Xe chạy được một lúc, Tử Nhan cất tiếng:
– Quân đang nghĩ gì mà nét mặt thật xa xăm, khiến tôi có cảm giác bị lãng quên, hoặc trước mắt em, tôi không tồn tại.
Hơi giật mình, Kỷ Quân chối biến:
– Làm gì có, tôi chỉ đang nghĩ chúng ta sẽ đi đâu thôi.
– Ừ há! Là “ông địa” vùng này, Quân quyết định đi.
Không thể nào kềm được, cô phá ra cười ngặt nghẽo rồi sửa lại:
– Là “thổ địa” chớ cái gì “ông địa”. Nói chuyện với anh, quả là rất vui. Đang buồn nẫu cả ruột cũng phải toét miệng ra cười. Thôi, chúng ta đến quán sân vườn đi, ở đó mát mẻ rất thoải mái tinh thần.
– Cũng được, tùy Quân!
Khi cả hai chọn được chiếc bàn vừa ý, ngồi xuống Tử Nhan hỏi:
– Kỷ Quân dùng chi?
Cười cười cô trả 1ời:
– Tôi dễ nuôi lắm, món gì cũng được.
– Thật không?
Kỷ Quân gật nhẹ, gọi thức ăn xong, anh quay sang cô, nói:
– Lần này tôi sang Việt Nam không hẳn chỉ du lịch mà sẽ mở hẳn một chi nhánh tại Sài Gòn.
–...
– Nhưng Quân có biết tại sao tôi làm vậy không?
Cô trả lời ngay cũng không cần suy nghĩ:
– Tất nhiên là vì công việc.
Tử Nhan chậm rãi nói:
– Sai hoàn toàn. Có 1ẽ do Quân vô tình nên không nghĩ ra thôi.
Chứ còn nguyên nhân nào nữa?
– Ở xa như vậy, tôi rất nhớ Quân.
Kỷ Quân nghe bối rối:
– Anh nói chơi hoài.
– Tôi nói thật.
Đúng lúc đó, phục vụ bưng thức ăn ra, giúp cô thoát được vấn đề nan giải.
Cô vội lái sang chuyện khác:
– Chừng nào anh chính thức mở chi nhánh?
– Có lẽ cuối tháng này, song cũng còn tùy thuộc vào thái độ của Quân nữa.
– Sao lại có tôi trong đó? Lúc này anh nói chuyện khó hiểu quá.
– Vì tôi rất thích Quân, muốn làm bạn với Quân nên cần thiết một ý kiến nào đó.
– Nếu không coi anh là bạn, tôi sẽ khôngđi như vầy.
– Tình bạn với một ý nghĩa khác cơ.
Kỷ Quân giả vờ đánh trống lãng:
– Dạo này anh hơi bị rắc rối nhiều rồi đấy, mà tôi thì không thíchmột người bạn như thế.
Tử Nhan xìu xuống:
– Thôi! Chúng ta dùng thức ăn đi kẻo nguội, và coi đây như buổi tiệc mừng chúng ta chính thức là bạn.
– Đồng ý!
Khui chai Champagne rót đầy hai ly, đẩy về phía cô một ly, ly còn lại, anh giơ cao lên nói cách trịnh trọng:
– Để tình bạn chúng ta thêm thắc chặt, bền vững, nào, chúng ta hãy cùng nâng ly uống cạn nhé!
Cứ thế, hai người vui vẻ ăn uống, trò chuyện cho mãi đến gần nữa đêm mà Kỷ Quân không hay. Chừng chợt nhìn xuống chiếc đồng hồ đeo tay, cô mới giật mình thảng thốt:
– Trời đất! Chết tôi rồi! Mãi vui chơi đến nữa đêm lúc nào không hay, cũng không gọi điện về nhà thế nào cũng bị “giũa” một trận cho coi:
Tử Nhan nhìn cô vẻ ái ngại:
– Bộ ba má Quân khó lắm hả? Cũng tại tôi tất cả. Hay để tôi xin lỗi họ.
Ngần ngừ một lúc rồi Quân cũng nói:
– Giờ này chắc công ty cũng đã đống cửa, hay anh cảm phiền đưa giùm tôi về nhà. Còn chuyện của tôi, anh đừng lo. Nói vậy chứ tôi cũng có cách giải thích với gia đình, không sao đâu.
Ra xe, anh còn ái náy:
– Có chắc Quân giải quyết ổn thỏa không? Hay cứ để tôi nói giúp.
