ừ Khai Phong đến Lạc Dương tự nhiên là không thể đi bộ, tính theo những kẻ thông thường, như vậy là phải có xe, Hàn Ngọc Trác thoáng thấy bộ mặt tên quản lý hơi khó coi khi hắn từ giã là hiểu ngay chuyện đó.
Hắn quay lai mỉm cười:
- Quản Lý tiên sinh có còn trong xe chớ?
Vẻ mặt tên quản lý vừa xụ đã tươi:
- Vâng vâng, nhất định là phải có, công tử cần ngay?
Hàn Ngọc Trác gật đầu:
- Cho tôi một cỗ ngựa hay để đến Lạc Dương
Chỉ một cái vẫy tay sao đó, cỗ xe một ngựa đã đến cạnh thềm.
Lòng nóng như lửa đốt, tuy không cho lộ ra ngoài, nhưng Hàn Ngọc Trác cũng không thể chần chừ hơn nữa, hắn lên xe và ra hiệu cho gã đánh xe.
Tên đánh xe là gã đại hán có mặt khi Hàn Ngọc Trác mới tới, hắn là con người lanh le, không cần nghe dặn, chỉ thấy ra hiệu là ra roi. Cỗ xe chao qua rồi lao tới khả nhanh.
Hàn Ngọc Trác có vẻ hài lòng...
° ° ° ° °
Lạc Dương.
Là một trong sáu cố đô trải qua bảy triều hưng thịnh, Lạc Dương ngày nay trở thành sầm khuất, nhưng vẫn nổi tiếng là đất văn vật phong lưu..
An Lạc Oa là một thắng cảnh ngoại ô, nơi đây cảnh trí thật đúng danh xưng, đồng ruộng bao la, vườn cây xanh mượt, từ cổng làng dẫn vào giữa thôn, những con đường đất phẳng bằng rợp bóng tre xanh.
Hàn Ngọc Trác xuống xe tai tây thôn, sau khi nhận tiền, gã đai hán quay trở lại.
Suốt một đêm mệt nhọc, bây giờ hương lúa ban mai của ruộng đồng bát ngát đã làm cho Hàn Ngọc Trác tươi tỉnh lại hắn hít một hơi dài và xâm nhập đi thẳng vào làng.
Đi được một đỗi, gặp một gã nông phu vác cuốc từ xa đi lại, Hàn Ngọc Trác vội vòng tay:
- Xin lỗi, tôi là người ở xa đến đây, xin làm ơn cho tôi hỏi thăm...
Tuy là môt nông phu, nhưng đã là người ở tại An Lạc Oa quê hương của nhiều bậc văn hào, quả là đất sản xanh lễ giáo, gã nông phu đặt cuốc xuống vòng tay:
- Không dám, chẳng hay tôn giá muốn hỏi ai?
Hàn Ngọc Trác đáp:
- Tại hạ muốn hỏi thăm Tề tiên sinh, người đang làm giáo thọ ở đây.
Người nông phu chớp mắt:
- Chẳng hay vị Tề tiên sinh đó là...
Hàn Ngọc Trác chận đáp:
- Tề tiên sinh là bằng hữu của tại hạ.
Người nông phu liếc nhanh Hàn Ngọc Trác từ trên xuống dưói và cũng nói nhanh:
- Xin tôn giá hãy theo tôi.
Hắn vác cuốc lên vai và quay trở lại.
Hàn Ngọc Trác bước theo:
- Thật không dám làm phiền, xin cho biết...
Người nông phu nói:
- Tề tiên sinh ở chỗ khó đi lắm, vả lại tôi cũng thuận đường.
Tuy biết không phải “thuận đường”, vì người nông phu phải trở lại, nhưng thấy người đã quyết tâm, Hàn Ngoc Trác đành phải nói xuôi:
- Đã thế, tại hạ xin đa tạ.
Hai người kẻ trước người sau, Hàn Ngọc Trác nhìn dáng đi của người nông phu bất giác cau mày...
Đầu đội nón lá, mình vận áo vải thô đã trổ xám và đã có nhiều chỗ vá, nhưng thật sạch, không như những người nông phu mặc áo đóng quần bởi mồ hôi quyên nắng.
Vóc người mảnh khảnh, không gân guốc lắm nhưng thật chắc chắn, làn da sạm nắng càng lộ vẻ kiện khang, nhưng với vẻ mặt thì hơi lạ...
