ã đại hán mất mạng trước cửa vốn là người quen.
Hắn đưa đi bây giờ lại phải đưa hắn trở về.
Tên đánh xe có mặt tại đây, cổ xe nhất định cách đó không xa.
Hàn Ngọc Trác mím môi, đi có xe, trở lại cũng có xe, kể ra cũng có sòng phẳng.
Bây giờ, thì hắn thấy thêm một việc.
Tại sao bọn này lại giá họa cho Lương gia tiêu cục? Tại làm sao Lương gia tiêu cục vừa dẹp tiệm thì “Biện Lương tiêu xa” lại dựng lên.
Có thể đó không phải là nguyên nhân duy nhất, nhưng ít ra nó cũng là một lý do. Cỗ xe một ngựa trở lại con đường cũ, nhưng người đánh xe đã được thay.
Người khách thành kẻ đánh xe, người đánh xe biến thành vị khách.
Chỉ có điều vị khách này không ngồi mà lại nằm, không thức mà lại ngủ.
Giấc ngủ ngàn thu.
Cỗ xe trở lại và khi vào Khai Phong thì trời đã tối, Hàn Ngọc Trác cho xe rẽ vào Nghinh Xuân viện.
Không cần gọi ai, cũng không chờ ai dẫn lối, Hàn Ngọc Trác xuống xe vút thẳng lên lầu.
Bên bàn, một cô gái ngồi quay mặt vào trong.
Hàn Ngọc Trác xô cửa, gài cửa và lên tiếng.
- Cô nương duyên phận chưa hết, tại hạ trở lại để nối lại lời hứa hẹn hôm qua.
Cô gái giật mình quay phắt lại:
- Ngươi... ngươi...
Hàn Ngọc Trác sững sờ.
Không phải Di Hồng.
Cô gái này tuổi còn nhỏ hơn và dáng sắc cũng lém hơn.
Hắn định thần trầm giọng:
- Di Hồng đâu?
Cô gái đáp:
- Chị ấy đã đi rồi.
Hàn Ngọc Trác hỏi:
- Đi bao giờ?
Cô gái đáp:
- Hôm qua.
Hàn Ngọc Trác hỏi:
- Bảo đi đâu?
Cô gái đáp:
- Không biết.
Hàn Ngọc Trác quay mình phóng thẳng xuống lầu chớ không theo lối cầu thang.
Cô gái đứng nhìn theo ngơ ngác.
- Mê đến mức nhảy bừa như thế hay sao?
Hình như cô ta lải nhải trong miệng, nhưng cũng chỉ một mình nghe, vì Hàn Ngọc Trác đã nhảy vào xe và con ngựa được tra roi phi nước đại.
Di Hồng đi là phải, nhiệm vụ của nàng chỉ đến đó thôi.
Nhưng “Biện Lương tiêu xa” chắc chắn phải còn mở cửa, nhiệm vụ của họ còn nhiều.
Đúng như Hàn Ngọc Trác đã nghĩ, “Biện Lương tiêu xa” vẫn còn mở cửa, bên trong đèn vẫn sáng choang.
Chỉ có một tên đại hán sớ rớ nên ngoài, gã quản lý vẫn cấm đầu trên bàn toán.
Những con toán nhảy nghe lộc cộc.
Hàn Ngọc Trác xuống xe đi thẳng vào trong.
Tên đại hán nhìn há hốc mồm, chắc không còn kêu ra tiếng.
Tên quản lý vẫn trong tư thế lần dò theo con số, không ngóc đầu lên.
Đến lúc Hàn Ngọc Trác bước tới gần, hắn vẫn gầm đầu nhưng miệng hỏi:
- Sao, thằng nhỏ đó nằm rồi chớ?
Hàn Ngọc Trác đáp:
- Người có nhiệm vụ nằm, không nằm, kẻ không có bổn phận nằm, lại phải nằm.
Tên quản lý ngẫn mặt lên biến sắc, hắn đứng phắt lên nhưng rồi lại cười ngay:
- Công tử đã về tới, đường xa có mệt lắm không? Tìm được Ỷ Hồng rồi chớ?