Kỷ Quân nhìn anh cảm kích:
– Tôi nói thật đó, anh đừng lo!
Đến nơi cố bảo anh dừng xe nói:
– Anh về đi, cảm ơn.
Tử Nhan gật nhẹ nói thêm:
– Mai, tôi ghé cho em quá giang đến công ty.
Kỷ Quân lắc mạnh.
– Thôi khỏi đi, tôi tự lo được. Anh về nhé!
Tử Nhan buông xuôi:
– Chúc Quân ngủ ngon và mọi sự được tốt lành!
Kỷ Quân mỉm cười:
– Tôi đã bảo không sao rồi mà, anh yên tâm về đi?
Chiếc xe đã biến mất trong màn đêmdài đặc mà Kỷ Quân vẫn tần ngần trước cổng hồi tưởng một chút về cuộc gặp gỡ khá thú vị của hai người. Trong tất cả những người đàn ông cô quen biết, chỉ có Tử Nhan là dễ gần gũi, dễ cảm thông với cô hơn, tuy anh không phải là người Việt Nam. Chứ không như Khắc Hiên, lúc nào cũng lạnh lùng khắc nghiệt. Nghĩ đến đây, cô bỗng ký lên đầu mình một cái, mắng thầm:
“Con nhỏ Kỷ Quân này, bị điên hay sao mà lúc nào cũng nghĩ đến ông ta vậy”.
Sáng hôm sau cô đến công ty sớm hơn mợi ngày nhờ quá giang xe của Tử Nhan. Tâm trạng khá hưng phấn, cô chậm rãi bước về phòng. Thấy cửa không khóa cô ngạc nhiên hết sức, nhưng cũng đẩy nhẹ bước vào. Bỗng cô khựng lại khi thấy Khắc Hiên ngồi sau bàn làm việc mà trước mắt anh 1à một chồng hồ sơ cao đụng mũi, cũng không thềm ngước nhìn lên dù biết chắc có người vừa mới vào phòng.
Kỷ Quân rón rén ngồi vào chỗ của mình, cô không dám thở mạnh, nhẹ nhàng mở ngăn kéo, rấy ra tập hồ sơ định coi lại trước khi thảo bản hơp đồng mới.
Bỗng Khắc Hiên đập bàn quát tướng 1ên:
– Cô ăn gan trời hay sao mà dám giỡn mặt với tôi kiểu đó, hả?
Kỷ Quân điếng hồn tưởng trời sắp sập đến nơi nữa chứ, cô cứng lưỡi không thốt nên lời.
Khắc Hiên đột ngột bật ra khỏi ghế, chỉ cần hai sải chân, anh đã đứng trước mặt cô, hàm bạnh ra môi mím chặt tạo thành một đường thẳng trừng trừng nhìn cô bốc lửa. Lúc sau anh mới cất giọng rin rít:
– Chiều hôm qua, trước lúc đi hẹn hò, tôi bảo gì, cô nhớ không? Hay đó cũng là cách cô chống đối coi thường tôi?
Kỷ Quân bỗng giận dữ vì tự nhiên bị mắng oan ức như vậy, nên lớn tiếng độp lại:
– Ông mới là ngang ngược. Hết giờ làm việc, ai cũng có quyền tự do riêng, ông lấy tư cách gì mà bảo tôi phải thế này, thế nọ, còn bản thân ông làm chuyện gì xấu xa hay sao lúc nào cũng nơm nôp sợ người khác coi thường.
Càng lúc sự tức giận trong anh như càng tăng. Anh cung tay đấm mạnh xuống bàn làm ly tách nhảy tưng rơi loảng xoảng xuống nền gạch vỡ nát, rồi thẳng chân tung luôn chiếc ghế vô tội vạ văng vào tường cách sấm sét. Lần đầu tiên cô thấy anh dữ dội như thế. Thật lâu sau, anh lại cất giọng khàn hẳn:
– Tôi cho cô nghĩ vịệc bắt đầu từ ngày mai.