Với đôi mắt to và sáng, với sống mắt thẳng và vành môi như luôn luôn chực hở nụ cười. Hàn Ngọc Trác cảm thấy cái chất “nông phu” trong con người này quá ít.
Còn đang băn khoăn về con người thì gã nông phu chợt dừng bước và khẽ nói:
- Đã tới rồi...
Hắn chỉ tay vào gian nhà tranh cửa trúc khang trang, trước sân những nhánh liễu la đà đưa gió, quang cảnh ngôi nhà mộc mạc mà thanh tú, chỉ có vắng vẻ. cửa nhà hai cánh mở toang nhưng không thấy bóng người mà cũng không nghe tiếng động Hàn Ngọc Trác chợt cảm thấy lời dặn của Di Hồng quả đúng, Ỷ Hồng có được một người chồng vừa dạy học vừa vui thú với cảnh ruộng vườn như thế này, quả thật không nên mang đến cho nàng những chuyện phiền hà.
Gã nông phu dựng cuốc vào giậu trúc, lột nón cầm tay và nói:
- Tôn giá hãy vào đây.
Hắn mở cửa rộng hơn chút nữa rồi bước thẳng vào trong.
Cảm giác đầu tiên của Hàn Ngọc Trác là vị Tề tiên sinh này nhất định là người hiếu khách và lại còn hòa nhã, vì luôn cả người láng giềng này cũng vào nhà một cách tự nhiên, tự nhiên đến mức gần như bước vào cửa nhà mình.
Cũng chính người nông ohu mời Hàn Ngọc Trác ngồi, rồi cũng chính tay hắn châm trà tiếp đãi.
Nông thôn xa chợ, đến trà cũng không còn đủ hương vị, rất mong tôn giá không hiềm đạm bạc.
Thái độ đã khiêm cung, lời lẽ lại còn trang nhã, nhưng Hàn Ngọc Trác chợt nhận ra điều lạ...
Hắn chưa kịp hỏi thì người nông phu đã ngồi xuống ân cần.
- Tại hạ họ Tề, chẳng hay tôn giả tìm đến có chuyện chi?
Hàn Ngọc Trác sững sờ.
Vị tiên sinh họ Tề này này quả là trầm tĩnh, mãi khi vào nhà rồi mới chịu nói ra.
Hắn lật đật vòng tay:
- Thì ra đây là Tề tiên sinh, tại hạ vô cùng thất kính.
Người nông phu nghiêng mình:
- Không dám, nhưng thật tình các hạ chưa biết tại hạ lần nào cả sao?
Hàn Ngọc Trác mỉm cười:
- Chỉ hân hạnh diện kiến lần thứ nhất, rất mong tiên sinh thứ cho sự mạo muội này.
Người nông phu lại nghiêng mình:
- Không dám chẳng hay tôn giá chỉ dạy bảo?
Hàn Ngọc Trác đáp:
- Thật không dám đâu tiên sinh, tại hạ đến đây là để tìm hỏi quí phu nhân.
Người nông phu a à nho nhỏ nhưng không hỏi tiếp.
Hàn Ngọc Trác thật tình:
- Tại hạ đến Khai Phong trước, nhưng được Di Hồng cô nương cho biết rằng quí phu nhân đã không còn ở đó, người lại chỉ đến Biện Lương tiêu xa để hỏi thăm..
Người nông phu chận ngang:
- Tôi biết rồi, ví khi nãy nghe có tiếng xe khua, chắc tôn giá lại đến đây bằng xe của Biện Lương tiêu xa và chính nơi đó lại chỉ đường?
Hàn Ngọc Trác gật đầu:
- Và cũng may mà vừa xuống xe lai gặp tiên sinh.
Người nông phu cười nửa miệng:
- Chuyện may đó thật là ít có..
Và hắn lại hỏi luôn:
- Tôn giá và hiền nội là kẻ quen biết cũ?
Hàn Ngọc Trác lắc đầu:
- Không, tại hạ và quí phu nhân vốn không hề quen biết, nhưng sở dĩ mạo muội đến đây là vì mong nhờ quí phu nhân để hỏi thăm một chuyện...
Người nông phu hỏi:
- Chẳng hay tôn giá muốn hỏi điều gì?
