhị nhất, cô nghĩ thế đúng không?
Kỷ Quân hấp tấp:
– Không đúng.
Nhìn cô như muốn xuyên suốt, anh chợt hỏi:
– Vậy thì là gì? Em nói đi!
Kỷ Quân cố giải thích cách lủng củng.
– Tôi... có hơi... thích... nhưng... đôi lúc ông khiến tôi bẽ bàng, hụt hẫng bởi sự lạnh nhạt cứng nhắc ấy của ông.
Quay mặt chỗ khác, anh như đang muốn che giấu mọi xúc cảm bất chợt nào đó vừa đến, lúc sau anh mới nói:
– Nhưng em cũng đã trả đũa 1ại tôi đâu có nhẹ nhàng gì.
Kỷ Quân cong môi:
– Hồi nào đâu?
– Mới hôm kia, em đã cặp tay với người khác còn rất vui vẻ nữa, đúng không?
– Ơ...tôi...
Đến đây, cô như không thể nói tiếp lên cảm giác lâng lâng xao động. Trong cách nói của anh dường như có pha chút ghen hờn. Ngượng ngùng, cô lảng chuyện:
– Ông khá say rồi, về thôi!
– Cô đang trốn tránh tôi, có đúng không?
Nhìn cô, lúc sau anh đề nghị:
– Đến nhà tôi đi.
– Chi vậy?
Im lặng một lúc, anh mới nói:
– Không thích hả?
Kỷ Quân nghĩ ngợi. Có lẽ do say nên những lời anh vừa nói không thể coi là thật, cô cũng muốn đùa lại anh một chút cho vui:
– Đi chơi ai lại không thích, song anh có gì cho tôi ăn không mà rủ.
Vẫn gương mặt lạnh lùng, anh nói:
– Người có tâm hồn ăn uống, mở miệng ra là biết ngay, chỗ tôi chỉ có rượu mạnh thôi.
Kỷ Quân liếc ngang:
– Lại chê tôi con nít chớ gì. Được, tôi sẽ đến uống rượu với ông.
Đến nơi, anh dừng xe lại rồi tự xuống xe mở cổng lái vào. Kỷ Quân thắc mắc:
– Ủa? Bộ chị giúp việc hôm trước nghỉ rồi à?
Anh chỉ nói đơn giản:
– Chuyện nào tự làm được thì cứ làm.
Kỷ Quân nghĩ thầm:
Xem ra ông ấy cũng không đến nỗi khó ưa như cô nghĩ.
Biết nghĩ đến người khác, không phân biệt chủ tớ cũng là một trong những đức tính tất ở một con người.
Đưa cô vào nhà, chỉ chiếc ghế bảo cô ngồi cũng đúng lúc chị giúp việc bước ra khép nép:
– Xin lỗi, cậu chủ về mà tôi không hay, mong cậu bỏ qua cho. Cô cậu uống chi, tôi làm cho?
Khắc Hiên thản nhiên nói:
– Làm cho tôi hai ly cam tươi.
Chờ cho chị giúp việc khuất vào trong, Khắc Hiên lại hỏi:
– Cô thấy ngôi nhà này thế nào?
Kỷ Quân nói ngay:
– Giống như một giấc mơ vậy.
– Cô thích không?
– Rất thích, nhưng ngôi nhà trước kia cũng rất đẹp, sao ông không ở nữa?
Khắc Hiên không trả lời câu hỏi của cô, chỉ nhăn mặt nói:
– Bán đứt cho tôi tiếng “ông” ấy được không?
Tủm tỉm Kỷ Quân đùa:
– Đắt 1ắm đó, ông mua nổi không?
– Bao nhiêu cũng được, trừ cái mạng này.
– Vậy thì không cần, tôi sửa lại là được rồi.
Khắc Hiên im lặng. Lúc này nước đã được bưng ra đẩy về phía cô một ly anh mời:
– Em uống nước đi! - Anh lại trầm ngâm một lúc sau bỗng nói - Sắp tới đây, tôi định tu sửa ngôi nhà ấy lại...