Không gian bỗng im lìm lắng đọng với những điều không thốt được thành câu. Khá lâu, cô mới bình tĩnh được và sự giận dữ đã lên đến tột đỉnh, cô bật lên khỏi ghế như chiếc lò xo bị nén lâu ngày, nhìn trả lại anh giọng cất cao khinh khỉnh:
– Hóa ra ông cũng thật tầm thường, công tư lẫn lộn, vì tư thù cá nhân mâ ông quyết định cho tôi nghỉ việc ư? Tốt thôi! Song lại tiếc công tôi từ lâu cũng có ít nhiếu ngưỡng mộ, tôn sùng ông, một nhà doanh nghiệp trẻ tuổi tài hoa lỗi lạc, tuy cũng có ít nhiều khiếm khuyết, nhưng đem so với những thành tích nổi trội ông đạt được, người ta có thể bỏ qua hết mọi chuyện trong đó có tôi. Vậy mà hôm nay, mọi cảm xúc đó đều sụp đổ tan tành, tất cả chỉ là điều huyễn tưởng...
Thật ra lâu nay, ánh mắt anh dành cho cô vẫn hàm ý nghĩ mỉa mai và không tin theo cách mà anh vẫn nhìn mọi cô gái từng quên, biết, vì ánh cảm thấy ở họ có hàng ngàn những khuyết điểm to nhỏ thường gặp, nên khi nhìn Kỷ Quân, anh cũng nghĩ “rồi cô cũng như họ không có gì đặc biệt cả”. Thế nhưng lúc này, nhiều ý nghĩ khác đang hiện ra trong đầu anh, ân hận, ray rứt, mất mát... còn những cảm xúc khác nữa mà anh không đặt lên được.
Thật lâu sau không nghe anh nói gì thêm, Kỷ Quân khép cửa lại, nhẹ nhàng bước ra ngoài để hòa mình vào bóng chiều chập choạng. Những đám mây trĩu nặng cơn mưa treo lơ lửng trên bầu trời, rơi những hạt nước li ti xuống mặt đất.
Thế gian như chìm trong bầu không khí im lìm, buồn thảm và đầy ưu tư. Những hàng cây rì rào vui vẻ lúc sáng giờ bỗng dưng im trằm mặc, cứ thế cô thẫn thờ bước đi như kẻ mộng dụ. Vào nhà, thấy Đại Phong ngồi giữa phòng khách, Kỷ Quân vừa bất ngờ vừa vui nên bao muộn phiền cũng theo đó bay đi. Bá cổ anh trai, giọng cô phấn khích:
– Anh về bao giờ? Lúc này, bộ công ty hết việc hay sao anh rảnh rỗi về thường xuyên vậy?
Cốc nhẹ lên đầu em gái, Đại Phong mắc mỏ:
– Còn dám hỏi móc anh? Cũng vì chuyện của cô mà anh ăn ngủ không yên, phải bỏ mọi công việc về đây hỏi cho ra lẽ đấy.
Kỷ Quân bùng thụng:
– Dường như lúc nào trong đầu anh cũng lưu sẵn tập hồ sơ dày cộm về khuyết điểm của em, nên hễ gặp mặt là bị rầy, hoặc hạch hỏi lung tung. Kiểu này, mai mốt gặp anh, em phải trốn đi dâu đó.
– Thôi đi? Làm như cô hiền lắm vậy. Thành tích quậy của cô trong này, tôi đều biết cả đấy.
Kỷ Quân làu bàu:
– Em làm gì cơ chứ.
– Còn vờ vịt hả nhóc?
– Em chẳng làm gì sai cả.
Nhìn nhìn em gái, Đại Phong đe:
– Đừng nghĩ qua mặt được anh. Chuyện em và Khắc Hiên đến đâu rồi?
– Chẳng có gì để mà đến.
– Là thế nào?
– Ông ấy vừa cho em nghỉ việc.
Trợn mắt nhìn em gái:
– Tại sao?
Kỷ Quân cong cớn:
– Anh đi mà hỏi ông bạn quý hóa của anh ấy Em mệt rồi, đi nghỉ đây.
Nói xong, cô đi luôn vào trong. Đại Phong chỉ đưa mắt nhìn theo đứa em gái tính khí thất thường mà lắc đầu cách bất lực.
Kỷ Quân xưa giờ bản tính vốn hiếu động nên đâu thể chịu ngồi yên một chỗ.
Mặc dù đã bị cho thôi việc, nhưng sáng sớm, cô cũng ra khỏi nhà đi đâu đó cho thoải mái tinh thần. Bỗng di động cô rung lên trong túi xách, buộc lòng cô phải nghe.
Tiếng Tử Nhan vui vui:
– Quân đang ở đâu?
Không hiểu nghĩ sao cô trả lời.
– Đi làm.
– Xạo! Quân tưởng giấu được tôi à? Quân còn đang rất chán đời, đúng không?
Cô hơi giật mình:
– Sao anh biết?