Hàn Ngọc Trác đáp:
- Bây giờ đổi ý, không tìm Ỷ Hồng nữa, ta chỉ muốn gặp Di Hồng.
Tên quản lý híp híp mắt:
- Công tử không hỏi tiểu nhân không dám nói, người ta đã hoàn lương rồi. Cần gì, Khai Phong thành hạng tài hoa như Di Hồng nào có thiếu chi. Đến đó nhanh đi, không khéo người ta kẹt khách đó nữa nghe.
Hàn Ngọc Trác đáp:
- Đã đến rồi nhưng cũng đã trễ rồi, hãy nghĩ cách khác cho ta đi.
Tên quản lý cười hà hà:
- Đùa hoài, Nghinh Xuân viện đâu phải của tiểu nhân? Cũng không phải của bà con dòng họ với Di Hồng tiểu nhân cũng đâu có tài gì chỉ ra cách cho công tử? Tánh tình của Di Hồng cô nương chắc công tử thừa biết rồi mà.
Hàn Ngọc Trác lắc đầu:
- Ta xem giữa ta và ngươi không cần phải nói nhiều. Di Hồng đã hoàn thành nhiệm vụ, nhưng hãy còn lại các ngươi. Ngươi nghĩ cách cho ta hay là chò ta phải dạy?
Tên quản lý xoa xoa hai bàn tay mập thù lù, hắn cười đã mất tự nhiên:
- Cái đó thật tình khó quá. Thật không ngờ công tử trở lại đây? Tại công tử xui xẻo đó chớ, đã xui mà còn muốn trách ai...
Hắn chưa dưt câu là hai tay đã động, hắn chụp lấu cái bàn toán, Hàn Ngọc Trác đã nhanh hơn.
Đưa tay chận bàn toán, Hàn Ngọc Trác mỉm cười:
- Hình như đây là cái bàn toán sắt. Người trong giang hồ sử dụng bàn toán không nhiều, để ta nghĩ xem...
Thấy tên quản lý lén di động cặp giò, Hàn Ngọc Trác quát lên:
- Đứng yên, khi ta chưa ra lệnh mà ngươi cử động thì cái bàn toán này sẽ xắn gãy cặp giò đó nghe chưa.
Tên đại hán đứng ngoài vừa định chuồn im, nhưng câu nói đó không biết nói ai, hắn vẫn khựng lại không dám nhúc nhích.
Hàn Ngọc Trác nhìn thẳng vào tên quản lý:
- Ta nhớ rồi, vùng Trung Châu có một người tên Thương Cửu biệt hiệu là “Gia Quái”, người đó sử dụng bàn toán sắt. Vị Thương Cửu đó là một người rất tinh minh, hành nghề chưa bao giờ lỗ vốn. Quản lý tiên sinh chắc là bạn đồng nghề thì có biết người đó chớ?
Tên quản lý biến sắc nhưng hắn cố gượng cười:
- Có nghe, có nghe, chỉ có điều vị Thương Cửu đó đã rời khỏi Trung Châu, đã thoái xuất giang hồ từ lâu rồi..
Hàn Ngọc Trác cười:
- Đâu có, Thương Cửu là con người mà tại hạ biết khá rõ, chĩ trừ khi giang hồ không có sơ mũi gì nữa, chớ bằng không thì không khi nào hắn lại chịu rút lui đâu. Cứ theo tình hình này thì nhất định hắn chưa thoái xuất giang hồ, chẵng qua là rút vào bí mật, câu kết với bọn nào đó để tính chuyện làm ăn lớn đó thôi.
Tên quản lý chớp mắt:
- Công tử nghĩ như thế nào?
Hàn Ngọc Trác gật đầu:
- Tự nhiên, nhưng không biết quản lý tiên sinh thấy thế nào?
Tên quản lý lắc đầu:
- Không biết thí phải chịu không biết, chứ không dám đồng ý đại như thế đâu.
