Lúc này, Mục Thanh Thanh tiến lên kiểm tra tình hình, một cảnh sát ở bên cạnh đột nhiên ngã xuống, không biết địch nhân trốn ở đâu tập kích, nàng quay đầu nhìn quanh bốn phía, phát hiện ở cách đó không xa, Tiểu Bàn bị dính đạn ở đùi, Đinh Hùng hình như là không việc gì, nhưng phần lớn những cảnh sát ở xung quanh đều bị thương.
Nữ cảnh sát duy nhất trong tiểu tổ của Mộc Tra cũng bị bắn tỉa, ngã trên mặt đất, thường ngày người ta nói nàng có quan hệ mập mờ với một cảnh sát khác, nhưng hiện giờ vẫn liều mạng nổ súng ra phía ngoài.
Mục Thanh Thanh đỡ Mộc Tra dậy, lui ra phía sau dựa hắn vào tường, lúc này cũng có hai cảnh sát khác chạy tới, vị trí trúng đạn là vào hạ bộ, cho nên không tới mức trí mạng.
"Hắn nói đúng."Mộc Tra đè vị trí trúng đạn cười cười:
"Chắc là không ra được nữa, đội trưởng Mục, thật là ngại khi ảnh hưởng tới cô và đội trưởng Đinh.""Đừng nói như vậy, tiếp viện sẽ tới ngay bây giờ thôi.""Trước khi họ chạy tới, đám kia đã giết chúng ta xong rồi."Mộc Tra cười, nhe răng nhịn đau:
"Mân Côn điên rồi, tối vốn cho rằng sự tình hôm nay phải mấy hôm nữa mới xảy ra, ai ngờ có biến...""Có ý gì..."Câu nói này không đầu không đuôi, Mục Thanh Thanh nhíu mày, đúng vào lúc này, tiếng súng bên ngoài nhỏ đi, sau đó, điện thoại trên người Mộc Tra vang lên, hắn chậm rãi lấy điện thoại cầm ở trên tay, nói một câu:
"Các người phải nhân cơ hội chạy đi, nhưng không biết là có cơ hội hay không..."Sau đó hắn nhận điện thoại.
Giọng nói bên kia có vẻ khàn khàn:
"Thanh tra Mộc, ông có nghĩ mình sẽ có ngày hôm nay không?"Sau đó, Mộc Tra cười rộ lên.
Xưa nay hắn là một người nghiêm túc, nhưng tới lúc này lại cười sảng khoái hơn lúc nào hết.
"Thanh tra Mộc, ông có nghĩ mình sẽ có ngày hôm nay không?"Mộc Tra bị trúng đạn, giọng nói hơn run, nhưng mà lại có vài phần tươi cười và đắc ý:
"Mày không có đường lui, Mân Côn, chuyện lớn tới mức này, cấp trên sẽ không bỏ qua cho mày, cho dù mày có là Tân Nghĩa An cũng vậy thôi... Mày nhất định phải chết!"Bên kia trầm mặc một lúc, Mân Côn nói:
"Tao gần đây mới biết, chuyện gì cũng do mày bày ra cả...""Khụ... Đương nhiên là tao, nhưng mà kế hoạch của tao đơn giản thôi, ai ngờ chuyện lại phát triển ngoài sự tưởng tượng của tao nhiều lắm, so với kế hoạch của tao còn lý tưởng hơn. Nếu không, tao đẩy mày tới bước này thế nào được..."Mộc Tra cười cười:
"Mày xếp người vào trong đội của tao, chẳng nhẽ tao không biết cho người vào nằm vùng bên mày ư? Vốn tao chỉ muốn gây xích mích một chút giữa mối quan hệ của mày với Cường ngốc, sau đó cho mày và Đại Phi sống mái với nhau, ai ngờ con của mày lại đoản mệnh... Mày có biết không? Khi biết tin con mày chết, tao vui vẻ vô cùng, cho nên mới giữ mày ở cục cảnh sát để ăn mừng, thế nào, mày có thoải mái không?"
Trong nhà xưởng, Cường ngốc và A Thắng dùng ánh mắt độc ác nhìn vào tên nằm vùng Tiểu Bạch, xưa nay hai người đối với tên này rất tốt, hắn lại nhanh nhẹn, mới chỉ nói mấy câu đã vạch rõ ý mượn đao giết người của Mân Côn, khiến cho đôi bên bất hòa, hiện giờ nhớ lại mới biết là mình rơi vào bẫy của người khác.