– Qua giọng nói của em.
Một lần nữa cô khựng lại bời tiếng “em” khá ngọt ngào vừa tự nhiên của Tử Nhan, song cũng làm cô xao động, chứng tỏ anh quan tâm cô khá nhiều. Kỷ Quân nói:
– Tôi chỉ muốn đi dạo một chút cho thư giãn.
– Em nói đang ở đâu đi, tôi đến.
– Thôi, không dám phiền anh vậy đâu.
– Không phiền chút nào, vì tôi đang rất rảnh rỗi. Hay em không thích gặp tôi?
– Không có. Thôi được, tôi đang ở trên đường... anh đến đi!
– OK! Chờ tôi nha!
Chỉ không đầy năm phút sau, Tử Nhan đã đứng trước mặt cô. Anh đang mặc trên người chiếc áo sơ mi màu xanh dương có thêu hoa văn cùng tông màu ôm sát thân hình cân đối khỏe mạnh, quần Jeans ống “pát”cũng màu xanh dương, thật đúng mốt. Nhìn anh, giống một nam diễn viên hoặc người mẫu chính hiệu, khiến ai ngang qua cũng ngoái lại nhìn.
Đến bên cô, anh nhẹ nhàng hỏi:
– Giờ em định đi đâu?
– Cũng chưa biết.
Mỉm cười, anh đề nghị:
– Hay mình đi hát karaoke đi.
Nghe chí lý, Kỷ Quân gật nhanh:
– Cũng được.
Tử Nhan cùng cô đến một nhà hàng karaoke máy lạnh cao cấp. Chọn phòng xong, Tử Nhan hơi đùa.
– Em ăn uống gì cứ gọi tự nhiên nhé. Hôm nay, tôi không bắt người thất nghiệp trả tiền đâu đừng lo.
Liếc Tử Nhan dài cả cây số, cô cong môi:
– Tôi dư sức bao anh vài chầu như thế. Chỉ mới thất nghiệp hôm nay thôi mà, không đến nỗi chết đói đâu mà lo.
Bật cười thoải mái, Tử Nhan bỗng đề nghị:
– Kỷ Quân này! Hay em sang làm việc cho tôi đi.
Khựng lại vài giây cô hỏi đùa:
– Tôi biết làm gì trong công ty của anh, không khéo còn rách việc.
– Em có thể làm trợ lý cho tôi như cho Khắc Hiên vậy, được không? Im lìm nhìn xuống ly nước suy nghĩ một lúc, cô lại nói:
– Anh cho tôi suy nghĩ đã.
– Ừ! Em cứ suy nghĩ đi.
Vừa ăn uống, hai người vừa hát karaoke. Tử Nhan đã khiến cô cười chảy nước mắt vì cái chất giọng như vậy mà anh lại hát nhạc dân ca nên không thể nào không cười bò nôn cả ruột. Những chỗ người ta hát xuống, anh lại lên giọng và ngược lại, hỏi ai nín được mà không cười.
Cuộc vui nào rồi cũng tàn, trả tiền xong, hai người sánh vai ra cửa. Bất chợt cả hai khựng lại và chạm mặt Khắc Hiên cùng Tâm Khuê vừa bước vào. Một ý nghĩ chợt thoắt đến trong đầu Kỷ Quân “Tình cũ không rủ cũng đến, thuận theo lẽ tự nhiên thôi”. Vậy tại sao ngực cô lại nhói lên thế nhỉ. Cô bỗng nắm lấy tay Tử Nhan và hơi nép vào anh một chút, vừa lúc tám ánh mắt giao nhau trong khoảnh khắc.
Khắc Hiên đưa mắt nhìn cô cách dửng dưng như người xa lạ, gương mặt anh không biểu lộ một cảm xúc nào như là gặp người quen. Kỷ Quân có cảm giác bẽ bàng, cay đắng nghĩ thầm:
“Có lẽ quen biết cô là điều mất mặt chăng?”.
Đến bên ngoài, Tử Nhan liền nói:
– Tôi đoán không lầm, dường như giữa hai người có gì đó hiểu lầm nhau.
Cười khẩy, Kỷ Quân chua chát:
– Làm gì có. Thậm chí gặp tôi, anh ta còn làm ngơ, có lẽ quen biết tôi là điều rất mất mặt.
Nhìn cô chăm chú một lúc Tử Nhan trầm giọng:
– Tôi không nghĩ thế, một người có cá tính như em không phải ai cũng có được, mà điều này có lẽ Khắc Hiên cũng nhận ra, chắc do một sự hiểu lầm nào đó, và tôi tin có một ngày Khắc Hiên sẽ hối hận.