Hàn Ngọc Trác cười:
- Đồng ý hay không thật tình không dám ép, chỉ có điều chuyện này thì chắc tiên sinh không thoái từ...
Tên quản lý nói:
- Chuyện này hay chuyện nào tại hạ không cần biết, ví chắc công tử đã nhắm lầm người, chúng tôi ở đây làm ăn có qui cũ hẳn hoi.
Hàn Ngọc Trác nói:
- Chuyện gì khác không thể, chỉ kể cái chuyện bàn toán này để làm ăn thì trí óc phải hết sức minh mẫn, nếu không chén cơm sẽ đổ. Chẳng hay nguyên tắc tính toán làm sao hé?
Tên quản lý cười:
- Dễ, nguyên tắc chỉ là chớ không cho lỗ.
Hàn Ngọc Trác bật cười:
- Hay, chỉ lời không cho lỗ, thật là hay. Có một người quản lý cao minh ngồi quầy tiền như thế. Biện Lương tiêu xa sẽ hết sức bình an, nhất bổn thu vạn lời, tiền của sẽ vô như nước. Chỉ có điều, quản lý tiên sinh cũng nên cho người khác kiếm chút cháo với chớ!
Hắn nói chuyện mà bàn tay hằn cứ lún dần, cái bàn toán sắt lún sâu xuống mặt quầy hàng gần mất, cho đến khi hắn nói xong thì mặt quầy tiền bằng phẳng y như khi đóng cái quầy tiền này đến giờ chưa thấy cái bàn toán sắt nằm trên lần nào.
Tên quản lý cười, cái miệng cười méo xẹo:
- Công tử định hủy bỏ chén cơm của tôi đó hay sao?
Hàn Ngọc Trác vut trầm giọng:
- Thương Cửu ngươi là người ít nhiều thể diện tại Trung Châu, ngươi cần phải biết sự nhẫn nại của ta có giới hạn.
Tên quản lý đáp:
- Tam thiếu gia đã lật bản hiệu của tại hạ thì tại hạ đành phải nhận vậy. Bây giờ xin Tam thiếu gia nghĩ lại, vì thiếu gia cũng đâu ngoài khu vực giang hồ?
Trường Bạch thế gia mấy đời có xa giang hồ nửa bước?
Hàn Ngọc Trác đáp:
- Ý của các hạ đã biết, nhưng các hạ cũng cần hiểu rằng Triệu đại nhân đáng được coi là bậc phụ mẫu chi dân, vả lại tình hình hiện tại đã kéo lần đến chỗ vô cùng phiền toái chớ không phải chỉ một mình Triệu đại nhân không đâu.
Gã quản lý Trương Cửu lắc đầu:
- Tôi nói thẳng một điều để Tam thiếu gia được rõ ràng hơn, còn chuyện tin hay không thì tùy Tam thiếu. Theo tôi biết thì bằng một Trường Bạch thế gia sợ e rất khó làm yên tâm được việc này, và rất có thể sẽ rước vào mình một cái họa không nhỏ. Ân oán của thiên hạ, hãy đễ cho thiên hạ tự lo liệu, Tam thiếu gia là người thông minh có lẽ nên dừng lại ngay thì phải.
Hàn Ngọc Trác nhướng mắt:
- Tại hạ đang muốn nghe thử Trường Bạch thế gia sẽ gặp nhân vật lợi hại như thế nào đây.
Thương Cửu lắc đầu:
- Xin lỗi điều đó tại hạ không thể nói cho Tam thiếu gia biết. Tam thiếu gia có lẽ cũng đã nghĩ đến người có thể làm cho Thương Cửu này cúi đầu tuân mạng thì chắc không phải hạng có thể dễ đùa đâu.
Hàn Ngọc Trác cười:
- Tại hạ là co người bình sinh không ưa gây chuyện với bất cứ những ai, chỉ có điều riêng đối với những nhân vật lơi hại nhất thì lại cứ muốn được hân hạnh gặp.