Hàn Ngọc Trác móc cái cầu thêu ngũ sắc ra và hỏi:
- Các hạ biết vật này?
Người nông phu thật thản nhiên và gật đầu nhè nhẹ:
- Tôi biết, tôn giá chưa từng quen biết đến tiện nội, tự nhiên vật này không phải của mình?
Con người gã nông phu đã tuấn tú, thái độ lại an tường. Hàn Ngọc Trác đã có nhiều kính nể, hắn e dè nghiêm túc trả lời:
- Tiên sinh nhận xét rất đúng vật này không phải của tại hạ, thật không dám giấu tiên sinh, vật này tại ha nhặt được trong người của một kẻ giang hồ bại hoại, chúng đã câu kết bắt cóc Triệu đại nhân, một vị quan liêm khiết của triều đình, lại còn giá họa cho người khác chính vì để tra việc đó tại hạ đành phải mạo muội...
Người nông phu hỏi:
- Tại sao tôn giá lại không hỏi thẳng người có trái cầu này?
Hàn Ngọc Trác đáp:
- Ngưòi đó chết rồi, sau khi chết trái cầu này mới rơi ra.
Trầm ngâm một lúc thật lâu, người nông phu mới hỏi:
- Tôn giá bảo là do Di Hồng co nương cho tôn giá biết manh mối đến đây?
Hàn Ngọc Trác gật đầu:
- Đúng như thế.
Người nông phu chậm rãi nói:
- Tại hạ không bao giờ nghĩ về quá khứ của hiền nội, thật sự về lần gặp gỡ và quen biết ban đầu, tại hạ đã biết nàng đang làm công viẹc gì rồi. Trong con mắt của tại hạ, hiền nội là một kỳ nữ rất ít có, một tài nữ khó gặp, trong yêu đương của tại hạ đối với nàng có một niềm kính mến, thế nhưng tại hạ không mong nàng tiếp xúc trở lại những gì thuộc về quá khứ, cũng có nghĩa là tại hạ kgông bằng lòng một sự việc gì làm phiền phức đến cái sinh hoạt yên lành của vợ chồng tại hạ. Tuy nhiên vợ chồng tại hạ đã có chịu ân của Di Hồng cô nương, việc Di Hồng cô nương đã dẫn đường chỉ lối, đó là chuyện không được liệt kê là khuấy nhiều, chỉ mong tôn giá có được một tín vật nào đó của Di Hồng cô nương, để chúng tôi có thể lấy đó làm tin.
Hàn Ngọc Trác cau mày:
- Tại sao phải đòi tín vật của Di Hồng cô nương mới được?
Nhưng sực nhớ ra trái cầu thêu bảy sắc, hắn lật đật trưng ra và nói:
- Tại hạ và Di Hồng cô nương kết giao với nhau chỉ thuần về đạo nghĩa, tuy nhiên nàng vẫn có tặng cho tại hạ vật này, không biết có thể được xem là tín vật hay chăng?
Đôi mắt của người nông phu hơi mở lớn và hắn gật đầu:
- Trái cầu bảy màu này, tại hạ có biết, tôn giá đã có vật này. Đủ thấy chuyện Di Hồng cô nương giới thiệu đến đây là thật, xin tôn giá hãy thu hồi rồi tại hạ sẽ thỉnh hiền nội ra mắt.
Hàn Ngọc Trác cầm lại trái cầu và thờ một hơi nhẹ nhõm.
Người nông phu đứng lên dợm bước vào trong nhưng hắn vùng quay lại:
- Đúng rồi, tại hạ còn quên thỉnh giáo...
Hàn Ngọc Trác đáp ngay:
- Tại hạ họ Hàn, tên là Ngọc Trác.
Đôi mằt của người nông phu lai mở lớn ra lần nữa hắn hỏi:
- Có phải Trường Bạch thế gia “Tiểu Mạnh Thường” Hàn tam thiếu gia phải không?
Hàn Ngọc Trác sửng sốt đứng lên vòng tay:
- Không dám, nhưng.. tiên sinh hình như không chỉ theo dõi sách đèn?
Người nông phu làm như không nghe hỏi lại:
- Vừa rồi Hàn tam thiếu gia có bảo vị quan của triều đình bị bắt cóc, nhưng chẳng hay người đó là ai?