Mân Côn hít sâu một hơi:
"Tại sao mày lại muốn làm như vậy?"Mộc Tra cười cúi đầu:
"Chuyện đã xảy ra nhiều năm rồi, có lẽ mày không còn nhớ nữa, cha tao bị mày chém chết, khi đó mày với một tên côn đồ khác, tao nhớ rất kỹ... Mày xem, còn mày đã chết, mày làm lớn như vậy, cũng rất nhanh xong, cha tao chết trong tay của mày, mày bây giờ có thể bất chấp giết tao. Mày giết cả nhà tao, tao giết cả nhà mày, tao nghĩ chuyện này rất công mình, tao là người tốt, mày chết sẽ bị thiên hạ chửi, còn tao chết sẽ được huân chương..."
Hắn ôm bụng, ha hả cười đến hài lòng.
Mân Côn ở bên kia hô hấp dồn dập, một lát sau hỏi:
"Vụ án bắt cóc mấy ngày hôm trước, là ai xuất thủ cứu người.""Quan hệ giữa tao với mày có tốt không? Tại sao tao phải nói cho mày biết? Nếu tao bảo đó là đội Phi Hổ làm, mày có tin không? Ha ha..."Khi hắn cười, Mân Côn đưa điện thoại di động cho Tô Lạp Phổ, Tô Lạp Phổ mặt âm trầm, cầm súng lục từ trong phòng đi ra ngoài.
"Phong tỏa xung quanh, tao phải đích thân giết chết đám này."Câu nói cuối cùng của Mộc Tra chỉ xuất phát từ tâm lý vui đùa, không ngờ lại mang tới cho mấy người xung quanh một bóng ma.
Cái nhà máy này tuy rằng không lớn, nhưng các đồ vật ẩn náu cũng không ít, khi tiếng súng ít dần, có mấy người bên trong định xông ra.
Dù sao thì nơi này đã bị người ta hoàn toàn vây quanh, nhưng không phải là hết cơ hội.
Có hai gã cảnh sát lao ra phía cửa, mỗi người trốn ở một bên, ở phía cửa sổ bên này, Tiểu Bàn và những người còn lại yểm trợ, trong khi đang tìm cơ hội thấy một người nghênh ngang đi vào trong nhà xưởng.
Lúc này, trong ánh lửa bập bùng, có một bóng người không ngừng đung đưa, từ lúc khai chiến cho tới bây giờ, họ mới nhìn thấy có người nghênh ngang xuất hiện trong làn hỏa lực của đôi bên tới như vậy.
Tiểu Bàn và mấy người bên cạnh hứng thú, chuẩn bị giơ súng, khi người kia bước vào cửa, hai gã cảnh sát lao tới, tiếng trúng vang lên, bóng người kia cũng động thủ.
Trong ánh lửa chập chờn, bóng người in trên đất như một bóng ma đang múa, người kia xông ra ngoài, trong tiếng súng, ánh đao hình bán nguyệt hiện lên, máu tươi bay khắp không trung. Bạn đang đọc truyện tại
TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Ba bóng người giao thoa với nhau, tiếng súng không ngừng vang lên, chỉ trong nửa khắc, hai gã cảnh sát đã bị chém vô số đao, súng thì bắn không trúng đối phương.
Đợi khi hai người này ngã trên mặt đất, máu tươi đã thấm ướt toàn thân, người cầm đao cũng lao vào trong một góc chết, nói với giọng không tính là chuẩn.
"Tao tới rồi, các ngươi đều phải chết."Cảnh tượng này qua đi, nhìn hai cỗ thi thể trên mặt đất, trong nhà xưởng trở nên yên tĩnh.
Trong bóng tối bên kia có tiếng súng vang lên, kèm theo một tiếng
"a" thảm thiết, sau đó lại không một tiếng động.
Mọi người tập trung lại với nhau lâu như vậy, bọn họ tự nhiên có thể nhận ra, tiếng kêu này thuộc về ai.
Cố nén sự đau nhức do vết đạn bắn trên đùi lại, Tiểu Bàn nuốt một ngụm nước bọt, ngắm nhìn bốn phía, phần lớn người ở nơi này đã bị thương, ở bên ngoài lại có hỏa lực mạnh bắn tới, căn bản bọn họ sẽ không sống được. Hiện giờ người kia hoàn toàn tới đây, đã có thể chứng minh hắn có khả năng giết sạch tất cả mọi người, tuy rằng cũng rất khó tin tưởng...
Hắn đặt tay lên cò súng, kiểm tra đạn trong túi và lên đạn, tiếng kêu thảm thiết kia dường như vẫn còn quanh quẩn bên tai, có tiếng bước chân đã di chuyển tới bên này...
Điều này tự nhiên là ảo giác.
Ngay khi Tô Lạp Phổ giết chết người thứ ba, trong bóng tối sau lưng hắn truyền tới một thanh âm bình thản.
"Tìm được một người, mày là Tô Lạp Phổ đúng không?"