Kỷ Quân bỗng tức giận vô cô:
– Tôi cũng cóc cần anh ta hối hận, chuyện đó không ảnh hưởng gì đến tôi.
Tử Nhan nheo nheo đuôi mắt.
– Thật hả?
Kỷ Quân quạu đeo:
– Đừng nói với tôi bằng cái giọng đó, nghỉ chơi anh luôn bây giờ.
Tử Nhan giật thót:
– Đừng nghĩ, tôi không cố ý chọc giận em đâu, tôi chỉ muốn làm em “xù lông” một chút, thế là quên hết mọi chuyện buồn phiền rồi, đúng không?
Kỷ Quân cố nén cười và chì chiết:
– Anh đấy! Cũng dẻo miệng gớm, dễ ghét.
Tử Nhan nheo mắt đùa:
– Người Việt Nam có câu nói trái ngược “ghét là thương” đúng không?
– Còn lâu! Tôi đang nói rất thật.
Bỗng Tử Nhan cho xe dừng lại trước một siêu thị. Kỷ Quân ngó anh cách kinh ngạc:
– Anh muốn mua gì ư?
Tử Nhan tủm tỉm:
– Tôi muốn tặng em một món quà cho em được vui.
Nhăn mặt, Kỷ Quân từ chối:
– Thôi đi! Lúc này tôi đâu còn tâm trạng.
– Tôi sẽ chọn giúp em, bảo đảm bạn bè em sẽ phải ganh ty với em cho mà coi. Tin đi, tôi rất có khiếu thẩm mỹ đấy.
– Nhưng...
Tử Nhan làm cử chỉ ngăn cô lại không cho nói tiếp bằng cách thật tự nhiên anh nắm lấy tay cô dẫn vào trong.
Đúng là oan gia ngõ hẹp! Lại một lần nữa bốn người lại chạm mặt nhau.
Tiếng Tâm Khuê cất lên lanh lảnh:
– Em thích bộ đầm màu hồng viền đăng ten trắng được nhập từ Paris, anh thấy sao?
Khắc Hiên lạnh lùng.
– Cũng được, em cứ mua tùy thích.
Xem ra anh ta cũng ga-lăng, hào phóng quá chứ, vậy mà đã có lúc hai người họ tưởng chừng như kẻ tử thù. Sự đời quả thực có những chuyện không thể nào ngờ trước được, chỉ trong thoáng chốc họ đã trở nên thắm thiết ngọt ngào ngần ấy. Tiếng Tử Nhan bỗng cất lên làm cô tỉnh mộng:
– Em thấy bộ váy mâu thiên thanh này thế nào?
Nghiêng đàu ngắm nghía mọt chút, cô cũng gật:
– Rất dễ thương, có điều hơi mỏng một chút.
Tử Nhan nói như phân tích:
– Tôi lại thấy nó rất mềm mại chứ không mỏng. Các cô thiếu nữ thường mặc những bộ váy có chất liệu vải như thế mới hồn nhiên tươi trẻ, cũng như không khiến mình có cảm giác cứng nhắc hoặc thô ráp.
Cô không ngờ Tử Nhan lại khá sảnh trong chuyện trang phục cho phái nữ như vậy, chứng tỏ anh ta có rất hiều bồ. Nghĩ vậy, Kỷ Quân lém lĩnh hởi ngay:
– Tôi đoán không lầm anh có rất nhiều bạn gái đúng không?
Tử Nhan chối biến:
– Làm gì có. Coi vậy chớ một mảnh tình rách vắt vai tôi còn kiếm không ra.
– Xạo dã man, chỉ con nít mới tin anh.
Tử Nhan lái sáng chuyện khác:
– Thống nhất chọn bộ này đi nhé.
Kỷ Quân nhăn mặt:
– Nhưng.. hơi bị mắc đấy.
– Không sao, tôi còn muốn tặng em những thứ giá trị hơn thế, nhưng sợ em từ chối.
Kỷ Quân chỉ cười im lặng. Tử Nhan quay sangbảo người bán hàng gói chiếc áo rồi cho vào túi sách.
Nãy giờ Khắc Hiên vẫn còn đứng đó bên cạnh hai người, nên có lẽ anh đã nghe thấy hết mọi chuyện, song gương mặt anh vẫn lạnh lùng không biểu lộ một cảm xúc nào, rồi Tâm Khuê như cũng nhìn thấy cô, nên kéo Khắc Hiên sang sang gian hàng khác.