Hàn Ngọc Trác đáp:
- Hà Nam tuần phủ, Triệu Đức Chính Triệu đại nhân.
Người nông phu hơi biến sắc:
- Thế bọn bắt người lại giá họa cho...
Hàn Ngọc Trác nói:
- Đó là những vị trưởng bối của tại hạ, chín anh em họ Lương gia tiêu cục của Đại Danh phủ.
Người nông phu nhìn chăm chăm vào Hàn Ngọc Trác:
- Chẳng hay Tam thiếu gia có thể cho nghe được chuyện từ đâu?
Đã đến cầu người thì không lý do gì để che giấu, Hàn Ngọc Trác gật đầu gọi thuật lại đầu đuôi.
Sắc mặt của người nông phu chợt nghiêm một cách lạ thường, hắn lặng một lúc rồi nói:
- Xin Tam thiếu hãy ngồi nán lại đây, tại hạ vào thỉnh hiền nội.
Nhìn theo dáng đi của người nông phu, Hàn Ngọc Trác nhiều tư lự...
Cố nhiên không phải là nông phu, nhưng cũng không phải như những kẻ đọc sách tầm thường, không phải chỉ chuyên nghề dạy học như những ông thầy đồ khác...
Cuối cùng hắn đành kết luận mơ hồ: Tề tiên sinh là người vừa đọc sách vừa luyện kiếm.
Thế nhưng cũng chỉ là câu kết luận lắm tạm chớ không hoàn toàn thỏa mãn, nhất định có một kết định khác hơn nhưng bây giờ thì đành không thể nào nghĩ ra cho được.
Hàn Ngọc Trác lại băng khoăn về chuyện khác.
Từ phòng khách vào nhà gọi hay “thỉnh” một người gì cũng thế, đâu còn làm sao lại lâu đến mức độ đó hay sao? Và dầu có dùng lễ tương đài, ngồi ngoài gọi một tiếng mời cũng đủ quá rồi, chồng gọi vợ sao lại quá trang trọng đến thế ấy?
Chợt nghe bên trong có tiếng động hơi lạ và tiếp theo là tiếng bước chân cũng hơi lạ...
Hàn Ngọc Trác nói thầm “chắc đã ra rồi”!
Quả nhiện tấm rèm trúc khẽ động, người nông phu vịn đỡ một người thiếu phụ chầm chậm bước ra.
Hàn Ngọc Trác vừa thấy là đã sinh nghi và kế đến là rúng động.
Người thiếu phụ có nước da trắng bệt, những đường gân xanh nho nhỏ nổi đầy.
Mới thấy làm như quá mập nhưng nhìn kỹ thì đang bị phù thủng, làn da phù đến căng lên như bọt nước, nhìn có cảm tưởng chỉ cần đụng nhẹ là bể ra ngay.
Nhìn qua trông thật dễ sợ, nhưng nếu nhìn kỹ, người thiếu phụ có một vẻ đẹp lạ lùng, bây giờ đã mất màu lại phù thủng mà vẫn còn nhận ra vẻ đẹp mặn mà, giá như bình thường chắc chắn là một tuyện sắc giai nhân.
Nàng có vẻ hơn lớn hơn Di Hồng về tuổi tác, nhưng bằng vào dáng sắc này, nhất định phải là hơn.
Người thiếu phụ gần như vô lực, đã được vịn đỡ mà bước đi trông thật khó khăn.
Ra khỏi cửa phòng, nàng nghiêng mình làm lễ với Hàn Ngọc Trác, giọng nói của nàng cũng thật yếu ớt.
- Vợ chồng của chúng tôi đã nghe danh “Tiểu Mạnh Thường” của Trường Bạch thế gia đã lâu, hôm nay được diện kiến Tam thiếu gia thật là cực kỳ vinh hạnh.
Hàn Ngọc Trác vội nghiêng mình đáp lễ:
- Không dám... tiên sinh, phu nhân hình như...
Đôi mày của người nông phu phát chậm của Miêu Cương, tuy không làm hại đến sinh mạng nhất thời, nhưng nó sẽ làm cho ngày một hao mòn.
Hàn Ngọc Trác rung động:
- Phu nhân đã trúng độc.