Nói đến đây, anh ngưng lại đưa mắt nhìn cô chăm chú lúc sau mới nói tiếp:
– Để cưới vợ.
Kỷ Quần vẫn vô tình.
– Bộ chị Tâm Khuê không phải là vợ của anh à?
Khắc Hiên mím chặt môi:
– Tôi đã không coi cô ấy là vợ từ lâu, từ ngày tôi rời nước Mỹ về lại Việt Nam.
– Nhưng xem ra, chị ấy vẫn còn nặng tình với anh lắm.
Khắc Hiên nhếch môi quay đi, lúc sau anh nói:
– Không nói chuyện quá khứ nữa, hãy nói về hiện tại, về chuyện của chúng ta đi.
Kỷ Quân giật thót, song vẫn im lặng. Anh lại nói tiếp:
– Dường như tôi đã thích em từ lâu, nhưng con người tôi, em cũng biết rồi đó. Tôi biết mình có cái bề ngoài rất khó gần vì lúc đó cuộc đời đối với tôi không còn gì ý nghĩa, vậy mà cũng không hiểu tại sao khi gặp em tôi nghe hồn xao động dữ dội, song tôi đã cố kềm nén, cố gạt hình ảnh em sang bên nhưng vô hiệu.
– Có những lúc... quả thực, tôi muốn nghiêng cả trời cao xuống cho em theo khái niệm của riêng tôi, muốn làm cho em hiểu rõ lòng tôi cũng như tình cảm tôi dành cho em, nhưng giờ đây có lẽ em đang nghĩ tôi không lãng mạn như nhưng người đàn ông khác vì cách tỏ tình cũng quá khô lạnh cứng nhắc, đúng không?
Cúi đầu trong im lặng, lúc này Kỷ Quan cũng không thể nói gì được, chỉ nghe con tim đập liên hồi hòa cùng hơi thở gấp. Cô cứ ngỡ mình đang mơ cứ như thể trong thoáng chóc, các vì sao rơi xuống trước mặt và cô chỉ cần đưa tay ra là nắm bắt ngay được cách dễ dàng.
Song sự đời ai biết trước được điếu gì sẽ xảy ra đến, hạnh phúc hoặc khổ đâu.
Bỗng ngay lúc đó có tín hiệu điện thoại của anh. Nghe một lúc, cô thấy hàng chân mày anh cau tít lại, ánh mắt tối sẫm cách khó chịu. Bất ngờ anh vung mạnh tay, chiếc điện thoại văng vô góc tường bể nát... Chứng tỏ anh đang rất giận dữ, khiến Kỷ Quân ngồi gần đó cũng giật mình lo sợ, nên cũng im ru.
Lâu sau, anh quay sang cô nói gãy gọn:
– Em có thể đón tắc xi về không?
Gật nhẹ song vẫn nhìn anh lạ lẫm, Khắc Hiên nói thêm:
– Ra ngoài, tôi gọi xe cho em.
Nói xong anh đứng ngay dậy. Kỷ Quân dành bước theo anh với nỗi ấm ức trong lòng còn chưa được giải tỏa. Tuy nhiên cô cũng hiểu được anh đôi chút chuyện nào không muốn nói dẫu trời có sập xuống cũng không làm anh mở miệng.
Kỷ Quân về rồi, anh cũng vội lái xe đi. Đến một nhà hàng, anh dừng lại, mở cửa bước xuống nét mặt hầm hầm. Bước vào trong, anh nhìn thấy ngay Tâm Khuê đang ngất ngưởng bên quầy rượu, cơ hồ sắp ngã. Bước đến sau cô, anh cộc lốc:
– Về đi!
Quay lại thấy anh, cô gạt mạnh tay:
– Anh còn đến đây làm gì? Anh thương hại tôi đó hả? Tôi không cần thứ tình cảm cặn bã đó.
– Vậy cô muốn gì mà gọi điện thoại cho tôi?
Ngửa cổ ra sau cười sặc sụa, Tâm Khuê lại nói:
– Không phải tôi đã làm gián đoạn cuộc vui giữa anh và con ranh đó, nên anh đển đây với bộ mặt tức tối thế này chứ.