Thương Cửu nói:
- Sỡ dĩ hiện tại, tại hạ phải nói thật tình với Tam thiếu gia là vì tại hạ và Tam thiếu gia vốn không thù không oán, và nhất là từ trước đến nay tại hạ vô cùng ngưỡng mộ Trường Bạch thế gia, nhưng nếu Tam thiếu không xem chuyện quan trọng đó vào đâu thì tại hạ cũng không còn gì để nói.
Hàn Ngọc Trác gằn giọng:
- Các hạ là người thức thời, đáng lý không nên để tại hạ nói nhiều hơn nữa.
Thương Cửu lắc đầu:
- Cho dầu Tam thiếu gia không nghĩ mà bức giết tại hạ, câu chuyện cũng không thể có được gì hơn. Tại hạ rất biết Triệu Đức Chính, anh em Lương Thiên Long đến có thù với họ, thế nhưng tại hạ lại không biết được nội tình. Tại hạ chỉ biết Triệu Đức Chính và anh em Lương Thiên Long đang đối đầu với những nhân vật lợi hại, thế nhưng tại hạ lại chẳng biết họ là ai, nếu Tam thiếu gia không tin thì tại hạ cũng đành chịu chớ không biết làm sao nữa.
Hàn Ngọc Trác nhìn Thương Cửu đăm đăm:
- Đã thế tại hạ sẽ không hỏi về Triệu đại nhân, cũng không hỏi về anh em họ Lương hiện đang đối đầu với người nào tại hạ chỉ cần nói cô gái Di Hồng.
Thương Cửu đáp:
- Việc đó tại hạ có thể nói cho Tam thiếu gia biết, cô ta là người từ Tổng đàn được phái đến đây chuyên về việc chờ đón Tam thiếu gia, bây giờ nhiệm vụ đã hoàn thành và nàng đã trở lại Tổng đàn.
Hàn Ngọc Trác hỏi:
- Tổng đàn đặt ở đâu?
Thương Cửu đáp:
- Tại hạ nói ra chắc Tam thiếu gia nhất định không tin, tất cả mấy người trong Phân đàn chúng tôi không một ai biết Tổng đàn đặt ở đâu.
Hàn Ngọc Trác nhướng mắt:
- Thật thế sao?
Thương Cửu đáp:
- Tại hạ nói thật tình, tin hay không là do Tam thiếu gia lượng xét.
Hàn Ngọc Trác trầm ngâm:
- Đây là một chuyện chưa từng nghe thấy bao giờ, không một trường hợp nào mà tất cả những người của Phân đàn lại không biết Tổng đàn. Thế thì, trong khi có chuyện xảy ra tại đây, các ngươi làm sao liên lạc với Tổng đàn?
Thương Cửu đáp:
- Chúng tôi không có chuyện liên lạc với Tổng đàn, chỉ khi nào Tổng đàn có chỉ thị đến tận nơi ban lịnh.
Hàn Ngọc Trác hỏi:
- Họ tới thưòng là vào lúc nào?
Thương Cửu đáp:
- Chuyện đó không có thời gian ước định, khi nào cần thì họ đến.
Hàn Ngọc Trác cười:
- Làm cái chuyện buôn bán này mục đích là để kiếm lời, vậy khi nào đã có lời, Phân đàn giải quyết làm sao?
Thương Cửu đáp:
- Ý của Tam thiếu gia tại hạ rất biết, không thật sự thì không có chuyện đó, vì khi đã có thu lợi thì Tổng đàn đã biết ngay. Họ tự đến để chỉ thị và cũng tự đến để thu lời.
Hàn Ngọc Trác nói:
- Các hạ đã hoàn toàn không biết về Tổng đàn, vậy thì khi khai lập Biện Lương tiêu xa, các hạ làm sao được ngồi vào chiếc ghế quản lý này?
Thương Cửu đáp:
- Điều đó xin Tam thiếu biết rằng Thương Cửu này vốn là kẻ chuyên mong được lơi, chỉ cần là chuyện có lợi thì tại hạ không hề có chuyện đắn đo. Trước đây mấy ngày, có người đến tìm tại hạ thương lượng giao nhiệm vụ với một số lương khá cao, công việc lại nhàn hạ, tự nhiên là tại hạ ngồi vào ghế ăn lương. Những chuyện gì khác tại hạ không cần biết mà cũng không thể nói.
Hàn Ngọc Trác lắc đầu:
- Những lời nãy giờ của các hạ đều có thể tin được, sự thật thì cũng không có một manh mối gì có thể căn cứ vào đó để phăng. Chỉ có mỗi một câu là không làm sao tin được, đó là chuyện Tiêu Xa nhỏ hẹp, không đến được ba cỗ xe như thế này nhất định không phải chỗ cho một con người luôn tính chuyện làm ăn lớn như “Giả Quái”, cho nên ngồi vào chiếc ghế quản lý này là phải có một nguyên nhân khác nữa.
Thương Cửu biến sắc:
- Tam thiếu nếu biết một khi họ đã cần thì họ có nhiều phương cách..
Hàn Ngọc Trác chận nói:
- Ta biết, có hay không có nguyên nhân nào khác thì các hạ tự biết, ta cũng không muốn hỏi. Tuy nhiên, còn có một câu ta không thể không nói. Triệu đại nhân là trụ cột của Triều đình, là chỗ nương cậy cần thiết của lương dân. Lương gia tiêu cục là những kẻ quang minh chính đại, có thể gọi là những kẻ anh hùng, những kẻ kết oán nhất định phải là do hành vi mờ ám và những kẻ a tòng nhất định là bất lương, một người như tại hạ lại đi trợ tru vi ngược như thế tương lai có thể yên ổn được lương tâm hay không? “Giả Quái” Thương Cửu là một nhân vật có nhiều thể diện tại Trung Châu, nếu để cho bị lôi kéo vào vòng hắc ám như thế thì quả là một điều đáng tiếc. Bây giờ, ta có một câu sau cùng cần cho các hạ biết là chuyện đi tìm Triệu đại nhân không chỉ có một vài người những người khác không phải ôn hòa và rộng nghĩ như ta, không biết đến khi các hạ gặp họ rồi các hạ có được dễ dàng như thế này không? Điều đó là chuyện các hạ nhiều suy nghĩ.
Hắn chấm dứt câu nói bằng cách đập mạnh bàn tay lên quày tiền, cái bàn toán sắt văng trở lên và hắn quay mình bỏ đi thẳng ra trước cửa.
Da mặt của Thương Cửu từ trắng bệch trổ màu xanh tím, hắn nhìn sững vào bàn toán như đang có những con số nát ốc bày ra trước mặt.
Tên đại hán bước lai e dè:
- Cửu gia, họ...
Thương Cửu không ngẩng mặt lên, hắn khoát tay:
- Ngươi hãy vào trong mà kiếm chỗ nghĩ đi. Đóng cửa lại.
Tên đại hán do dự một hơi rồi bỏ đi vào trong.
Ánh đèn lắc lay nhè nhè, rọi vào mặt Thương Cửu mập mờ. Hắn gầm đầu trên bàn toán, không biết hắn đang tính toán những con số vốn lời hay là đang tính về số phận của mình.
Một cái bóng hiện ra kéo dài trên mặt quày hàng, Thương Cửu cũng vẫn không ngẩng mặt:
- Ta đã bảo ngươi đóng cửa vào trong mà nghỉ, tại sao còn đứng đó?
Không có tiếng trả lời, cái bóng thu ngắn lần lần chứng tỏ người mang cái bóng đó bước lai gần hơn.
- Ta đã bảo mà ngươi điếc...
Hắn không nói được hết câu, còn lại mấy tiếng sao cùng hắn nuốt lại trở vào và cổ họng như nghen lại.
Trước mặt hắn không phải là tên đại hán đánh xe mà là một người vận khăn đen, bao mặt bằng khăn đen.
Thương Cửu đứng lên:
- Tôn giá...
Người bao mặt trầm giọng:
- Ngồi xuống, ta cho ngươi ngồi nói chuyện.