Người thiếu phụ nó:
- Chuyện này nói ra dài lắm, xin thỉnh Tam thiếu gia hãy ngồi rồi vợ chồng tôi sẽ chầm chậm phụng cáo. Xin lỗi Tam thiếu gia cho tôi ngồi trước.
Người nông phu cẩn thận từ chút mệt trong việc nâng đỡ người vợ và khi nàng ngồi rồi, hắn vẫn đứng sát một bên chăm sóc.
Ngồi xong người thiếu phụ ngẫn mặt lên nhìn chồng.
- Ngọc Phi, hãy thuật chuyện cho Tam thiếu gia nghe đi.
Tề Ngọc Phi đưa tay ra nói với Hàn Ngọc Trác:
- Xin Tam thiếu gia hãy cho tại hạ xem lại trái cầu thêu bảy màu của Di Hồng.
- Tam thiếu gia hãy chú ý trái cầu.
Hàn Ngọc Trác nhìn xuống đất và Tề Ngọc Phi cầm dùi gõ vào khánh luôn ba tiếng.
Ba tiếng khánh vừa dứt thì chuyện lạ xảy ra.
Trái cầu bảy màu như bị một vật gì cắn bể, từ bên trong ruột trái cầu một con sâu hình dạng kỳ dị bò ra.
Màu da của con sâu bóng lưởng xanh như ngọc bích.
Hàn Ngọc Trác nhìn con sâu trăn trối, hắn là con người rất bình tĩnh, nhưng bây giờ thì đã điếng hồn.
Tề Ngọc Phi dùng giày chà nát trái cầu, sâu cũng cùng chung số phận.
Trái cầu nhẹp lép, con sâu chỉ còn là một chất nước xanh xanh, nhưng ngay liền sau đó chưa nháy mắt màu xanh chất nước đó bỗng biến thành đen bầm và từ nơi đó một làn hơi nhè nhẹ bốc lên như khói.
Hàn Ngọc Trác kêu lên:
- Sâu độc!
Tề Ngọc Phi gật đầu:
- Đó là một trong nhiều thứ độc trùng của Miêu Cương. Tại hạ không biết gọi tên là gì, chỉ biết nó độc vô cùng, bất cứ ai bị nó cắn, không qua nửa canh giờ sau sẽ mang chứng bệnh như hiền nội. Thứ độc trùng này có một tính lạ, bình thường mang trái cầu đó trong người bao lâu cũng được, không cho ăn cho uống gì cả, nhưng nó vẫn sống mạnh như thường, cho đến khi nghe tiến khánh đặc biệt này, nó sẽ tự cắn trái cầu chui ra và cắn ngay kẻ nào mang nó. Giá như trước khi lấy trái cầu này ra khỏi mình Tam thiếu gia mà tại hạ khõ ba tiếng khánh thì hậu quả...
Hàn Ngọc Trác nghe lạnh từ xương sống, hắn rúng động:
- Tề tiên sinh, tại sao lại...
Tề Ngọc Phi vẫn bằng một giọng trầm trầm:
- Lúc hiền nội còn ở tại Khai Phong, có quen với vị Tân Đức Nghĩa, người mà Hàn tam thiếu bảo là chết rồi. Lúc đó, chỉ vì Tân Đức Nghĩa quá hâm mộ tài nghệ, hiền nội mới tặng cho một trái cầu. Bọn của họ phát giác ra chuyện đó, nhân cơ hội muốn tiêu trừ hậu loạn, họ cố ý cứ để cho Tân Đức Nghĩa giữ trái cầu để chờ người bắt gặp. Họ biết rõ, người ta sẽ do từ trái cầu ấy mà truy ra, tự nhiên kẻ nào truy ra, đối với họ là địch thủ. Họ buộc vợ chồng tại hạ phải ẩn tại đây sau khi phóng độc vào hiền nội, họ buộc phải giết bất cứ ai đến đây có trái cầu bảy màu quả nhiên Tam thiếu gia đã tìm tới và đúng ý như họ đã an bài.
Hàn Ngoc Trác cau mặt:
- Như vậy vị cô nương Di Hồng và Biện Lương tiêu xa đều là...
Tề Ngọc Phi gật đầu:
- Đều là bè đảng của họ.
Hàn Ngọc Trác nhướng mắt:
- Thế tại sao chúng không hạ thủ ngay khi tại khai phong.