Đi loanh quanh một lúc, cô nghe mỏi nhừ hai chân mới nhìn xuống đồng hồ đeo tay chợt giật thót Vậy mà đã hơn năm giờ rồi ư. Rố cuộc cũng đi tong một ngày rảnh rang vô nghĩa. Tử Nhan lại. mời cô dùng cơm trước khi đưa cô về đến tận nhà.
Vào sân, gặp Đại Vũ, cô định đi luôn vào nhà, thì tiếng anh ấy bỗng cất 1ên là lạ:
– Em đi đâu giờ mới về?
Kỷ Quân nói thản nhiên:
– Đi chơi.
– Với ai vậy?
– Tử Nhan.
– Cái gã người Hồng Kông ấy hả?
– Vâng! Có gì ư? Hôm nay anh bỗng quan tâm đến chuyện này?
Đại Vũ bắt bẻ:
– Thường ngày bộ thằng anh này thờ ơ với em út lắm sao?
Kỷ Quân khó chịu:
– Ý em không phải vậy, chỉ thấy hơi lạ trong cách hạch hỏi hơi cặn kẽ của anh mà thôi.
– Tại có chuyện, tao mới hỏi.
– Chuyện gì? Vô nhà khắc biết.
Nghe hơi lo, Kỷ Quân nài nỉ anh trai:
– Nói cho em biết đi.
Nhìn cô một lúc, Đại Vũ hạ giọng:
– Ông Khắc Hiên đến chờ nhỏ hơi lâu rồi nhỏ:
Không hiểu ông ấy nghĩ sao mà thích được nhỏ.
Kỷ Quân nhảy nhổm:
– Tầm bậy! Có lẽ nghe anh Hai về nên ông ấy đến chơi thôi.
– Nhỏ coi thường ông anh này quá, chuyện gì không nắm chắc, tao không nói đâu.
– Tào lao!
– Tao còn nghe lõm bõm có liên quan đến công việc của nhỏ.
– Chuyện đó thì đâu có gì để nói, đơn giản là em bị cho thôi việc, chấm hết.
– Nếu thật sự chỉ đơn giản như lời nhỏ nói thì ông ta đâu có thân chinh đến đây.
Càng nghe anh trai hù dọa khiến cô càng lo. Chẳng lẽ trong công việc cô làm vừa qua có vấn đề gì gút mắt, nên anh ta mãi đến đây truy cứu trách nhiệm.
Thấy em gái cứ đứng nghệch mặt ra suy nghĩ đâu đâu, Đại Vũ giục:
– Thôi đi! Đừng có ở đó đoán già đoán non nữa, vào trong ấy thì biết ngay chứ gì. Không đến nỗi bị đem ra xử bắn đâu mà lo dữ thế.
Phát vào vai anh trai, Kỷ Quân mắc mỏ:
– Chỉ giỏi tài nhát người ta, làm anh gì kỳ cục.
Đại Vũ phá ra cười lớn, trêu già:
– Không làm chuyện gì sai thì đâu cần phải run rẩy như thằn 1ằn đứt đuôi thế.
– Em mà run hả, còn khuya!
– Vậy mới là em gái của tao chớ.
– Chảnh! Không thèm, nói với anh nữa.
Nói cứng vậy chứ trong lòng cô thật sự rất lo sợ bởi nếu đến chơi với anh Hai cô, thì đâu cần phải đợi cô lâu như vậy.
Vừa bước lên ngưỡng cửa 1à cô bị hai cặp mắt “chiếu tướng” thấy ghê, song mỗi người nhìn mỗi cách:
anh Đại Phong vừa nghiêm khắc vừa trách cứ, còn Khắc Hiên thì lạnh lùng khinh khỉnh.
Kỷ Quân hơi cúi đầu chào Khắc Hiên. Anh chỉ nhìn cô cách thản nhiên rồi nhìn chỗ khác.
Đại Phong cất tiếng như muốn phá tan bầu không khí căng thẳng:
– Em ngồi xuống cho anh hỏi chuyện. Em đi đâu cả ngày nay giờ mới chịu về?
Liếc Khắc Hiên bền hơn dao, cô nghĩ Khắc Hiên đã “ton hót” mọi chuyện nên anh Hai cô mới lên giọng hạch sách cô như thế, song Kỷ Quân cũng trả lời: