Xoát một cái, Tô Lạp Phổ xoay người lại, tay trái rút súng, chĩa họng súng vào trán của người kia, trong ánh lửa chập chòn, người nọ hai tay đút túi quần, nhún vai, lạnh nhạt nhìn hắn.
Vài giây sau đó, Tiểu Bàn nhìn thấy một bóng đen bay ra ngoài, ầm một tiếng đập vào máy móc, hắn không rõ cái gì rơi xuống đất, theo hắn đánh giá đó là một xác chết.
Chỉ có ở bên kia, trốn ở trong phòng và 10 tên lính đánh thuê ở trên mái nhà mới thấy rõ, người từ trong bóng tối bay ra, đập vào máy móc, xương cốt toàn thân nát bấy, chính là Tô Lạp Phổ.
Tô Lạp Phổ giống như một túi rác bị người ta ném đi, giống như là đã bị một con cự thú mai phục trong bóng tối cắn xé...
Tiếng súng đột nhiên trở nên kịch liệt.
Ngọn lửa vẫn bập bùng trong đêm, trong cái bập bùng sáng tối đó, người kia đứng trong góc phòng, nhìn lên bàn tay phải dính máu, sau đó giơ lên, liếm thử, khi xoay người lại, có một bóng người vọt sang hành lang khác.
Dưới tiếng súng mãnh liệt, tiếng tường đổ đá bay, người nọ hiển nhiên là muốn đột phá vòng vây, nhưng mà bị hỏa lực ép cho buộc phải trở về, hắn lao ra, ngẩng đầu nhìn thấy bóng người trước mặt, vô ý thức giơ súng, bóp cò, bằng một tiếng, viên đạn xẹt qua tai hắn, đập vào bức tường phía sau, gạch men lát tường nổ tung, bóng người kia ngẩn người.
"Gia, Gia Minh... sao cậu lại tới đây..."Mục Thanh Thanh nhìn người đàn ông trước mặt, hơi chút sững sờ, lúc này nàng không có thời gian quna sát kỹ, khi nói xong một câu, lại quan sát làn đạn.
Nàng đi về phía trước, kéo theo Gia Minh ngồi xuống dưới đất, nhìn sang phía bóng tối của bên kia.
Phía trước có một bức tường dựng thẳng, có thể coi như là góc chết của đối phương, nàng nhìn cái cửa hông ở phía sau, thở dồn dập.
"Vừa rồi có người xông lại, cậu có gặp hắn không... Chúng ta không xông ra được, phải chạy trở về, cảnh sát cũng sắp đến rồi..."Nói xong nàng nhìn khuôn mặt Gia Minh, nói:
"Cậu xảy ra chuyện gì vậy, bảo cậu cầm đồ về nhà, sao cậu lại trở về đây!"Lúc này uy hiếp của cái chết đã ở gần trong gang tấc, nàng nói chuyện, cánh tay khẽ run, chỉ chỉ về cửa hông cách đó không xa:
"Tôi chỉ nói một lần thôi, cậu chạy theo tôi, có biết không? Một...
Lúc này tình hình đã không cho phép chần chừ, lúc nãy nàng ở phía bên kia, cho nên không biết chuyện của Tô Lạp Phổ, chỉ nghe được một giọng nói:
"Tao tới rồi, chúng mày đều phải chết
" .
Dù sao thì cảnh sát cũng sắp tới rồi, nếu như không xông ra được thì phải kiên trì thêm vài phút.
"Ba" một tiếng, nàng kéo Gia Minh xông ra ngoài, giữa đường hình như là Gia Minh không cẩn thận đẩy nàng một cái, một viên đạn xẹt ngay qua sau lưng Mục Thanh Thanh, thân hình của nàng hơi lảo đảo, sau đó đạp mạnh một cái, phốc một tiếng đã đứng ở sau cửa công.
Gia Minh đứng ở sau lưng của nàng, quay đầu nhìn ra ngoài.
Dưới sự hướng dẫn của Mục Thanh Thanh, hai người dán vào tường đi qua mấy gian phòng, lúc đi tới phòng khách, đạn không ngừng từ bên ngoài trút xuống cửa sổ, phàm là những thứ gì có thể nhìn thấy từ bên ngoài, đã bị phá hỏng không còn chút gì cả.
Mộc Tra bị thương ngồi ở góc tường, Tiểu Bàn thì nép vào cửa sổ, Đinh Hùng tựa vào một bức tưởng đổ, xem ra trên tay cũng đã bị thương, lúc này còn đang chảy máu.