Tề Ngọc Phi mỉm cười:
- Tam thiếu gia đừng quên hành động của nhóm người này là luôn luôn phi tang để đổ tội cho người khác.
Hàn Ngọc Trác hỏi:
- Nhưng làm sao họ lại có thể tin rằng Tề tiên sinh...
Tề Ngọc Phi chận nói:
- Hàn tam thiếu gia quên rằng hiền nội đang bị độc trùng hoành hành và đang cần được bình phục hay sao?
Hàn Ngọc Trác gật đầu và chợt nhìn thẳng vào mặt Tề Ngọc Phi:
- Thế tại sao...
Tề Ngọc Phi nở nụ cười buồn:
- Cứu hiền nội là điều quan trọng, nhưng nếu vì muốn cứu mình mà phải hại người nhất là người đó chính là vị “Tiểu Mạnh Thường” của Trường Bạch thế gia, trong khi Tam thiếu gia đang còn có nhiệm vụ lo giải cứu một trụ cột triều đình.
Hàn Ngọc Trác cau mày:
- Thế nhưng tính mạng của phu nhân đang...
Tề Ngọc Phi lắc đầu:
- Hiền nội bằng lòng hy sinh tất cả chớ không thể để cho Hàn tam thiếu và Triệu đại nhân mất mạng, vả lại tại hạ cũng nghĩ đây là một vinh hạnh cho người được hy sinh.
Hàn Ngọc Trác mím miệng đứng lên:
- Nhị vị, Hàn Ngọc Trác này vô cùng cảm kích, nhưng sinh mạng của phu nhân là quan trọng...
Tề Ngọc Phi lắc đầu:
- Tam thiếu gia và Triệu đại nhân mới trọng, Triệu đại nhân là lương tống triều đình, Tam thiếu gia đã vì đại nghĩa mà bôn ba, vợ chồng tại hạ sao lại không góp một phần sức lực
Hàn Ngọc Trác lắc đầu:
- Nhưng sự hy sinh quá lón...
Tề Ngọc Phi nghiêm mặt:
- Tam thiếu không nên nói thêm điều gì nữa cả, chuyện không được chậm trễ vì trễ là có biến. Bây giờ muốn tìm sào huyệt của chúng, chỉ có người con gái giả dạng làm người con gái Di Hồng mới có thể phăng ra. Tam thiếu hãy gấp rút trở lại Khai Phong càng sớm càng tốt.
Hàn Ngọc Trác nghe lòng bất nhẫn, hắn cúi đầu thấp giọng:
- Hiền phu phụ không nên để cho Hàn Ngọc Trác này suốt đời gánh nặng ơn sâu...
Nhưng hắn vụt ngẩng mặt lên hỏi nhỏ:
- Có phải chỉ có thuốc của bọn họ mới giải được độc trùng?
Tề Ngọc Phi gật đầu:
- Đúng như thế, nhưng Tam thiếu gia không cần...
Hàn Ngọc Trác mỉm cười ngắt ngang:
- Hiền phu phụ hãy yên lòng. Hàn Ngọc Trác này sẽ cấp tốc trở lại nơi đây.
Tề Ngọc Phi vội nói:
- Tam thiếu, Triệu đại nhân là trọng.
Hàn Ngọc Trác lắc đầu:
- Mỗi một việc đều có sự quan trọng như nhau, vả lại chuyện này có sự dính liền chớ không mau thuẫn gì cả. Sau khi tại hạ đi rồi...
Tề Ngọc Phi đáp ngay:
- Trong phòng này có một cái hầm bí mật, mỗi khi đi đâu, tại hạ đều giấu hiền nội trong đó, vả lại tại hạ cũng không hề đi xa.
Hàn Ngọc Trác vừa hé miệng chợt nín thinh.
Hắn chớp mắt nhưng đã bất động, vì Tề Ngọc Phi đã động.
Cái dùi trên cánh tay hắn bay ra.
Ngoài cửa có tiếng người ngã xuống.
Hàn Ngọc Trác cười:
- Tề tiên sinh giấu mãi, nhưng tại hạ lơ đi nên buộc phải lòi ra.
Tề Ngọc Phi cũng cười:
- Giấu gì tại hạ cũng phải cho Tam thiếu yên lòng rằng tại hạ có khả năng tự bảo vệ thân.