Thương Cửu ngời trở xuống như một cái máy được người nhấn nút.
Người bao mặt hỏi:
- Hàn Ngọc Trác đã đế đây phải không?
Không trả lời, Thương Cửu hỏi lại:
- Tôn giá là...
Người bao mặt móc ra một vật loáng nhoáng lại trước mặt Thương Cửu, da mặt chợt tái xanh và giọng nói của hắn giống như một cái bóng xí hơi:
- Thưa vâng, hắn vừa mới đi ra.
Người bao mặt gập đầu:
- Ta thấy rồi, hắn không đi thì làm sao ta lại vào đây? Hay quá, các ngươi hành sự hay quá, chuyện như thế mà để lộ cho người ta biết tới ổ.
Thương Cửu hơi rung:
- Thuộc hạ...
Người bao mặt gằn giọng:
- Ta biết, nhất định là Ỷ Hồng làm lộ chuyện. Hừ, có lẽ y thị đã không muốn sống nữa thì phải.
Ngưng một chút hắn hỏi:
- Hàn Ngọc Trác đã hỏi những gì?
Thương Cửu đáp:
- Hắn hỏi chỗ của Di Hồng.
Người bao mặt hỏi:
- Ngươi trả lời sao?
Thương Cửu đáp:
- Thuộc hạ chỉ nói Di Hồng cô nương hết nhiệm vụ trở về Tổng đàn ở tại đâu thì tại hạ không biết. Sự thật thì tại hạ cũng đâu có biết.
Người áo đen bao mặt gằn lại:
- Nếu biết thì ngươi đã nói rồi phải không?
Thương Cửu rung giọng:
- Thuộc hạ không dám.
Người bao măt hừ hừ lai hai ba tiếng:
- Ta nghĩ ngươi không dám. Ta cần cho biết là lúc nào, tại nơi đâu cũng có người giám thị, nhất cử nhất động của ngươi không làm sao qua mắt được Tổng đàn. Ngươi cố mà ngoan ngoãn tuân lệnh chấp hành, nếu ngươi biết giữ một lòng thì tương lai Tổng đàn sẽ dành cho ngươi nhiều chỗ tốt, ngược lại, hừ hừ... chắc ngươi đã biết kỹ luật nghiêm minh của Tổng đàn rồi chớ?
Thương Cửu càng run hơn:
- Thuộc hạ biết... thuộc hạ không dám.
Người bao mặt nói:
- Không dám là tốt. Ta đến đây cũng đễ cho ngươi biết bao nhiêu đó, ngươi hãy cẩn thận mà hành sự. Hôm nay như thế là xem tạm ổn, ngày mai cứ như thế mà chiếu lệ làm ăn. Chuyện Hàn Ngọc Trác sẽ có người lo liệu.
Nói xong hắn quay nhanh ra cửa, nhưng khi đi được mấy bước, hắn vụt quay trở lại.
Hắn đứng yên trước mặt Thương Cửu và Thương Cửu lại rung và không dám ngẩng lên.
Y như một kẻ tử tội đứng trước phán quan, con người một thời nổi tiếng tại Trung Châu bổng trở thành một con gà chết nước...
Người bao mặt nhìn Thương Cửu một lúc rồi hừ hừ một tiếng trong miệng quay bước chầm chậm đi ra.
Lần này hắn đi luôn ra cửa.
Thương Cửu vẫn ngồi y một chỗ.
Mặt hắn vẫn cúi gầm trên bàn, tay hắn đầy những con toán lach cạch, nhưng chắn chắn không phải hắn đang tính toán những con số chi thu trong ngày, và da mặt hắn ba hồi đỏ ba hồi xanh, chứng tỏ hắn đang làm một bài toán gay go hơn...
Có lẽ hắn tính toán về con người với danh của hắn đã qua và con người chỉ biết cúi đầu tuân theo mạng lệnh của những con người mà hắn chỉ biết qua ám hiệu.
Hắn không biết hắn đang làm thuộc hạ cho ai!