Mấy người còn lại đều tự tìm chỗ trốn, lúc nãy họ còn bắn trả, bya giờ thì không thể được, vì thò đầu ra ngoài là ăn đạn ngay, mấy người bị thương ở phía đó mà muốn qua bên này cũng là một vấn đề.
Mắt thấy có người vào, đám người Mộc Tra vốn đã giơ súng lên, sau đó hạ xuống, hắn một tay che vết thương trên bụng, đau tới mức đổ mồ hôi:
"Không có cách nào ư?
"
"Bốn phía đều là địch nhân... tiếp viện sắp đến rồi chứ?
"
"Đúng vậy...
"
Nói thì nói vậy, nhưng mà lúc này hỏa lực của đối phương không ngừng phủ xuống, đang di chuyển vào bên trong, hiện giờ chỉ còn cách mạo hiểm xông ra ngoài, nếu như để cho họ tiếp cận thì sẽ chết cả.
Trong khi nói chuyện, một người cảnh sát chú ý tới người đàn ông phía sau Mục Thanh Thanh, hỏi:
"Sao hắn cũng tới đây...
"
Câu hỏi này còn chưa dứt lời, thì trên cửa sổ đột nhiên rơi xuống một thứ, Mục Thanh Thanh quát to một tiếng "nằm xuống..." sau đó tiếng nổ ầm ầm vang lên, ngọn lửa lan tứ tung, khí nóng ép ra bốn phía.
Nhà xưởng rất lớn, lựa đạn không trúng ai, nhưng mà hơi ép cuồn cuộn, một số vật nhỏ như vụn gỗ, mảnh sắt bắn ra, đập vào trên tường, bụi bậm bay tứ tung, ngói trên nóc phòng cũng rơi cả xuống.
Cách đó không xa Đinh Hùng đẩy mạnh một thứ gì đó trên người, nhìn sang phía bên này, thấy Mục Thanh Thanh đang phủi bụi trên đầu, ngọn lửa chập chờn tạo thành những ánh sáng hư ảo, tiếng ông ông vang lên cả trong tay, mấy người lục tục bò dậy.
"Phải lập tức xông ra...
"
"Không có cơ hội...
"
"Đi bên kia.
"
"Phải liều mạng.
"
"Xin lỗi... là tôi hại mọi người...
"
Trong lúc nguy cấp kiểu gì cũng có người không giữ được bình tĩnh, mọi người nói chuyện với nhau, ý tứ ai cũng hiểu, có một số người chỉ vào Gia Minh nói:
"Nhất định có lỗ thủng, nếu hắn có thể đi vào được, thì chứng tỏ vòng vây của họ vẫn sơ hở...
"
Lời còn chưa dứt, lại một tiếng động lớn truyền tới, bức tường mà lúc nãy Gia Minh và Mục Thanh Thanh nép vào để đi bây giờ đổ ụp xuống. Mục đích của đám người kia là giết người, chúng cũng không hề cố kỵ gì cả, phóng cả lựu đạn vào trong.
Mục Thanh Thanh giơ tay lên, hướng phía bên ngoài nổ hai phát súng, một gã cảnh sát bị thương ở bên cạnh cũng "a" lên một tiếng, nổ súng. Nguồn truyện:
TruyệnFULL.vnMục Thanh Thanh đi theo phía sau người này không ngừng nổ súng, cảm giác ù tai do lựu đạn nổ vẫn còn, tâm tình nàng bây giờ cũng hỗn loạn, có lẽ là sắp chết, nhưng lúc này không kịp nói chuyện từ biệt.
Bốn phía toàn là lửa, bụi, máu tươi, đạn xẹt, tất cả những hành động của họ hiện giờ đều có chút vô ý thức, là dũng khí lúc tuyệt vọng, bởi vì chỉ có thể làm vậy họ mới có hi vọng sống.
Nhưng mà cho dù có liều mạng cũng không bù đắp được sự chênh lệch hiện giờ, người đi trước Mục Thanh Thanh mới vọt tới chỗ cửa sổ, thì thân hình đã bay ngược trở lại, nàng hầu như có thể nhìn thấy máu tươi tung tóe trên thân thể người kia.
Tay phải cầm súng của hắn vẫn vung lên không trung, có lẽ hắn chưa kịp bắn một phát nào.
Nàng quan sát ở bên ngoài, thấy có ba tên đang cầm súng tự động, giống như là tử thần ngoài cửa sổ.